Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 147.2


trước sau

Trời đã tối rồi, nhưng trong phòng bệnh vẫn không bật đèn. Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng bật một chiếc đèn ở cách xa giường bệnh một chút để ánh đèn không quá sáng. Trong phòng rất ấm, anh cảm thấy hơi nóng, liền cởi tây trang ném ở trên ghế sa lon. Cách bàn trà một chút có một bình giữ nhiệt cắm điện, chỉ cần anh điều chỉnh nhiệt độ, cháo lạnh liền sẽ tự động được hâm nóng. Anh ngồi xuống, lấy mu bàn tay thử độ nóng, thấy vẫn còn ấm liền khẽ thở phào, lúc này mới cảm thấy trong hốc mắt đau dữ dội.

Lúc nãy bác sĩ cũng đã xử lý vết thương sau đó bôi thuốc trị thương cho anh, nhưng vẫn đau dữ dội. Những vết cào kia cũng đang tác quái, đau âm ỉ, anh không khỏi nhớ đến ban ngày cô đã liều mạng giãy giụa, làm trong lòng anh không khỏi tràn ngập tức giận, chỉ cảm thấy sự ấm ức tích tụ ở trong lòng không sao hóa giải nổi, cuối cùng làm cho anh gần như không thể tỉnh táo được nữa nên mới gây ra những hành vi quá đáng kia...

Mạnh Thiệu Đình đứng lên, dạo bước đi tới trước giường của cô, phát hiện ra Tĩnh Tri đã tỉnh nhưng có vẻ hơi kỳ lạ. Cô mở to đôi mắt, dường như đang nhìn trần nhà, nhưng ánh mắt mờ mịt kia lúc này dường như xuyên qua nóc phòng, không biết rơi vào nơi đâu.

Thấy cô tỉnh lại, trong lòng anh không khỏi vui mừng, cúi người nhìn sắc mặt cô: "Tỉnh rồi sao? Vết thương còn đau hay không?"

Tĩnh Tri giật mình, con ngươi hơi chuyển động, nghe thấy giọng nói, ánh mắt của cô liền chậm rãi di động tới, dần dần rơi vào trên mặt Mạnh Thiệu Đình. Lúc đầu do ánh sáng yếu nên chỉ thấy hơi lờ mờ, nhưng khi nhìn rõ mặt anh thì chợt thay đổi thành lạnh như băng và đầy chán ghét...

Mi tâm của anh giãn ra, nhìn cô nở nụ cười như có như không, trong nụ cười kia lại mang theo chút ác độc cùng với vẻ mỉa mai, lành lạnh.

Tĩnh Tri cảm thấy trong đầu như có một tiếng nổ vang lên ầm ầm, nơi trán đau đến tê tâm liệt phế, nhưng trái tim cô lại không ngừng đau đớn. Tiếng Thiệu Hiên gọi cô đến bây giờ dường như vẫn còn đang văng vẳng bên tai, làm trái tim cô đau đến mức như sắp phát điên. . .

Cô muốn cử động một chút, nhưng lại nhận ra mình hoàn toàn không có một chút sức lực nào, mà trên gương mặt đối diện với cô, nụ cười cũng càng ngày càng lạnh đi. Từ trong khoang mũi của anh phát ra một tiếng hừ nhẹ rất lạnh lùng: "Đừng có nghĩ viển vông nữa, hiện giờ Thiệu Hiên đã sắp tới nước Mỹ rồi."

Từ cặp môi mỏng anh tùy tiện buông một câu không chút quanh co lòng vòng, trực tiếp đâm xuyên vào sự mong mỏi của cô. Anh thấy sắc mặt của cô chợt xám lại như tro tàn, đôi con ngươi mở to trợn trừng thất thần, vô cùng đờ đẫn đến dọa người. Gương mặt lúc đầu còn có chút huyết sắc giờ phút này đã trở nên tái xám, đôi môi của cô lúc này bị một hàng hàm răng ngay ngắn cắn chặt vì vậy càng trở nên tái nhợt hơn, lại.

Anh có thể cảm nhận được cả người cô cũng đang run rẩy. Cũng có thể biết rất rõ giờ phút này cô tuyệt vọng và căm hận đến mức nào. Trong lòng anh ngọn lửa giận cháy bừng bừng, nhưng rốt cuộc, đến tận cùng lại hóa thành ý cười lạnh nhạt. Anh xoay người múc cháo, bưng lên đi tới trước giường của cô.

"Muốn chết sao?" Giọng nói của anh nhọn sắc giống như dao găm, Tĩnh Tri xoay mặt đi, nhắm mắt không thèm liếc nhìn anh thêm một cái.

Anh cũng không giận, vẫn giữ nụ cười khó lường như cũ: "Lần sau nếu như còn muốn đi tìm cái chết nữa, cô hãy nói cho tôi biết, tôi lập tức sẽ thoải mái
thành toàn cho cô, nhưng mà..."

Mạnh Thiệu Đình cúi người xuống, ngón cái và ngón trỏ chậm rãi nắm lấy cái cằm của cô, cưỡng bức cô xoay mặt lại về phía mình. Anh ghé sát môi vào vành tai của cô, khẽ hôn một cái, nhẹ nhàng cười nói: "Nhưng mà, tôi cũng sẽ để cho chú Ba chết cùng với cô."

Toàn thân Tĩnh Tri run lên bần bật. Anh thấy đôi môi của cô cũng khẽ giật giật. Hình như cô đang định nói gì đó, nhưng đến phút cuối cùng, cô lại nhắm mắt lại như cũ, một chữ cũng không nói ...

"Nghe lời, thức dậy ăn một chút gì đi, cô cần phải bổ sung dinh dưỡng. Cô có biết, lúc thấy cô bị chảy nhiều máu như vậy, tôi suýt nữa đã bị cô hù chết hay không?" Anh ấn vào một cái nút ở bên cạnh giường, đầu giường từ từ nâng lên một chút, giọng nói của anh rất dịu dàng, giống như tiếng của tình nhân khẽ thì thầm bên tai. Tĩnh Tri vẫn tựa như không biết gì. Cô vẫn nhắm chặt mắt lại như cũ, nằm nghiêng mặt sang một bên, không chịu mở mắt, cũng không chịu mở miệng.

Mạnh Thiệu Đình ngồi xuống ở phía trước cô, bưng chén cháo có chút vụng về, nhẹ nhàng thổi mấy cái, dung nhan tuấn dật của anh chìm trong bóng tối dày đặc, có chút mờ mịt không rõ. Thấy bộ dạng cố chấp của cô, anh bật cười: "Tĩnh Tri, cô biết tôi là người thế nào, cô cũng biết thủ đoạn của tôi, nếu như hiện tại tôi đã đoạt cô lại từ trong tay chú Ba, vậy thì, cô cũng nên hiểu, tôi đây không muốn phải nói chuyện với một người bất động như xác chết. Tôi biết trong lòng cô khổ sở, là tôi, tôi cũng thấy rất khó chịu. Một người đàn ông tốt như vậy, ai cũng muốn được gả cho, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị người khác chia rẽ, phải tôi, tôi cũng muốn đi tìm cái chết. Nhưng mà, kết quả cô đã không chết, điều này đã chứng tỏ Ông Trời cũng không chấp nhận cô, cô phải là của tôi."

Anh nói không nhanh không chậm, chỉ có nhịp thở của cô dần dần trở nên dồn dập, hàm răng cắn vào môi dưới càng mạnh hơn, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy vài giọt máu nho nhỏ thấm ra ngoài.

Mạnh Thiệu Đình đưa tay tóm lấy đôi má của cô, khẽ vặn lại, bức bách cô phải buông miệng lưỡi ra. Thấy cặp môi tái nhợt của cô đã có sắc trở lại giống như màu ngọc trai điểm mấy vết máu lấm chấm rất dễ thương, anh không khỏi cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng nhẹ lướt phác hoạ lên môi của cô. Cô cố gắng tránh né, trong cổ họng phát ra âm thanh kỳ quái, nhưng lại bị anh nắm vào mặt chặt hơn, không sao động đậy nổi. Cô mặc cho anh hung hăng trêu đùa một trận, đến lúc thở ồ ồ gấp gáp anh mới bỏ qua cho cô...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện