Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 147.4


trước sau

Anh không muốn nhìn tiếp nữa, dời mắt đi chỗ khác, cháo trên bàn đã nguội, hệ thống lò sưởi vang lên tiếng kêu tít tít. Anh cảm thấy sống lưng của mình cũng ướt đẫm, bàn tay đánh cô chiếc bạt tai đau lâm râm. Đột nhiên anh cảm thấy mình không thể đứng lại ở đây được nữa, liền xoay người đi mấy bước tới cửa, đưa tay mở cửa phòng bệnh ra...

********************************************

Gió mát thổi vào, anh cảm thấy hình như trong ngực có chút buồn bực lẫn đau đớn, vừa ngẩng đầu lên lại thấy An Thành từ cuối hành lang đang vội vã đi tới đây.

"Nhị thiếu, không thấy Tam thiếu gia đâu cả!" An Thành mồ hôi lạnh vã ra đầy đầu. Lúc đầu anh suy nghĩ, mắt của Tam thiếu không nhìn thấy gì, nên đã phái hai thuộc hạ dẫn anh ra sân bay. Ai ngờ, Tam thiếu lấy cớ đi phòng vệ sinh, sau đó mất tích ngay trong phòng vệ sinh. Tam thiếu mắt không nhìn thấy được, ngay cả điện thoại di động và tiền bạc cũng không có, hai thuộc hạ kia đã lật hết cả sân bay lên mà cũng vẫn không tìm được người!

"Gấp cái gì, mắt Thiệu Hiên không nhìn thấy được, có thể chạy được bao xa? Bảo thủ hạ hãy tìm lại cẩn thận, một khi tìm được, lập tức đưa nó về nước Mỹ, không được sự đồng ý của tôi, không cho phép nó trở lại."

"Vâng, Nhị thiếu, các huynh đệ đã đi tìm cả đêm rồi ." An Thành mệt mỏi vừa thở hồng hộc, nói tiếp: "Thẩm tiểu thư đã gọi điện thoại cho tôi ép hỏi tung tích của ngài. Tôi đã làm theo lời ngài đã dặn, Thẩm tiểu thư không tin, bảo rằng ngay cả đêm ngài cũng phải trở lại, Nhị thiếu, ngài xem phải làm sao đây?"

Mạnh Thiệu Đình vừa nhíu mi, vừa khoát tay ý bảo cậu ta không nên nói nữa. Anh xoay người đóng cửa lại, ánh mắt nhìn vào giường

Người ở đằng kia nửa nằm nửa ngồi, đang nhìn về hướng cửa dường như có chút ngây ngốc. Thấy trên mặt cô hình như thấp thoáng có hai hàng nước mắt, trái tim anh đột nhiên đau nhói. Anh nhanh chóng đóng cửa lại, lấy điện thoại di động ra.

"Tôi sẽ gọi điện thoại lại cho cô ấy, cậu không cần xen vào chuyện này nữa, tình hình bên Hawai thế nào?"

"Nghe Thẩm tiên sinh nói, người nhà họ Thẩm vô cùng tức giận, phu nhân cũng giận dữ..."

Mạnh Thiệu Đình thở dài một tiếng: "Thật là phiền toái, cậu cứ trở về đi, nếu như có biến động gì khác thường thì hãy gọi điện thoại cho Hà tiên sinh, ngài ấy có thể giải quyết được."

"Vâng, Nhị thiếu, vậy còn chuyện của Tam thiếu gia nơi đó, nếu như không tìm được..."

"Tại sao lại có thể không tìm được, nó không nhìn thấy gì gần như là người tàn phế, chẳng lẽ bay lên trời sao?" Mạnh Thiệu Đình phiền não phất tay: "Tìm cả đêm, cậu cũng đi đi."

An Thành thấy anh tức giận, vội vàng nhận lệnh đi luôn. Mạnh Thiệu Đình vừa mới khởi động lại điện thoại di động, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên không ngừng. Anh cũng không thèm đọc, chờ đến lúc yên tĩnh trở lại, chuẩn bị gọi điện thoại cho Mạn Quân, không ngờ, Mạn Quân lại gọi điện cho anh trước...

Anh nhấn nút nghe, lập tức bên tai liền nghe thấy tiếng khóc
thút thít của Mạn Quân: "Thiệu Đình, anh đang ở đâu, tại sao anh vẫn chưa trở lại, tại sao anh không tham gia hôn lễ? Thiệu Đình, anh bảo em phải làm sao bây giờ? Anh muốn bức tử em hay sao..."

Mạnh Thiệu Đình cầm điện thoại di động đi vài bước, mới chậm rãi trả lời: "Mạn Quân, em hãy nghe anh nói."

"Thiệu Đình... Em van anh, anh muốn làm cái gì, cũng chờ đến khi hôn lễ xong hãy làm tiếp có được hay không? Coi như em cầu xin anh, anh làm thế này thì bảo em phải làm sao đây, thể diện của em làm sao bây giờ?"

Mạn Quân chỉ khóc, từng tiếng từng tiếng cầu khẩn, tiếng khóc bi thương dù là người có tâm địa sắt đá cũng phải động lòng, Mạnh Thiệu Đình sinh lòng áy náy, cố đè nén lại sự bực mình, giọng nói có chút nhẹ nhàng hơn: "Mạn Quân, em đừng nói nữa, trước hết hãy nghe anh nói đã."

Thẩm Mạn Quân vẫn như cũ, không ngừng khóc lóc bi thương...

"Nếu em còn khóc, sau này anh cũng sẽ không gặp lại em nữa."

Thấy cô không chịu nghe, Mạnh Thiệu Đình mặt nghiêm, lạnh như băng mở miệng.

Mạn Quân lập tức dừng nghẹn ngào lại, "Thiệu Đình, em không khóc, anh nói đi, anh nói gì em cũng chấp nhận hết..."

"Mạn Quân, anh chưa nói không kết hôn với em, nhưng mà..." Anh trầm ngâm giây lát, tựa như đang lựa chọn tìm từ để nói, trong lòng Mạn Quân chợt vui mừng: "Thiệu Đình, nhưng cái gì? Có chỗ nào em làm không tốt sao? Anh yên tâm, em sẽ thay đổi, em sẽ thay đổi hết, sau này em nhất định sẽ học để làm được việc nhà, nhất định học để biết nấu ăn cho anh..."

"Không phải vậy Mạn Quân." Mạnh Thiệu Đình khẽ cắt ngang lời: "Anh chưa nói không lấy em, nhưng chỉ có điều hiện tại anh vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, em hãy cho anh thêm chút thời gian đi. Về phần bác trai bác gái bên đó, anh sẽ giải thích, có Bắc Thành và Dĩ Kiệt tiếp đón, sẽ không có chuyện ầm ĩ lớn đâu, em vẫn còn là vị hôn thê của anh, chẳng qua là... chẳng qua là hôn lễ sẽ lùi lại thôi, em hiểu chưa?"

Điện thoại bên này chợt im lặng, hồi lâu sau, Mạn Quân mới chậm rãi hỏi: "Do Phó Tĩnh Tri có đúng hay không, bây giờ anh đang ở cùng với cô ấy có đúng hay không?"

Cô đột nhiên bình tĩnh, khiến Mạnh Thiệu Đình không khỏi ngẩn người ra, theo bản năng hỏi ngược lại: "Làm sao em biết..."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện