"Nói thật cho cô biết, mắt của Thiệu Hiên bị tái phát."
Một lời của anh thốt ra, cô xoay người lại, hai tròng mắt mở ra sáng quắc,
nhìn anh tựa như không tin. Mạnh Thiệu Đình thấy ánh mắt cô tràn đầy tức giận, ngược lại, bộ dạng phong tình càng tăng thêm mấy phần. Nụ cười
của anh càng thêm mê người: "Cô ngoan ngoãn, tôi sẽ để cho chú Ba bình yên dưỡng bệnh ở nước Mỹ với điều kiện tốt nhất."
Thấy hai tròng mắt cô nhìn gần như tóe lửa, anh dứt khoát nở một nụ cười đầy kiêu ngạo, nói: "Có phải cô thấy rất hèn hạ hay không?"
"Tĩnh Tri, nếu như cô thức thời một chút thì đâu phải chịu sự khổ sở như thế
này cơ chứ?" Anh lại bưng chén cháo lên, dùng cái muỗng múc một chút đưa đến bên miệng của cô: "Ngoan, ăn chút
cháo..."
Cái muỗng trong tay anh vừa mới đụng vào môi của
Tĩnh Tri, cô liền cau mặt lại, bày ra vẻ mặt dữ tợn, cực kỳ chán ghét.
Cũng bởi động tác ấy mà vốn dĩ vết thương trên trán chỉ có vài vết máu
nho nhỏ, lúc này máu đã thấm ra thành một mảng lớn, càng đau đớn lợi hại hơn. Trong nháy mắt, Tĩnh Tri choáng váng như muốn ngất đi, sắc mặt
càng thêm trắng nhợt ...
Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình rét lạnh,
thấy cô vẫn như cũ, lúc này không khỏi có chút tức giận. Anh đặt chén cháo xuống, đôi con ngươi hẹp dài
nhìn cô lạnh thấu xương.
"Phó Tĩnh Tri, nếu như cô là người
có khí phách, tốt nhất một miếng cơm cũng không cần ăn nữa, cứ việc chết đói luôn. Như vậy cũng tốt thôi, cô sẽ có thể đoàn tụ với ba mẹ ở dưới
đất, cùng nhau ôn chuyện cũ quá tốt rồi."
Anh vừa nhắc tới
hai chữ "Ba mẹ", vẻ suy yếu trên người Tĩnh Tri trong nháy mắt dường như biến mất. Hai tay cô không khỏi nắm chặt thành quả đấm, những chiếc
móng tay sắc nhọn cao thấp không đều đã đâm rách lòng bàn tay, máu tươi trào ra mà cô cũng không hề biết, chỉ mải suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Gia đình của người này, ba mẹ của người này đã hại chết ba ba của cô, hại
chết mẹ của cô... Còn người này, chính người này đã phá hủy mình, phá
hủy Thiệu Hiên... Nếu như cô cứ ôm lấy nỗi uất ức này rồi chết đi, thì
còn có mặt mũi nào mà nhìn thấy cha mẹ ở dưới đất đây?
Nếu
phải chết, cô cũng phải nhìn thấy anh ta phải chịu báo ứng, nếu phải
chết, cô cũng phải kéo theo mấy người kia cùng chôn theo mình.
"Tĩnh Tri, cô là người thông minh..." Anh vươn tay, trong con ngươi mang ý
cười nhàn nhạt, nhưng dường như ở trong sâu thẳm lại đầy thương xót bi
ai: "Cô hận tôi thấu xương đúng không? Cô xem, tôi đã hại cô thảm như
vậy, Thiệu Hiên cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, cô mà chết như vậy thì
thật rất đáng tiếc, cô phải sống, phải trả thù tôi, trả thù nhà họ Mạnh
nữa chứ! Cô thử suy nghĩ một chút, ba ba của cô đã chết bởi cha mẹ tôi,
con của chúng ta chết cũng vì người ta hại, hai mối thù lớn này cô đã
quên rồi sao?"
Dòng nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt
Tĩnh Tri, để lại trên gương mặt tái nhợt của cô một vệt lớn rất rõ. Nhìn cô khóc, ánh mắt anh thoáng dịu dàng trở lại, đưa tay lau từng chút,
từng chút nước mắt cho cô: "Cô cứ suy nghĩ cho thật kỹ, suy nghĩ cho
thông suốt, cho thật rõ ràng, sau này cũng đừng nên giận dỗi, hãy tiếp
tục sống thật tốt cho tôi."
"Tôi muốn gặp Thiệu Hiên." Tĩnh
Tri chợt mở miệng, đáy mắt cô dâng lên ánh sáng nhàn nhạt, không còn vẻ
tuyệt vọng và xám xịt như vừa mới rồi nữa.
Ngón tay của anh
hơi dừng một chút, lạnh lùng, nói vẻ châm biếm: "Bây giờ cô đã là người
của tôi, hãy vạch rõ giới hạn với chú Ba
đi."
"Tôi muốn gặp
anh ấy, Mạnh Thiệu Đình, tôi muốn gặp chồng tôi, tôi muốn gặp anh ấy!"
Tĩnh Tri cáu kỉnh gầm nhẹ, cổ họng cô khản đặc, giọng nói rè rè rất khó
nghe.
Mạnh Thiệu Đình hơi cúi đầu, khớp xương hai tay cũng hơi siết chặt lại một chút xíu, "Chồng cô sao?"
Anh nhướng mi mắt nhìn cô giễu cợt, chợt nghiêng người giữ chặt lấy thân
thể đang xao động của cô, hung hăng nói : "Phó Tĩnh Tri, cô không có
chồng, cả đời này cô đừng có mơ tưởng lập gia đình, cô là người của tôi, đã ở lại bên cạnh tôi thì phải sống một cách đàng hoàng."
"Vậy sao? Anh muốn để tôi làm tình nhân của anh sao?" Tĩnh Tri hung hăng
trừng mắt nhìn anh. Chưa bao giờ cô từng có biểu cảm sắc bén quá mức như vậy, tính cách dịu dàng ít nói, thanh cao tao nhã ngày xưa của cô tựa
như đã biến mất, thay vào đó là sự băng giá đến lạnh người. Nếu cuộc đời này đã trở nên bẩn thỉu như thế, tội gì cô phải làm điều tốt giúp đỡ
mọi người cơ chứ?
"Không... Tôi đã thay đổi ý định rồi."
Ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve, trượt lên trên da thịt bóng như ngọc của cô, cúi đầu thật thấp, ghé vào bên tai cô, giọng nói thuần hậu mê
người: "Có lẽ, em sẽ là người tình duy nhất của tôi!”
A!
Tĩnh Tri chợt cất lên tiếng cười lạnh lùng, cô hất tay của anh ra, đôi
tròng mắt đầy vẻ âm trầm và sắc bén quan sát anh, khẽ khàng hỏi lại:
"Vậy sau này chẳng phải đêm nào anh cũng phải lo lắng sẽ bị chết ở trên
giường của tôi hay sao?"
"Vậy thì thật là hết sức vinh
hạnh..." Anh cười khẽ, tóm lấy cổ tay không an phận của cô đưa lên áp
vào miệng, nhẹ nhàng đặt nụ hôn: "Được chết dưới hoa Mẫu Đơn, thành quỷ
Phong Lưu cũng đáng, tôi rất vui lòng."
"Phì!" Tĩnh Tri chợt phun vào đúng ngay giữa mặt Mạnh Thiệu Đình. Anh phản ứng cũng rất
nhanh, tránh ra ngay lập tức, nhưng vẫn bị cô phun trúng vành tai. Anh
đưa tay lên chạm vào vết ướt đó, đột nhiên lửa giận dâng lên, theo bản
năng liền quăng ra một cái bạt tai. Tĩnh Tri cũng không hề động đậy,
cứng cỏi chịu cái tát, thậm chí cô còn mỉm cười, cứ như vậy nhìn anh đầy quật cường.
Trong giây lát, khi đầu ngón tay anh quét qua
gương mặt của cô, anh chợt thấy hối hận vài phần, muốn rút về tay, chỉ
có điều cũng đã không còn kịp nữa, nhưng lực đạo rõ ràng đã giảm đi mấy
phần.
Tuy vậy, má trái Tĩnh Tri rất nhanh chóng cũng đã đột ngột chợt hiện ra mấy vết sưng đỏ.
Cô không thèm để ý chút nào, cứ như vậy nhìn anh cười lành lạnh, một kiểu
cười ít thấy, khiến anh hoảng sợ mà không nói ra được, phảng phất có một dự cảm, cho dù thế nào cũng không giữ được, dù thế nào cũng không bắt
giữ nổi người phụ nữ này nữa rồi.