Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Tội Ác


trước sau

Giờ phút này thấy nơi này có rất ít người qua lại, mấy người kia liền liếc mắt nhìn đối với người ở phía trước, dập tắt thuốc lá trong tay, bước nhanh đuổi theo...

Bị người từ phía sau dùng gậy đập vào đầu, người mắt bị mù kia cũng không kêu lên được tiếng kêu đau đớn nào thì đã ngất đi. Mấy người kia lập tức kéo anh ta tới chỗ sâu trong ngõ hẻm, sờ soạng quanh thân một lượt, không khỏi nguyền rủa mắng chửi theo thói quen: "CAO! Ông mày đây thấy nó một thân toàn đồ hàng hiệu, còn tưởng rằng là loại cá lớn gì đó, hóa ra lại chỉ là một con quỷ nghèo!"

"Không thể nào lão đại, anh em chúng ta cũng đã đi theo hắn đến quá nửa đêm rồi, đừng có giở trò đùa bỡn người ta như vậy chứ!"

Một người đàn ông bộ dáng có vẻ là lâu la đang lục lọi không ngừng, đưa tay quẹt nước mũi một cái, nhỏ giọng nói vẻ oán giận.

"Mày cứ tiếp tục sờ nữa, sờ tìm nữa đi." Người bị hỏi lại hiển nhiên cũng rất buồn bực, sai khiến em út đi soát người, còn mình đi sang một bên châm một điếu thuốc tựa vào bên tường hít vài hơi, rồi phun ra một đoàn khói mù. Lúc này hắn nghe thấy tiếng giày cao gót dần dần đến gần, liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp, trang điểm đậm đang được một người đàn ông ôm đi về phía bên này. Tiết trời lúc này đang là đầu xuân, vậy mà người phụ nữ kia lại mặc vô cùng mỏng manh, bên ngoài chỉ khoác hờ hững một chiếc áo choàng, bên trong là một chiếc váy trễ vai, mà bàn tay của người đàn ông kia lúc thoắt ở ngang hông, lúc thoắt liền lẻn đến trên ngực của người phụ nữ ...

Hiển nhiên người phụ nữ kia đã uống say đến độ không còn biết gì, nửa người đều dựa vào trên thân người đàn ông, mềm nhũn tựa như bông vải vậy.

Kỹ nữ đưa khách trở về nhà mình sao? Người đàn ông đang hút thuốc lá kia không nhịn được liền huýt lên một tiếng sáo với người phụ nữ có bộ dáng cũng đến nỗi không tệ kia.

Lô Địch đang lúc nửa tỉnh nửa say cố mở to mắt, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương. Lúc này bởi lạnh cóng, vả lại cũng đã tỉnh rượu quá nửa, nên mới phát hiện ra người ở bên cạnh đang lôi kéo mình là vị khách mới tới tối nay. Vì tình cảm nên người này mới ôm mình ra khỏi quán ư? Lại còn đưa mình về nhà trọ nữa sao?

Lô Địch vỗ vỗ vào gáy, xông vào người nọ cười lên một tiếng đầy quyến rũ, nửa người càng thêm dán chặt lên, đôi môi đỏ mọng hơi bị phai màu dán vào mặt của người kia mà hôn. Đôi mắt trong veo như nước dán lớp lông mi giả thật dài thật dầy, đầy vẻ phong tình đang định nhắm lại, chợt tình lình mở trừng ra...

Lô Địch đẩy người đàn ông ở bên cạnh mình ra, có chút không dám tin, nhìn vào người đàn ông đang nằm ở trên nền xi măng của ngõ hẻm kia. Cô giơ tay lên mạnh mẽ dụi dụi mắt với hàng lông mi giả, cũng đã nhìn được rõ ràng hơn rồi !

Cô, Lô Địch này, mười năm tám năm gặp lại cha mẹ mình có lẽ chưa chắc đã nhận ra, nhưng chỉ cần là Mạnh Tam Thiếu, dù có hóa thành tro, cô cũng có thể nhận ra. Anh khác hẳn giữa đám người phong tình vạn chủng, hay lúc này anh ở giữa tro bụi thì cô vẫn nhận ra đấy là Tam Thiếu của cô!

"Các người làm gì vậy? A?
Buông anh ấy ra!" Lô Địch lập tức tỉnh rượu hoàn toàn. Cô như người điên chạy về phía trước Mạnh Thiệu Hiên, vung chiếc túi trong tay đập vào đầu mấy người kia...

"CAO! Người đàn bà này điên rồi, kéo cô ta ra cho tao!" Gã cầm đầu vẫn hút thuốc, từng bước đi tới đưa tay ra túm mái tóc dài của Lô Địch, chợt kéo mạnh về phía sau, chân Lô Địch đứng không vững nên lập tức bị quăng ngã xuống đất...

Động tác của cô cũng cực kỳ nhanh nhẹn, lập tức liền bò dậy, dứt khoát đá hai chiếc giày cao gót rơi xuống, lại nhào qua, vừa tóm lại vừa cào như một con mèo, mặt người đàn ông đối diện tràn đầy vết máu, kêu lên một tiếng thảm thiết né tránh ra cũng không dám cản trở cô. Lô Địch vọt một hơi tới trước Mạnh Thiệu Hiên, thấy trên đầu anh toàn là máu, bất tỉnh nhân sự, trong nháy mắt tức giận đến lông mày dựng thẳng, buột miệng liền mắng; "Tao nhổ vào con bà nhà chúng mày! Chúng mày dám đánh anh ấy?"

"Đánh chết đồ gái điếm này cho tao!" Gã cầm đầu tức đến xanh cả mặt, khoát tay một cái, mấy người kia liền xông lại. Mới đầu Lô Địch giơ tay cào cấu lung tung còn có thể ngăn cản được, không mấy phút sau liền bị mấy người đàn ông to lớn túm chặt tay chân kéo sang một bên...

Người đàn ông đi cùng với cô lúc nãy, ngay từ lúc Lô Địch xông ra một khắc kia đã chuồn mất, Lô Địch trong lòng tức giận, mắng chửi như phát điên: “CAO, ngủ với bà đây cả một đêm, một phân tiền không để lại! Đừng có để cho bà đây gặp lại mày lần thứ hai!

"Còn các người nữa, có gì hãy hướng vào bà đây, đừng đụng vào anh ấy! Bà đây cũng không phải là người ăn kiêng!" Lô Địch vừa tức vừa khóc, miệng mắng to, vừa liều mạng muốn thoát ra khỏi những gông xiềng kia. Gã cầm đầu vung lên một bạt tai: "Đồ gái điếm thối tha, mày dám làm hỏng chuyện tốt của tao?"

Lô Địch bị đánh một bạt tai này, mặt liền sưng phù, khóe miệng cũng bị rách, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống, nhưng lại mang theo một vẻ đẹp lẳng lơ lộng lẫy.

Cô nghiêng nghiêng đầu, nhìn thấy bộ dạng Mạnh Thiệu Hiên nằm an tĩnh ở trên mặt đất, cuối cùng khóe miệng cong lên thoáng nở nụ cười, đôi mắt không còn nhìn ra hình dáng, nhưng con ngươi lại dần dần trở nên dịu dàng. Đáng giá, Lô Địch ngày hôm nay nếu có thể xả thân cứu được anh, coi như cũng không uổng đã sống một lần trong cuộc đời này...

"Thả anh ấy ra, toàn bộ tiền trên người tao cho chúng mày." Lô Địch bình tĩnh nói, nhìn mấy gã đàn ông ở trước mặt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện