Bầu trời vẫn còn
tối đen, tựa như vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ sáng lên vậy. Lô Địch
mở miệng nói từng chữ từng câu chậm rãi, trong túi xách của cô có không
ít tiền, nếu những người đó không hài lòng, cô sẽ cho bọn chúng luôn cả
tấm thẻ tín dụng cũng không hề gì.
"Hôm nay ông mày đây lại
khăng khăng không cần tiền, mày không phải là một con Gà sao? d∞đ∞l∞q∞đ
Hắc... Chẳng phải người ta vẫn nói con hát vô nghĩa, kỹ nữ vô tình đó
sao, ngược lại hôm nay tao lại vừa nhìn thấy một vở kịch hay... Đây là
người mày yêu thầm phải không? Chậc chậc... dáng dấp cũng thật khá tốt,
không trách được mày lại bảo vệ nó như vậy, thế nào, cho mấy anh em tao
ngủ miễn phí một lần, tao sẽ thả đồ nửa tàn phế đó!"
Người
đàn ông đưa ngón tay to cứng rắn nâng cằm của Lô Địch lên, ghé gần hơn
vào mặt của cô. Cái miệng với mùi là lạ nhô lên, áp lên trên cổ của cô ủi đi ủi lại. Lô Địch chán ghét cau mày, giãy
giụa nhưng cũng không thoát ra được. Bên tai cô vang lên tiếng cười ầm ĩ của những gã đàn ông kia. Trong lòng cô biết hôm nay cô đã gặp phải khó khăn rồi, người sống quanh đây đều là dân thường và kỹ nữ, mấy người
này trên đường có thể cũng có chút mơ hồ nghe thấy, nhưng đều giả vờ
không biết. Bọn họ đều là thân phận làm lẽ nên trước sau đều không thích dây dưa! Những chuyện lộn xộn thế này có chết họ
cũng không dám can thiệp vào, cô không thể trông cậy có người nào đó chõ mõm vào!
Phải, cuộc đời này bà đây đã ngủ với không ít đàn
ông, vậy thì cần gì phải quan tâm nhiều đến năm sáu kẻ kia làm gì. Lô
Địch cười một tiếng đầy phóng đãng, mắt chớp chớp nhìn đầy quyến rũ:
"Ngủ với một người cũng là ngủ, với sáu người thì cũng vậy thôi, bà đây
chấp nhận! Nhưng các người nghe cho kỹ, các người có thể ngủ với bà đây, nhưng cấm không được động chạm đến một đầu ngón tay của anh ấy nữa!"
"Ông đây cũng không nói hai lời, lời đã nói ra, như nước đã đổ đi, loại kỹ
nữ như cô em đã thẳng thắn như vậy, ông đây cũng sẽ không để xảy ra
chuyện làm trái lại lời của cô em!"
Người nọ cười gằn, tiện
tay lột luôn áo choàng của Lô Địch hất ra ngoài, cổ tay thoáng vặn, hung hăng ấn cô vào trên tường, để lưng cô xoay lại đối với mình. Chiếc váy
mặc bên trong của Lô Địch hoàn toàn có thể gọi là một mảnh vải bố, cả
một mảng lớn lưng trắng nõn lộ ra. Trong nháy mắt chung quanh vang lên
tiếng hút không khí, tiếng nuốt nước miếng. Vốn dĩ cô sinh ra đã đẹp,
vóc người càng thêm quá tuyệt đỉnh, nếu không cũng sẽ không lẫn vào chốn hỗn độn này với đại danh Lô Địch lừng lẫy. Nhưng những phụ nữ làm nghề
mua vui này, thời gian chính là tiền, tiếp khách càng nhiều thì giá càng rẻ, Lô Địch danh tiếng rơi vào chốn này, từ lâu đã không biết trải qua
bao nhiêu người, huống chi, ở thành phố A này, cái không thiếu nhất lại
chính là người phụ nữ trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp. Đến khi danh tiếng
càng lúc càng lớn thì sự cạnh tranh cũng lớn đến kinh người. Tuổi của cô cũng tăng lên, dần dần, ngược lại, cô lúc này không cần xem mặt mũi
của khách nữa .
Lô Địch áp mặt ở trên tường, mặt cọ vào lớp gạch đỏ bỏng rát, đau buốt giống như bị lửa đốt. Cô nghiêng mặt, lặng
lẽ nhìn dung nhan tuấn mỹ Mạnh Thiệu Hiên, nhưng trong lòng lại tràn
ngập nỗi chua xót.
Nếu như cô là một cô gái sạch sẽ, nếu như cô cũng là một thiên kim tiểu thư, nhất định cô không kể mặt mũi mà
theo đuổi anh, bất kể thế nào cũng sẽ dựa dẫm vào anh. Ai bảo anh sinh
ra nhìn đẹp như vậy, từ lần đầu tiên gặp anh cô đã len lén thích anh
rồi.
Người đàn ông ở phía sau vén váy cô lên cũng không một
chút thương tiếc mà tiến
công vào thân thể của cô. Bàn tay thô tháo của
hắn cấu véo khắp người , khiến thân thể cô bất cứ chỗ nào cũng đau nhức. Cô bị đau, không nhịn nổi nữa, rên lên một tiếng, nhưng vẫn gắt gao cắn môi, ánh mắt dần dần ngập nước, không nhìn thấy rõ nữa rồi... Không
thấy rõ bộ dáng của anh nữa rồi.
Cô thực là bẩn. Có lúc cô
suy nghĩ một chút, tại sao mình lại có thể có ý nghĩ kỳ lạ như vậy, lại
thích một người đàn ông cao cao tại thượng? Anh là mây, mà cô là bùn
đất, thứ bùn đất bẩn thỉu mà người ta đã chà đạp không biết bao nhiêu
lần.
Có lẽ đây chính là ước mơ của mỗi một cô gái làm kỹ nữ, dù mỗi ngày cùng lên giường với một người đàn ông khác nhau, nhưng thật buồn cười ở trong lòng lại vẫn muốn giữ được một phần tình cảm sạch sẽ, tựa như là, nếu không có một nơi để dựa dẫm, nếu như không có ảo tưởng
đối với một điều tốt đẹp thì quả thực không ai có thể chịu nổi?
Có cô gái nào mà không nghĩ tới cuộc sống như thế? Có cô gái nào trong
cuộc đời này mà không muốn tìm một người đàn ông tốt để kết hôn?
Nhưng mà, Lô Địch đã trải qua cuộc sống cô đơn cũng rất tỉnh táo, Trong lòng
cô biết, mình đã bước vào cái vòng này, khi lui ra thân thể mình căn bản sẽ không còn có thể sạch sẽ được nữa, cho nên cô chưa từng bao giờ nghĩ tới sẽ kết giao với Mạnh Thiệu Hiên.
Thực tế trước khi lao
vào con đường làm công việc kỹ nữ kia, cô đã làm việc rất cần cù chăm
chỉ, chỉ vì muốn đạt tới cuộc sống ấm áp kia, nên bắt đầu trở thành gái
bán dâm, dùng thân thể của mình phục vụ mọi người có nhu cầu để kiếm
tiền, không ăn trộm không giành giật. Lô Địch cảm thấy như vậy rất tốt,
còn hơn cuộc sống nghèo nàn trong hốc núi giống như cha mẹ suốt ngày bận rộn cày bừa như bò, sống cuộc sống quá mệt mỏi.
Nhưng là
lần này... Lại không giống như những lần trước kia, lần này là cô cam
tâm tình nguyện, để cho cô nhìn thấy anh chết ở tại đây, trong hẻm nhỏ
bẩn thỉu này, cô tình nguyện chính mình là người bị đùa chết. Cứu anh,
so với việc cô câu được một con rùa vàng lớn, một đêm kiếm được một vạn
đồng còn làm cho cô vui vẻ hơn. Phải biết, Lô Địch này, là một người phụ nữ rất keo kiệt, muốn cô bỏ tiền, không bằng lấy mạng của cô.
Anh là một người sạch sẽ, tuấn mỹ thế kia, không nên phải chịu khổ nạn như vậy?
Lô Địch làm kỹ nữ đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ hôm khóc vì bị người ta
lấy đi lần đầu tiên như hổ như sói, đây là lần thứ hai cô khóc mà nước
mắt không sao ngừng được.
Thân thể non mềm của cô bị bức
tường gạch thô ráp trên dưới cọ xát, đau đến nỗi không cầm được tiếng
rên rỉ. Ở phía sau, không biết đã đổi đến người người đàn ông thứ mấy,
phía dưới đau đến không chịu nổi, chân cũng bị căng thẳng đến gần như bị rút gân... Da thịt dưới bàn chân cô từng chút, từng chút phồng rộp lên, cảm giác khổ sở không chịu nổi...