Anh chuyển đề tài câu chuyện, lấy cây kéo sắc trên bàn cầm lấy tay cô, cẩn thận cắt móng tay cao thấp không đều của cô.
Cô an tĩnh một cách lạ thường, không hề phản kháng lại anh, Mạnh Thiệu
Đình bất giác mừng rỡ, càng thêm lưu luyến hòa nhã, cụp mi xuống nhìn
ngón tay thon dài như chạm bằng ngọc lúc này đang ở trong lòng bàn tay
mình, nhẹ giọng nói dỗ dành: "Tĩnh Tri, em
đừng giận dỗi với tôi nữa, có được hay không? Tôi không nên ép em, không nên vội vã tiếp cận em, nhưng em cũng nên hiểu, tôi chỉ muốn giữ em lại ở bên cạnh tôi..."
Tĩnh Tri cười lên một tiếng kỳ quái,
ngón tay chợt đưa lên trước một cái, Mạnh Thiệu Đình cực kỳ kinh hãi
nhưng không còn kịp thu hồi lại cây kéo nữa, lưỡi kéo cứng rắn đã cắt đi mất một lớp da thịt thật mỏng...
Trong nháy mắt máu chảy ra xối xả, nhưng Tĩnh Tri lại không hề nhíu mi , mà
ngược lại còn cười khùng khục, nói: "Giờ thì không thể dùng ngón tay bẩn thỉu này đụng đến Piano nữa rồi."
"Đừng có làm loạn!" Mạnh
Thiệu Đình giận dữ, đứng vọt dậy ném cây kéo đi, một cước đá văng cái
bàn trước mặt. Anh tự tay nắm lấy tay của cô, trong giọng nói chứa đầy
sự tức giận: "Bác sĩ, bác sĩ!"
Tĩnh Tri ngồi không nhúc nhích, chỉ đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những
mầm cây xanh nhạt nhìn thật đẹp mắt, hoa trong vườn hoa cũng đã nở rồi.
Mùa hạ cũng sắp tới, tiết trời ấm áp thật là thoải mái. Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng không dám nhớ đến gương mặt của Thiệu Hiên,
nhưng bóng dáng của anh vẫn lờ mờ hiện lên. Anh đang ở chỗ nào? Anh
bị mất tích, cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, mà cô lúc này lại
đang nghĩ tới anh.
Bác sĩ đã xử lý vết thương, băng bó cho
cô xong mang cả một đầu đầy mồ hôi lạnh đi ra ngoài. Mạnh Thiệu Đình
đứng ở nơi đó, sắc mặt vẫn xanh mét như cũ. Anh đuổi hết những người
giúp việc kia đi ra ngoài, sau đó đứng ở trước mặt, nhìn bộ dạng lúc này của cô .
Giống như người bị rớt một miếng da thịt kia chính là anh, Mạnh Thiệu Đình, cô cười vô cùng khoan thai, rất bình thản.
Nhưng sự bình thản này lại làm cho anh cảm thấy tuyệt vọng không nói ra được. Anh tình nguyện để cho cô làm loạn, mắng to, tình nguyện để cô kêu gào, la mắng anh, như vậy ít nhất còn có thể chứng minh người phụ nữ này còn sống, với bộ dạng luôn luôn lạnh như băng, lúc này giống như là một xác chết vậy. Đến ngay cả bàn tay của cô cũng không có độ ấm, thần sắc trên mặt như cười như không, cả ngày không thay đổi, ngay cả khi anh tình cờ nhìn thấy cũng không khỏi kinh hãi.
"Phó Tĩnh Tri! Cô đừng
có cho là tôi không có biện pháp gì đối với cô, cô cũng đừng cho là tôi
không dám động tới cô!" Anh chợt nổi giận gầm nhẹ, thuận tay nhặt lên
một chiếc bình hoa nhỏ đập xuống đất, âm thanh vỡ vụn nghe rất chói tai, mảnh gốm bắn tung tóe đầy đất. Dưới chân Tĩnh Tri có một tấm thảm trải
sàn của Ai Cập rất đẹp, bàn chân xinh xắn của cô để ở trên đó hơi run
rẩy một chút. Trên mu bàn tay của anh cũng bị hai mảnh gốm cứng rắn ghim vào, máu vẫn chưa kịp chảy xuống...
Cô gần như bị động tác
bất thình lình của anh làm cho sợ hết hồn, cũng giật mình một chút, sau
đó thân thể trở nên run rẩy, trong ánh mắt sâu thẳm thoáng hiện chút đau đớn thương xót.
Tim của anh dần dần đã mềm dịu trở lại, đáy mắt chậm rãi hắt xuống
chút mệt mỏi khó nhận thấy, thần sắc của anh tựa như có chút kiệt sức. Anh cúi người xuống, chậm rãi ngồi chồm hổm ở
phía trước chân cô. Anh cầm bàn tay đang hơi run rẩy của cô đặt ở trên
đầu gối, bao gọn ngón tay bị thương ở trong lòng bàn tay mình, mi tâm
nhíu chặt lại, do dự không biết nói năng thế nào. Anh thả mi mắt xuống
nhẹ nhàng nỉ non: "Tĩnh Tri, em hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc em muốn
như thế nào? Đã lâu lắm rồi, em còn định giữ bộ mặt lạnh này với tôi cho đến bao giờ nữa đây?"
Cô chớp mắt mấy cái, vẻ mặt liền trở
nên sinh động hơn rất nhiều, cánh môi hồng hơi nhếch lên, giọng nói rất
nhỏ, nhẹ bẫng như làn gió phất qua: "Tôi muốn như thế nào, chẳng phải là anh đã biết rõ rồi hay sao?"
Ánh mắt của anh đột nhiên có
sự biến đổi lớn, bàn tay nắm ngón tay của cô lập tức ciết chặt lại, Tĩnh Tri cảm thấy vết thương hơi bị đau, trong lòng cô lại ê ẩm vị chua
chát. Nếu như Thiệu Hiên thấy cô bị thương, nhất định sẽ đau lòng muốn
chết, cô có thể đòi anh sau này hàng ngày đều phải rửa chén, cô cũng
không cần ba thúc bốn giục tứ với anh...
"Phó Tĩnh Tri! Tôi
không cho phép em còn nhớ đến nó!" Đột nhiên anh đứng bật lên, một tay
nắm lấy cái cằm của cô, ép cô phải ngửa mặt lên thật cao. Tĩnh Tri thấy
vẻ mặt tuấn mỹ của người đàn ông kia có chút dữ tợn, môi của anh mím lại vô cùng chặt, hàm răng nghiến vào nhau nghe ken két, cô liền có chút lo lắng anh sẽ lại động thủ với cô một lần nữa.
"Đừng nữa nhớ
đến Thiệu Hiên, em cứ nhớ mãi không quên đối với nó, chỉ làm hại nó mà
thôi." Ngữ điệu của anh lập tức trở nên buông lỏng chậm rãi. Anh cúi
đầu, nhẹ nhàng mổ từng nụ hôn lên trán của cô: "Tĩnh Tri, lúc này em
không thể đối xử tốt với tôi một chút hay sao?"
Cô cười vô cùng xinh đẹp, hai mắt trợn to, môi của anh áp vào trán cô, chỉ làm cho cô cảm thấy ghê tởm.
Cô chợt nghĩ, tại sao khi đó cô lại thích anh đến như vậy, yêu thương anh
như vậy? Yêu anh đến độ để bản thân mình cũng trở nên hèn mọn chìm vào
cõi trần ai, yêu anh, yêu đến mức cũng không cần cả tự tôn, thế nhưng
anh lại coi cô như một thứ cũ nát, nhìn thêm một cái cũng ngại phiền
toái.
Thời điểm còn chưa ly hôn, cô đã từng cho rằng, chuyện mà cô không chịu nổi nhất chính là anh không cần cô nữa.
Mà bây giờ, khi anh hôn cô, vậy mà cô lại phát hiện ra, chuyện mà cô không chịu nổi nhất lại chính là sự đụng chạm của anh.
Cô đã sớm không còn một chút tình cảm nào với anh, chứ đừng nói là yêu,
đừng bảo là thích, ngay cả liếc anh một cái, cô cũng cảm thấy chán ghét.