Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Dịu Dàng Có Thừa


trước sau

Ở phía sau, không biết đã đổi đến người người đàn ông thứ mấy, phía dưới đau đến không chịu nổi, chân cũng bị căng thẳng đến gần như bị rút gân... Da thịt dưới bàn chân cô từng chút, từng chút phồng rộp lên, cảm giác khổ sở không chịu nổi...

Cô lại bị người ta quay người lại, để lưng cô áp vào trên tường, nhanh chóng va chạm, một chân cô bị người ta bẻ ra gần như thành một góc 180 độ... Cô có cảm giác xương cả người cô dường như sắp vỡ vụn ra rồi...

Cô quay mặt sang một bên, không nhìn anh nữa, nhìn anh, cô có cảm giác mình đã coi thường anh vậy.

Mặc dù biết anh đang hôn mê, nhưng nhìn gương mặt của anh, nhớ lại những chuyện bẩn thỉu mà mình đã làm, cô liền không khỏi đỏ mặt! Dào ôi! Kỹ nữ mà còn có thể đỏ mặt, thật là... Mẹ nó, quả thực đây là kỳ tích thứ chín của thế giới rồi!

Trời đã dần dần sáng, phảng phất có thể nghe thấy tiếng người dậy sớm mở cửa, hắt nước, tiếng bước chân kéo lê của người đi đường. Rốt cục gánh nặng trên người cô đã được dỡ bỏ, thân thể nát tươm của cô bị người ta ném ở trên mặt đất, giống như một đống giẻ rách. Mấy người kia vừa kéo quần lên, vừa nói cười toe toét vẻ đầy thỏa mãn, có người còn thuận tay sờ luôn cả tiền mặt trong túi xách của Lô Địch...

Tiếng bước chân từng chút, từng chút đi xa dần. Lô Địch nằm ở trên mặt đất ươn ướt lạnh như băng. Toàn thân cô cũng đang lạnh đến phát run, nhưng cô vẫn cố tích góp từng tí, từng tí chút sức lực còn lại, sau đó bò dậy thật nhanh, tìm chiếc áo khoác ngoài mặc vào, bao gói lại thân thể của mình, rồi mới kéo thân thể cứng ngắc đi tới trước người Mạnh Thiệu Hiên...

Cô nhọc nhằn kéo thân thể nặng nề của anh lên, khi vừa người mới xê dịch thì hình như mí mắt của anh hơi giật giật, trong lòng Lô Địch rất vui mừng. Cô cắn răng một cái, dồn sức cố gắng đỡ anh dậy. Cô muốn anh phải sống, đỡ được anh lên, nhưng anh lúc này ngay cả khả năng đứng yên cũng hoàn toàn không thể. Cả người Lô Địch mướt mồ hôi, cô định để anh nằm xuống đi tìm người đến giúp một tay, nhưng lại lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện gì, mò tới túi của mình để lấy điện thoại di động, lại phát hiện điện thoại di động cũng bị người ta lấy đi.

Lô Địch trầm mặc một hồi, cuối cùng quyết định cởi bỏ đôi giầy mà cô vừa mới xỏ vào. Cô cười một tiếng lộ vẻ sầu thảm, đứng ở bên cạnh Mạnh Thiệu Hiên, ngón tay chậm rãi vươn ra, định khẽ vuốt ve gương mặt của anh, nhưng đến cách mặt anh một cm lại dừng lại, ánh nắng ban mai lờ mờ bao quanh hai người bọn họ thành một vòng ánh sáng ấm áp...

Ngón tay thon nhỏ nâng lên trên không, khẽ lướt qua từng điểm dọc theo từ trán của anh, qua sống mũi thẳng, qua làn môi mỏng mím chặt thành một đường... nước mắt Lô Địch, từng giọt, từng giọt giống như những hạt ngọc cứ như thế mà rơi xuống, cô đưa tay gạt những giọt lệ kia đi. Nhưng nước mắt vẫn trào ra tựa như người trước ngã xuống, người sau tiến lên...

“Của nợ”. Từ đáy lòng, Lô Địch âm thầm nguyền rủa mắng chửi mình một tiếng, lau nước mắt đi mà đầy oán hận. Cô đứng lên, nhưng vẫn hơi khom người xoay lưng về phía anh, dồn sức kéo thân thể của anh lên. Khi trọng lượng của anh áp xuống, một khắc kia, Lô Địch có cảm giác mình bị anh đè lên đến hộc máu.Nhịp tim tăng nhanh, trong cổ họng thở hồng hộc giống như ống bễ. Hai cánh tay nhỏ yếu của Lô Địch gắt gao ôm lấy hai chân rắn chắc của anh, di chuyển từng bước, mỗi bước đi đều giống như giẫm ở trên lưỡi đao vậy, trên chân cô chỉ đi đôi tất chân, chỉ vài bước đã bị mài rách, cái lạnh cái buốt cộm dưới chân làm cô rất khó chịu.

Nhớ ở đầu ngõ có một phòng khám bệnh tư nhân, tiếng tăm cũng không tệ lắm, Lô Địch cõng anh vẫn còn hôn mê bất tỉnh, từng bước từng bước khó khăn tiến lên phía trước.

Trên đường đi vậy mà lại không cũng đụng phải một người nào. Cuối cùng khi Lô Địch đi tới nơi thì cô có cảm giác mình như chỉ còn một hơi thở, lòng bàn chân đau đến không còn cảm giác thấy đau nữa, hai cánh tay cũng dường như sắp bị bẻ gãy ra vậy. Cô gắt gao cắn chặt răng lại, choáng váng đến hoa mắt chóng
mặt, bước chân nhẹ bẫng. Rốt cuộc lúc nhìn thấy tấm bảng ghi tên phòng khám bệnh kia, cô nặng nề thở ra một hơi, cả người liền mềm nhũn, ngã ra ở trên mặt đất...

*******************************************************************

Từng vòng băng một được tháo ra, Mạnh Thiệu Đình đứng ở một bên không tự kìm chế nổi, hai tay nắm chặt, ánh mắt chuyển động theo động tác của bác sĩ. Cho đến vòng cuối cùng, thấy trên trán cô là một vết sẹo màu hồng chừng bằng đồng tiền xu, mà mi tâm anh cũng giống như bác sĩ, nhíu chặt lại.

"Bác sĩ, vết sẹo này..." Mạnh Thiệu Đình cau chặt đầu mày, chỉ vào vết sẹo hơi lớn ở trên trán Tĩnh Tri...

"Không cần phải phí tâm đâu, vết sẹo này cũng chỉ là ngoài da, vết sẹo để lại trong lòng kia, cho dù là Hoa Đà sống lại cũng không thể hết được." Tĩnh Tri chợt mở miệng, đưa tay thoáng sờ lên vết sẹo ở bên trái trán của mình, một chỗ thô sáp nổi lên lớn như vậy, làm cho cô không tránh khỏi kinh hãi.

Các cô gái trên đời này, ai không thích gương mặt mình xinh đẹp như hoa. Tướng mạo của cô vốn dĩ là thuộc loại thường thường, hiện tại còn bị hủy dung, nói không chừng trong họa lại được phúc cũng chưa biết chừng.

Mạnh Thiệu Đình ý bảo bác sĩ đi ra ngoài, rồi mới ngồi xuống bên canh, nắm lấy tay của cô, chậm rãi nói: "Cũng chưa biết chừng, cuối cùng sẽ có cách."

"Phụ nữ có ai là không trang điểm đâu." Tĩnh Tri cười một tiếng lạnh lùng, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh: "Cho nên, cũng không cần thiết."

Lòng bàn tay của anh trống không, trái tim dường như cũng trở nên trống rỗn. Những ngày qua, nhìn gương mặt lạnh lùng của cô cũng đã quá nhiều, cũng may vậy mà anh lại không có trở mặt, giờ phút này thấy cô vẫn như cũ, trong bụng anh lại âm thầm có chút phiền não: "Có cần thiết hay không cần thiết, là do tôi quyết định! Tôi lại khăng khăng muốn em phải càng ngày càng đẹp lên vì tôi kia."

Tĩnh Tri không lên tiếng, nụ cười lạnh bên khóe miệng cũng là sâu hơn. Nếu như anh muốn uổng phí tâm cơ, cô liền cho anh tự do.

"Em hãy ngồi đây đợi một lát nữa, tôi đã bảo người giúp việc dọn dẹp, sau đó chúng ta sẽ ra viện. Xuất viện là chuyện tốt, hôm nay em có thể đừng để cho tôi nhìn thấy sắc mặt ấy có được hay không?" Thấy cô như vậy, lại thấy vết thương trên trán cô đỏ lên, bất giác anh mềm lòng đến ba phần, lại ngồi xuống ở bên người cô, nhẹ nhàng ôm lấy vai của cô: "Tôi sẽ dẫn em đi ăn một bữa tiệc lớn, được không? Muốn ăn cái gì nào?"

Tĩnh Tri giống như một pho tượng tượng gỗ không nhúc nhích, Mạnh Thiệu Đình nói một mình cảm thấy không có hứng thú, bất giác cũng có chút rã rời, dứt khoát cúi đầu, nắm lấy tay của cô nhìn nhìn, khẽ tỉ mẩn vuốt ve: "Em thích đàn dương cầm, tôi đã đặc biệt bảo người mua cho em một cây đàn tốt nhất, chờ em trở về là có thể ngày ngày đánh đàn được rồi."

"Sau này tôi cũng sẽ không chơi đàn dương cầm nữa." Tĩnh Tri rút tay ra, vết thương trong lòng lại nổi lên nhàn nhạt.

"Móng tay bị gãy rồi, em đừng có động đậy, để tôi cắt cho em." Anh chuyển đề tài câu chuyện, lấy cây kéo sắc trên bàn cầm lấy tay cô, cẩn thận cắt móng tay cao thấp không đều của cô.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện