"Từ trước đến nay
tôi vốn không thích đọc thi ca lắm, thời gian trước, khi đọc sách, chỉ
có một bài thơ làm tôi khắc sâu trong trí nhớ. Tĩnh Tri, tôi đọc cho cho em nghe nhé."
Anh cười lên một tiếng, khuôn mặt tuấn dật
như ngọc sáng bừng lên, cặp môi mỏng lạnh lùng nhếch lên thành một đường cong mê người. Anh cúi đầu, giọng trầm ấm mà vô
cùng sâu lắng, chậm rãi vang lên ở bên tai cô: "Túc tích bất sơ đầu, ti
phát phi lưỡng kiên, oản thân lang tất thượng, hà xử bất khả liên. . ."
(Dịch nghĩa:
"Đi ngủ tóc buông lơi
Xoã trên hai vai nhỏ
Đầu gối lên tay chồng
Làm sao không yêu được...” )
"Tĩnh Tri..." Tay của anh dần dần trượt xuống, những sợi tóc mát lạnh của
Tĩnh Tri giống như con rắn nhỏ chảy khỏi lòng bàn tay của anh. Anh bóp chặt lấy cằm của cô, cúi đầu hôn lên đôi
môi mang hương vị bạc hà mát lạnh. Hơi thở của anh dần gấp rút, đôi môi
anh vẽ quanh cánh môi giống như hoa của cô. Dần dần anh cảm thấy vẫn
không sao thoả mãn được, hai tay anh chậm rãi dùng lực một chút, nâng
hông của cô lên, cuối cùng nhẹ nhàng đặt cô ở trên cửa. Anh nghiêng
người đè xuống, bàn tay lần vào trong áo ngủ tìm kiếm, lúc chạm đến lớp
da thịt mát lạnh như ngọc kia, cảm giác thỏa mãn nhanh chóng tràn ngập
khắp cơ thể và trái tim của anh ...
"Tĩnh Tri..." Môi của anh trượt xuống bên dưới, rơi vào xương quai xanh của anh, Tĩnh Tri sinh ra vốn không được coi là đẹp, nhưng làn da
của cô lại trắng hơn tuyết, đặc biệt là nơi vai bờ vai cong như mảnh
trăng lưỡi liềm phía trên xương quai xanh này, càng làm cho Mạnh Thiệu
Đình thêm chói mắt. Anh có cảm giác khi ở trước mặt người phụ nữ này,
mình cứ bị thất thủ từng chút, từng chút một, nhưng lại không cách nào
tự kềm chế được...
Anh không biết cô có chỗ nào khiến mình phải
mê muội, cô đã từng là vợ của anh, đã từng yêu anh hừng hực như lửa,
nhưng khi đó anh hoàn toàn không hề để cô ở trong mắt, vậy mà bây giờ
gió nước lại luân chuyển.
"Anh vừa mới trượt từ trên người
Thẩm Mạn Quân xuống đã tới đây rồi..." Khi anh đang kéo quần áo của cô
ra, chợt nghe thấy tiếng cười chế giễu của cô vang lên.
Giống như một chậu tuyết thình lình đổ ập xuống chậu than đỏ đang cháy rừng rực...
Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy trái tim mình lạnh ngắt một hồi, tất cả dục
vọng của anh cứ như vậy bị bó chặt đến cứng ngắc. Anh chậm rãi từ trước
ngực cô ngẩng đầu lên, thấy cô đang khẽ cười cười, ánh mắt trong veo,
nhẹ nhàng nói với anh: "Thật không phải, tôi có tính thích sạch sẽ."
"Tôi không hề đụng vào cô ấy." Anh cau lại đầu lông mày, gắt gao nhìn cô
chằm chằm, nhưng cô lại đưa tay đẩy anh ra, xoay người kéo váy lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này nhìn bóng dáng chút gầy yếu đứng ở nơi đó, anh ngây ngẩn nhìn cô, không hiểu tại sao nhất thời bốc lên lửa giận.
"Phó Tĩnh Tri, cô thật sự cho rằng tôi không có cách nào để tóm được cô hay
sao?" Anh đứng lên, bên trong cổ áo phanh ra một nửa, lộ ra lớp da thịt
màu đồng cổ, vóc người của anh rất đẹp, vừa nhìn đã biết đây chính là
người thường xuyên tập luyện trong phòng tập thể thao mới có được thân
hình khỏe đẹp cường tráng mà lại không có vẻ thô lỗ như thế.
Anh giễu cợt nhìn cô, ngọn lửa giận từ đáy lòng cũng dần dần lớn lên. Anh
dạo bước đến bên cạnh cô, một tay kéo mái tóc dài, ép cô phải quay mặt
lại. Tĩnh Tri hơi
nhíu mi, nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ.
"Chẳng phải cô đang nghĩ cách để cho Thiệu Hiên tìm được cô, đưa cô ra khỏi
đấy hay sao? Chẳng phải cô muốn gả cho Thiệu Hiên hay sao? Cô chê tôi
bẩn hả? Hừ..."
Anh lại cười khẩy một tiếng lạnh lẽo, bàn tay càng ra sức kéo mái tóc của cô hơn. Tĩnh Tri cảm thấy da đầu của mình
như sắp bị kéo toạc ra, nhưng cô lại không hề hừ lên một tiếng, mi mắt
buông xuống, không thèm nhìn anh.
"Cô hãy nhìn cho thật kỹ
đây." Tay anh kéo mạnh thêm xuống phía dưới một cái, Tĩnh Tri bị đau bắt buộc đành phải giương cằm lên thật cao, anh cười lên một tiếng đầy tàn
độc: "Tôi nói cho cô biết, cô càng như vậy, thì tôi lại càng muốn chấn
chỉnh cô ngoan ngoãn thêm một chút, thông minh thêm một chút. Chi bằng
cô theo tôi, biết đâu vài ba ngày tôi lại chán cô..."
"Cả đời này anh cũng đừng có mơ tưởng." Tĩnh Tri cười một tiếng, sau đó lại từ tốn nhắm mắt lại.
Mạnh Thiệu Đình nhìn bộ dáng của cô, lúc này cô giống như một khối băng ngàn năm đầy lạnh lẽo, bất kể anh làm cái gì, ngay cả một chút xúc động,
trước sau cô cũng không hề có!
Vì trông chừng cô, anh tình
nguyện không đi Hawai, anh ở lại ở bên cô, tình nguyện lừa gạt cha mẹ
mình, lừa gạt cả vị hôn thê đang si ngốc chờ đợi anh, vậy mà cô lại
không có một chút cảm kích nào.
Vì một người phụ nữ mà anh
làm đến mức độ như vậy, ngay cả Thẩm Bắc Thành và Hà Dĩ Kiệt cũng phải
buồn cười anh, cho dù anh vẫn lừa gạt cha mẹ, dám giữ cô lại ở bên
người, không buồn để ý tới những giọt nước mắt lẫn sự tủi thân của Mạn
Quân, cứ ở bệnh viện trông nom cô suốt nửa tháng trời, vậy mà cô vẫn
không hề nhúc nhích!
Trong lòng cô chỉ luôn nhớ nhung đến Mạnh Thiệu Hiên kia.
Giờ phút này, nhìn bộ dạng mềm mại kia của cô là anh đủ biết!
Cô cho rằng cô không nói thì anh cũng sẽ không biết hay sao? Trong lòng
lại còn giữ ảo tưởng được trở lại bên cạnh Mạnh Thiệu Hiên nữa sao?
"Đừng có mơ tưởng như vậy, hiểu không?" Anh bật cười khẩy, chợt túm hai cánh
tay nhỏ yếu của cô xoay ngược trở lại, mạnh mẽ đẩy cả người cô nặng nề
ngã ầm ầm xuống mặt đất...
Tấm thảm Ai Cập trải trên sàn
nhà thật dầy và mềm mại. Nhưng cho dù như thế, vì bị anh dùng một lực
đạo cực lớn để đẩy cô, vì thế cô bị té ngã đau đến mức mặt mũi trắng
bệch cả ra.
Mái tóc dài giống như lụa tung ra, nổi bật trên
tấm thảm màu trắng trông rất đẹp mắt, da thịt của cô trắng mịn như ngọc, lúc này lại như hòa tan cùng màu trắng của tấm thảm.