Tĩnh Tri vẫn trầm
lặng chỉ thở dài một tiếng rồi nằm phục ở nơi đó cũng không hề nhúc
nhích. Mạnh Thiệu Đình sao không nhìn nổi dáng vẻ lạnh nhạt dường như
không có chuyện gì xảy ra lúc này của cô, không sao nhìn nổi thần thái
quật cường kia của cô khiến anh hận không thể bóp chết cô được.
Lửa giận trước sau đã không sao kìm chế nổi nữa, liền tung một cước đạp vào bắp chân Tĩnh Tri. Cô đau đến mức toàn thân
cũng co quắp lại, trong nháy mắt trên bề mặt bắp chân ngay đã tím bầm
lại thành một mảng lớn, nhưng cô vẫn gắt gao cắn chặt hàm răng của mình .
Trong đáy mắt của Mạnh Thiệu Đình tràn đầy cô đơn, ánh mặt trời giống như
những mảnh vàng vỡ vụn vương trên mặt đất, phủ chút ấm áp lên trên người cô. Hàng lông mày dài, đẹp nhíu lại thật chặc, môi
bị cắn đến gần như sắp bật máu, nhưng hai mắt cô vẫn nhắm chặt, khoé
miệng vẫn giữ ý cười y như lúc nãy.
"Phó Tĩnh Tri, cô cứ nằm giả chết như vậy cho người ta xem đi, tôi nói thật cho cô biết, người
của tôi đã tìm được Thiệu Hiên rồi, hôm nay tôi trở lại là muốn nói cho
cô biết, để cho cô được vui vẻ một chút, ai ngờ cô lại bày ra cái vẻ mặt này cho tôi xem. Cô thật sự cho rằng tôi cưng chiều cô lên trời sẽ để mặc cô muốn làm gì thì làm sao?"
Mạnh Thiệu Đình nói xong, liền khom người xuống, nắm lấy cổ tay của cô kéo
cô từ dưới đất lên, đẩy cô nằm trở lại ở trên chiếc giường mềm mại. Anh
cứ lom khom như vậy, từ trên cao nhìn xuống cô đang nằm ở phía dưới,
trong ánh mắt mang theo vẻ nham hiểm tàn nhẫn, ngay cả nụ cười mê người
lúc này cũng mang chút khát máu: "Ở trong lòng cô, tôi đã sớm là một tên khốn kiếp, có đúng hay không? Tôi cũng không quan tâm đến việc mình lại khốn kiếp thêm một chút nữa. Dù sao, ở nhà họ Mạnh, cũng sẽ không có ai đi quan tâm một đứa con riêng của người mẹ đã chết... Cô nói xem, nếu
như hiện giờ tôi âm thầm giết chết Thiệu Hiên, thì sao nhỉ?"
"Anh dám!" Tĩnh Tri đột nhiên trợn to mắt, cuối cùng nơi đáy mắt cô đã nổi
lên gợn sóng, mà gợn sóng này dần dần trở nên mãnh liệt. Cứ như vậy, cô
nhìn chăm chú vào anh đầy hận thù, gằn từng chữ một: "Anh dám động đến
một đầu ngón tay của anh ấy xem, Mạnh Thiệu Đình, nếu như tôi không đòi
lại từ anh gấp mười gấp trăm lần, tôi sẽ không mang họ Phó!"
"Được!" Anh thẳng người lên, nhẹ nhàng vỗ tay, trên mặt vẫn giữ nụ cười mê
người như cũ, nhưng ý vị sâu xa vẫn tràn ngập nơi đáy mắt.
"Cô còn muốn tìm cái chết cơ mà? Nếu không sao hàng ngày cô lại sống với bộ dạng giống như người chết như vậy?" Cái cười của anh sâu hơn, ánh sáng
trong đôi mắt dần dần biến mất.
"Đừng để cho tôi lại phải
nhắc nhở cô một lần nữa, người hại chết ba mẹ cô vẫn còn đang sống đấy,
cô phải sống thật khỏe, biết chưa, cô càng sống phóng khoáng thoải mái,
thì những người gây ra mối hận của cô sẽ lại càng đau khổ. Cô nghĩ xem,
ba mẹ tôi trăm phương ngàn kế muốn cô rời khỏi tôi, bây giờ cô lại nắm
chặt tôi ở trong lòng bàn tay, có phải là đã hung hăng thọc một đao vào
trong lòng của bọn họ hay không?"
"Không bằng, tôi giúp cô?" Anh nói rất khẽ, khi nói đến câu cuối lại thoáng hiện sự khổ sở không dễ thấy.
Tĩnh Tri mím chặt môi, đôi tròng mắt sáng trong veo nhìn anh.
Cô làm sao mà quên được, cả đời này cô cũng không thể nào quên được ba ba
đã bị nhục mạ ở nhà họ Mạnh như thế nào, cả đời này cô cũng không thể
quên được đôi vợ chồng Mạnh lão gia với lòng dạ hiểm độc, tim phổi thối
rữa kia đã nhục mạ mẹ của cô như thế nào, đã làm nhục cô, một người con
gái chưa từng làm qua bất cứ một chuyện sai lầm nào, ra sao!
"Quan hệ giữa tôi và cô càng bế tức, thì bọn họ càng vui vẻ. Tĩnh Tri, chi
bằng cô hãy lui lại từng bước đi, bắt đầu từ
hôm nay, quan hệ giữa hai
chúng ta tốt đẹp thêm một chút nữa... Cô nghĩ sao, nếu như chuyện tôi và cô lại ân ân ái ái như hình với bóng, truyền tới tai bọn họ, liệu có
phải rất kích thích hay không?"
Mạnh Thiệu Đình tựa như ở
dụ dỗ cô vậy, anh cúi đầu rỉ tai cô... Anh làm như vậy, một nửa là thật
sự nghĩ như vậy. Chuyện năm đó, cũng là do anh mà ra, mặc dù anh chưa
từng nói ra, nhưng sự áy náy vẫn giấu ở đáy lòng cũng chưa từng thổ lộ.
Sự kính trọng đối với cha mẹ trong nhiều năm qua, trong một đêm hóa
thành hư ảo. Ngay cả anh, bản tính vốn bạc tình, đối với những hành động quá đáng của họ cũng cảm thấy rất đáng khinh bỉ, thậm chí là chán ghét. Tĩnh Tri nóng lòng muốn chết, anh cố ý nhắc tới mối đại thù của cha mẹ cô, chính là vì cho muốn cho cô phải sống.
Hơn nữa, anh cũng không keo kiệt làm cú đột kích lừa gạt cha mẹ mình một lần, giúp cô xả cơn tức một lần.
Còn có một nửa, cũng thực sự là vì mình. Mấy ngày qua anh không chịu kết
hôn, chung quy số người la mắng anh thật sự cũng quá nhiều, cũng làm cho anh thấy rõ sự "thật lòng" của cha mẹ mình đối với mình
Đối mặt với lợi ích của nhà họ Mạnh, rốt cuộc hạnh phúc của anh đang ở chỗ nào đây?
Nếu như ban đầu không phải nặng lòng ham muốn với Phó Chính Tắc mà ưng
thuận thì làm sao mà buộc anh phải cưới Tĩnh Tri. Rồi từ đó sau khi Tĩnh Tri mang thai mà nhà họ Phó lại bị phá sản, mới tạo ra bi kịch lớn như vậy được đây?
Nếu như không phải là bọn họ cùng với nhà họ
Thẩm ăn nhịp với nhau, kết thành đồng minh, còn làm ra kế sách gian dối, khiến anh đón nhận Mạn Quân, làm sao anh có thể gặp phải tình cảnh tiến thoái lưỡng nan lưỡng nan như thế này?
Từ trước tới nay,
anh luôn cảm thấy mình rất may mắn. Anh là đứa con trai mà cha mẹ coi
trọng nhất, thậm chí còn luôn trao đổi bàn bạc với anh. Ngay cả khi sự
nghiệp của anh cả thành công, ở trước mặt cha mẹ anh cả cũng không hề có sức nặng bằng anh. Anh cũng vẫn cho rằng, cha mẹ đối xử tốt với anh là
rất thật lòng thật ý, cho nên nhiều năm qua, anh chưa từng bao giờ có
hành động nào không tuân theo, nhưng mà hiện tại. . .
Cuối
cùng anh cũng đã hiểu, khi đối diện với quyền lợi, hạnh phúc của con
trai ruột thịt cũng không phải là không thể hy sinh.
Anh nói xong chuyện này, lại thấy Tĩnh Tri ngồi ở chỗ đó ngẩn ngơ, dường như có chút ngây dại.
"Chuyện của tôi và cô, sớm muộn cũng không dối được." Anh quay lưng đi, vẻ tự
giễu cợt nơi đáy mắt lại càng hiện ra rõ ràng: "Cô cũng biết rồi đấy,
tôi muốn một thứ gì, nhất định cũng sẽ phải lấy cho bằng được, bất kể
có bao nhiêu khó khăn."
Anh nói xong câu đó, đứng trong chốc lát, thấy cô vẫn một mực không có phản ứng, anh hơi cúi đầu xuống một
chút, nhẹ nhàng khẽ cười một cái, rồi xoay người bỏ đi ra ngoài.
"Cô suy nghĩ cho thật kỹ đi, nếu như chính là mỗi ngày cô ép mình thành Lâm Đại Ngọc, cũng sẽ không có người nào thông cảm với cô, dù chỉ là một
phần rất nhỏ."
Anh quẳng lại câu nói sau đó liền đóng cửa lại bỏ đi.