Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Khuynh Thành Không Cần Khuynh Quốc


trước sau

Thẩm phu kéo Mạn Quân một cái: "Đi xuống rửa mặt đi, chuyện này để mẹ đưa con đi. Mẹ cũng không tin lúc này thói đợi lại lật lọng như vậy, một phụ nữ không đứng đắn ở bên ngoài, mà cũng dám giẫm ở trên đầu chúng ta được sao?!"

Gương mặt của Thẩm Mạn Quân hiện rõ thần sắc khó xử, nhưng vẫn bị Thẩm phu nhân kéo đi về phía phòng rửa mặt.

Cô vốn không muốn đi, đi gặp Phó Tĩnh Tri thì có ích lợi gì? Mắng chửi người ta sao? Cô sẽ không, đánh người ta, cô lại càng không thể làm được. Hơn nữa cô lo rằng nếu để cho Tĩnh Tri nhìn thấy mình khóc vì tự ti ghen tỵ, như vậy chẳng phải là cô lại càng thêm mất thể diện hay sao?

Cô cũng muốn mình cứ an tĩnh chờ đợi ở nơi này như vậy, tự khóa chặt mình trong cái vòng nhỏ hẹp ấy, giữ lại cho mình một chút xíu ảo tưởng nho nhỏ, ít nhất, cô vẫn còn là vị hôn thê của Thiệu Đình, ít nhất, anh vẫn còn không buông tay cô hoàn toàn.

"Mạn Quân con nghe mẹ nói đây, con không cần phải làm cái gì hết mọi việc đã có mẹ ra mặt, coi như là, cho dù Thiệu Đình có tìm con làm phiền cũng đã có mẹ ở đây, ngược lại mẹ cũng muốn nhìn cậu ta một chút, xem cậu ta thật sự có dám chường mặt ra cho mẹ nhìn hay không?"

Thẩm phu nhân vừa đẩy con gái đi rửa mặt, vừa nghiến răng nói.

Mạn Quân từ trước đến nay vốn rất nghe lời, chỉ đành phải ngoan ngoãn đi rửa mặt. Cô nhìn đôi mắt của mình trong gương, có một chút hồng hồng . Cô chườm lạnh, sau đó lại thoa một lớp phấn thật dầy để che đi, thoạt nhìn mới khá hơn một chút. Thẩm phu nhân chọn một bộ váy áo để ở trên giường, bà đi tới liếc mắt nhìn Mạn Quân, cô gái trong gương mặc dù có thể nói là không thật rất đẹp, nhưng bộ dáng cũng phải xứng đáng là một thiên kim đoan trang hiền thục, Thẩm phu nhân không khỏi uất ức một hồi, hai tay đặt nhẹ lên đầu vai của con gái, nói mấy lời nghe rất thấm thía: "Con gái à, không phải là mẹ bảo con giở trò trù tính mưu toan gì, tính tình con vốn dĩ đơn thuần, con quá thiện lương. Đây chính là sở trường của con nhưng đó cũng lại là chỗ yếu của con. Con phải biết cuộc sống của gia đình chúng ta như vậy, không thể...có sự hèn yếu hay nhượng bộ được. Con không giành lấy, người khác cũng sẽ không vì vậy mà lùi bước, ngược lại họ lại càng chỉ xem thường con. Năm đó, con bé họ Phó kia cũng không phải người mà Nhị thiếu thích, hiện tại bất quá cũng chỉ là sự mới mẻ nhất thời, con phải kéo trái tim của Nhị thiếu trở về, cũng phải cho những loại phụ nữ không đứng đắn ở bên ngoài kia một cái nhìn oai nghiêm. Dù sao, con cũng là thiếu phu nhân của nhà họ Mạnh, con còn sợ cái gì chứ?"

Mạn Quân nghe trong lòng hơi xúc động, ngón tay cầm chiếc cọ nhỏ quét má hồng thoáng dừng lại, ở trong gương cô liếc mắt nhìn Thẩm phu nhân, nhẹ nhàng mở miệng: "Mẹ, nếu như, Thiệu Đình không phải là sự mới mẻ nhất thời, mà là thật sự thích Phó Tĩnh Tri... vậy con làm sao bây giờ?"

Sắc mặt của Thẩm phu nhân đầy nghiêm nghị: "Vậy thì con lại càng không thể lười biếng được, phải nhớ kỹ, những chuyện vượt tường (ngoại tình) như vậy, con phải nhớ là không được làm ầm ỹ với người đàn ông nghe chưa, như vậy sẽ chỉ làm cho anh ta thêm phiền lòng. Chúng ta phải có thái độ thích hợp, cần giở trò tất nhiên không thể thiếu mánh khóe. Địa vị của nhà họ Thẩm chúng ta có được hôm nay đương nhiên cũng không thể để cho người khác bắt nạt như vậy được."

"Được rồi, đi thay y phục đi, cho dù hiện tại cô ta có chiếm thế thượng phong, cũng nên để cho cô ta biết rõ ràng thân phận của mình, muốn đấu với chúng ta...”

Thẩm phu nhân cười khẩy một tiếng, ngón tay hơi xoay xoay chiếc nhẫn Hồng Bảo Thạch, mi mắt khép lại khẽ cười, nói: "Loại đàn bà như vậy cuộc đời này mẹ đã được
chứng kiến không biết bao nhiêu người, đến lúc cuối cùng rồi con xem, ai mới là người cười đến giờ phút chót?"

Mạn Quân giật mình, nhìn mình ở trong gương, cô thật sự không thể nào nhẫn nhịn như vậy được nữa, người khác đã ức hiếp cô đến tận đầu rồi, chẳng lẽ còn phải giữ vẻ mặt tươi cười đối với người ta nữa sao?

Bất kể là Thiệu Đình ép buộc cô cũng được, cô cũng có suy nghĩ này cũng được, nếu hiện tại cô cứ ở lại bên cạnh Thiệu Đình, Phó Tĩnh Tri, mặc dù tôi không phải là người có tâm địa ác độc, nhưng chỉ có một cái giường há lại nhường cho người khác ngủ hay sao? Thiệu Đình chỉ có một, tôi phải phải giành về.

Thẩm phu nhân chọn cho cô một bộ quần áo thời trang mùa xuân màu hồng, nước da của Mạn Quân không tệ, cô mặc bộ quần áo này lại càng tôn thêm vẻ xinh đẹp như hoa đào của cô,. Thẩm phu nhân nhìn trước nhìn sau hồi lâu, mới hài lòng gật đầu, "Mạn Quân , con chính là người không thích ăn mặc, thu xếp lại một chút, chỉ thoáng nhìn như vậy thôi, ngay cả bà lão như mẹ đây nhìn cũng thích, chứ đừng nói là nhị thiếu i."

Sắc mặt của Mạn Quân hơi đỏ lên, lúc này nhìn dáng người trong gương với vẻ xinh đẹp uyển chuyển kia cũng khiến trong lòng cô thấy hơi giật mình.Trước kia cô vô cùng yêu thích những loại trang phục sinh động dễ thương kia, nhưng không ngờ mình mặc bộ quần áo này lại tao nhã thục nữ như vậy, chỉ cần thoạt nhìn màu sắc cũng thấy động lòng người, Thiệu Đình nhìn thấy cô như vậy, anh sẽ có phản ứng gì?

Nghĩ tới đây trong lòng cô cũng có chút hoảng hốt, trong trí nhớ, người con gái tên gọi Phó Tĩnh Tri kia, mấy lần cô gặp đều thấy cô ta mặc bộ quần áo chỉ có màu đen trắng nhìn rất nặng nề, nhìn tuy là thanh nhã đứng đắn, nhưng cũng thiếu đi phần nữ tính mà hơn nữa, dung mạo của cô ta cũng không phải là loại quốc sắc, ngược lại còn không bằng mình, có lẽ. . .

Mẹ nói đúng, chẳng qua cũng bởi vì bây giờ Phó Tĩnh Tri đối xử với Thiệu Đình rất lạnh nhạt, nên ngược lại anh mới có chút để ý đến cô ta. Năm năm trước anh đã vô cùng không thích cô ta, hiện tại không có lý do nào mà không bỏ được.

Ngồi trên xe đi khoảng chừng 40 phút đã đến khu biệt thự vườn Mai. Cảnh vật xung quanh ở nơi này khác hẳn với nhà họ Mạnh ở vị trí trung tâm thành phố, cực kỳ yên tĩnh và đẹp đẽ, Mạn Quân nhìn màu xanh biếc tràn ngập bên ngoài cửa sổ, trong lòng dần dần dâng lên sự chua xót. Mấy ngày qua, Thiệu Đình vẫn luôn ở chỗ này sao? Ở một nơi mà khắp mọi chỗ đều rất xinh đẹp rất yên ắng thế này, làđể phụng bồi người phụ nữ kia sao?

Đường quốc lộ quanh co gấp khúc, đèn ở hai bên đường hình dáng cũng khá đẹp, càng làm cho người ta phải liếc mắt nhìn. Hai bên đường là những mảnh ruộng được sắp xếp thật chỉnh tề, màu xanh mượt làm cho người ta nhìn mà không nhịn được sinh lòng vui mừng. Xe chậm rãi ngừng lại, Mạn Quân lập tức đi xem ngôi biệt thự kia, nó không quá lớn, nhưng rất sang trọng bởi sự tinh xảo rất khác biệt, giống như nơi ở thế giới thần tiên vậy, làm cho người ta muốn được ngắm mãi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện