Cô và Thẩm phu nhân cùng nhau xuống xe, tài xế đi nhấn chuông cửa, đợi một lúc lâu, mới có người giúp việc đi tới hỏi lại vẻ kỳ quái: "Hai người
tìm ai?"
Từ trước đến nay ngôi biệt thự này từ hồi bắt đầu
cho tới bây giờ, đều chưa từng có khách tới thăm, hôm nay đột nhiên tới
hai vị khách lạ, người giúp việc tất nhiên tò mò.
Thẩm phu
nhân cười một tiếng, dáng dấp vẻ ung dung quý
phái làm cho người ta nhìn mà không khỏi âm thầm than thở, bà hạ giọng
nói vẻ lễ độ, nhưng vẫn mang theo một chút cao ngạo: "Ta cùng vị hôn thê của Nhị thiếu muốn tới thăm Phó tiểu thư một chút."
" Vị
hôn thê của Nhị thiếu?" Người nọ cả kinh, ánh mắt không khỏi tỏa cái
nhìn về phía Mạn Quân. Sắc mặt Mạn Quân thoáng trở
nên hơi đỏ ửng, không khỏi cúi đầu xuống khẽ cắn chặt đôi môi.
"Được rồi, hôm nay thiếu gia của các người có ở đây hay không?" Thẩm phu nhân tiến gần thêm một bước, ý bảo người giúp việc mở cửa.
" Hôm nay Thiếu gia không có ở đây, nhưng mà Thiếu gia
đã dặn dò, nơi này ngoại trừ ngài ấy, nhất định không được để bất luận
một ai tiến vào."
"Hả? Vậy không bằng anh đi gọi điện thoại
hỏi thiếu gia nhà anh đi, hỏi xem mẹ ruột thiếu gia nhà anh tới thì có
được vào hay không?"
Thẩm phu nhân còn chưa kịp mở miệng,
thì đã nghe thấy tiếng xe vang lên sau lưng, tiếp đó Mạnh phu nhân vẻ
mặt tức giận liền xuống xe, lạnh lùng quát lên.
Lúc này
người giúp việc sợ hết hồn, ánh mắt đảo qua thấy tài xế của Mạnh phu
nhân, trong lòng lại đã biết đây quả thật là phu nhân đã tới, hắn không
dám giằng co thêm nữa, không thể làm gì khác hơn đành mở cửa.
Mạnh phu nhân cười lạnh một tiếng, cùng Mạn Quân và Thẩm phu nhân tay trong
tay đi vào bên trong, vừa đi vừa nói, ngữ điệu không cao không thấp:
"Nếu như hôm nay tôi không đến, lại để cho đứa nhỏ Mạn Quân này chịu tủi thân rồi, bà thông gia, hôm nay vừa vặn đúng dịp, bản thân tôi cũng
muốn nhìn người phụ nữ kia một chút, xem cô ta có thể đảo lộn sóng lớn
thế nào!."
Thẩm phu nhân nghe ý tứ trong lời nói của Mạnh
phu nhân, tất nhiên trong lòng rất vui mừng, nhưng trên mặt lại có chút
bi thương nói: "Đàn ông ở bên ngoài gặp dịp thì chơi, ban đầu đã không
muốn nói cái gì, nhưng hiện tại, lần này Thiệu Đình có chút quá mức, đứa nhỏ Mạn Quân này phải chịu uất ức là không được. Nếu như không phải tôi tra hỏi, tất nhiên con bé này sẽ không chịu nói. Không dối gạt ngài, bà thông gia ạ, lần này quả thật là tôi thật sự không sao nuốt trôi được
cơn tức này, mới cứng rắn kéo Mạn Quân tới được đây. . ."
Mạnh phu nhân luống cuống nắm chặt lấy tay của bà, trên mặt có chút áy náy,
nhưng giọng nói lại mang theo chút lạnh lùng: "Chuyện này từ đầu đều à
lỗi của nhà chúng ta rồi, lần này Thiệu Đình quả thật rất đáng đánh, bà
cứ tạm thời nhịn đi, tôi đến đây chẳng qua cũng chỉ vì con đàn bà kia,
cô ta lại muốn gây chuyện ở dưới mắt tôi sao? Công phu vẫn còn chưa đủ
đâu!"
Thẩm phu nhân nghe Mạnh phu nhân nói như vậy, trong
lòng không khỏi dịu xuống qua nửa, bĩumôi một cái, cười nhàn nhạt, nói: " Xưa nay phu nhân rất thương yêu Mạn Quân, cho nên tôi mới yên tâm mà
gả con gái một của tôi làm
vợ cho con trai nhà ông bà như vậy."
Mạnh phu nhân cũng cười, thân mật khoác tay Mạn Quân, nét mặt từ ái: "Trong
lòng tôi cũng chỉ nhận con bé Mạn Quân này làm con dâu."
"Bác gái. . ." Mạn Quân nghe hai vị trưởng bối nói như vậy, gương mặt lại
càng đỏ rực hơn nữa, nói một tiếng vẻ oán trách: "Mẹ, ngài cũng nói lung tung."
Mạnh phu nhân và Thẩm phu nhân hai người cùng cười
một tiếng. Ba người đã đi tới trước ngôi nhà. Nhìn xa xa phía trước,
thấy cách đó không xa trước vườn hoa đẹp đẽ có một người đang đứng, ba
người liền dừng chân.
Mạn Quân ngẩng đầu lên nhìn lại, trong lòng không khỏi như chìm vào đáy cốc.
Tất cả các loại hoa trồng trong vườn hoa đều là hoa sơn chi, nhưng cũng
chưa hề có hoa nở hoa, chỉ thấy có một bóng người đứng ở giữa những cành lá xanh ngắt. Cô gái cũng mặc một bộ quần áo màu hồng hoa Đào của bộ
thời trang mùa xuân, thậm chí màu sắc so với đồ trên người Mạn Quân lại
còn tươi đẹp hơn mấy phần. Mái tóc dài xõa trên vai, chỉ buông xõa ở
phía sau một cách lười biếng. Mặc dù đã cuối mùa xuân, thời tiết cũng
vẫn hơi lạnh một chút, nên vẫn phải mặc mấy tầng áo quần.Thoạt nhìn cô
gái cũng không có vẻ mập mạp, ngược lại bộ dạng lại để lộ rõ vẻ mềm mại
tha thướt, gầy yếu đến mức làm cho người ta phải đau lòng.
Chiếc áo choàng mỏng hơi dài khoác bên ngoài, ở bên hông có một chiếc đai
lưng nho nhỏ, buộc hơi chặt lại để lộ ra cái eo của cô không hơn một
chét tay, làm cho người khác nhìn thấy không kìm nổi phải xót thương.
Trong lòng Thẩm phu nhân chợt trút ra một hớp khí lạnh, ngay cả Mạn Quân cũng đứng bất động trố mắt nhìn một chút.
Tựa như nghe thấy có tiếng động phía sau lưng, vốn là ở trong vườn hoa ngắm nghía mà lại
thấy không có một cây hoa nào nở, Tĩnh Tri đang lâm vào trong sự trầm
tư liền không khỏi chậm rãi xoay người lại.
Cô không hề
trang điểm phấn son, mái tóc đen nhánh xõa ngang trán cô lấp lánh, dưới
mái tóc là một đôi mắt đầy cô đơn và lạnh lẽo. Cô gầy đi rất nhiều,
gương mặt thoạt nhìn nhỏ tí nhưng khí sắc lại cực tốt, da thịt trắng nõn trong suốt mà trơn bóng nhuộm vài tia đỏ ửng, dáng vẻ yêu kiều đầy mệt
mỏi, hai lúm đồng tiền đầy ưu sầu, đôi mắt trong veo nhìn như nước mùa
xuân nhìn về ba người ở phía đối diện, nhưng ngay cả một gợn sóng cũng
đều không thấy hứng.