Lần này Tĩnh Tri cũng không tránh, cô bị đau, kêu lên một tiếng nho nhỏ che mặt té ngã xuống trên đất, lúc này bên tai chỉ nghe thấy tiếng hét
hoảng hốt đầy lúng túng của Mạn Quân: "Thiệu... Thiệu Đình?"
"Cút!" Mạnh Thiệu Đình đưa tay kéo Mạn Quân ra đẩy một cái. Đúng lúc Mạn Quân
đang lảo đảo thật may có Thẩm phu nhân lanh tay lẹ mắt đỡ lại được.
Trong nháy mắt, từ trong mắt cô hai dòng nước mắt liền trượt xuống, cứ
như vậy, nhìn gương mặt âm trầm nhìn anh đầy kinh ngạc. Trong ánh mắt của anh lúc này lộ ra sự nóng lòng và ân cần biết bao, chỉ có điều sự nóng lòng và ân cần ấy, vĩnh viễn
đều không phải là dành cho cô.
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?!"
Mạnh Thiệu Đình tiến lên một bước đứng chắn ở ngay trước mặt Tĩnh Tri,
chặn lại bàn tay của Mạnh phu nhân lại muốn đánh xuống.
Mạnh phu nhân tức giận sắc mặt trắng bệch, lại thấy lúc này con trai mình
vậy mà lại không cố kỵ chút nào, trực tiếp bảo vệ người phụ nữ kia như
vậy, càng không thể nói thêm được lời nào.
Mạnh Thiệu Đình
hất tay của bà ra, xoay người kéo Tĩnh Tri từ trên đất lên, hai tay cô
bụm mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những giọt nước mắt lớn chảy xuống
lăn từ giữa ngón tay ra ngoài...
Anh chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, muốn kéo tay của cô ra, nhưng không ngờ cô lại càng che mặt
chặt hơn, quay đầu đi. Mạnh Thiệu Đình chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng nghẹn
ngào trầm thấp xen lẫn trong giọng nói yếu ớt và bi thương: "Đừng, đừng
nhìn em...”
Mạnh Thiệu Đình thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm
vào trong ngực: "Không sao, Tĩnh Tri, đừng sợ... Sau này sẽ không như
vậy nữa."
"Thiệu Đình! Con còn che chở cái đồ đàn bà chết
tiệt này sao? Con có biết rằng nó vừa mới nói cái gì hay không? Nó muốn trả thù cả nhà họ Mạnh chúng ta! Thiệu Đình, con đừng bị nó lừa, người
đàn bà này, cô ta căn bản là một người có lòng dạ rắn rết..."
"Đủ rồi!" Mạnh Thiệu Đình đột nhiên xoay người lại, trong đôi tròng mắt hẹp dài lộ ra chút chán ghét, anh ôm chặt lấy Tĩnh Tri đang khóc thút thít, ánh mắt nhìn thẳng vào Mạnh phu nhân hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở
miệng: "Chẳng lẽ không nên trả thù sao?"
"Thiệu Đình, con
còn ở đây mà nói nhăng gì đó? Chuyện ba mẹ cô ta bị chết có liên quan gì đến nhà họ Mạnh chúng ta? Bất quá chỉ là mấy câu nói khó nghe mà thôi,
chẳng lẽ người đang sống khỏe như thế mà chết vì tức giận hay sao?"
Dưới cơn nóng giận Mạnh phu nhân liền nói bừa, lại hoàn toàn quên mất ít
ngày trước, cũng bởi vì chuyện của nhà họ Phó, mà giữa mẹ con đã có một
phen tranh chấp.
Quả nhiên, như dự đoán bà vừa nói xong câu
này, Mạnh Thiệu Đình đã quay ngay đầu lại, Tĩnh Tri ở trong ngực anh,
thân thể chợt càng thêm cứng ngắc. Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng khẽ vuốt
phía sau lưng của cô, anh liếc mắt nhìn mẹ mình ở trước mặt: ánh mắt dữ
tợn, cắn răng nghiến lợi, thần sắc cay nghiệt, hoàn toàn mất đi vẻ ưu
nhã thong dong thường ngày, trong lòng anh không khỏi có mấy phần nguội
lạnh: "Chuyện cho tới bây giờ, các người chẳng những không có một chút
hối cải, ngược lại còn sửa đổi chuyện đó không còn một chút liên quan
nào đến
mình. Chuyện của cha Tĩnh Tri lúc ấy tôi không có ở đây thì cũng khó nói, nhưng mà chuyện bệnh tình của mẹ Tĩnh Tri trở nặng thêm thì
tôi chứng kiến từ đầu, các người đã đánh lên tận cửa để làm nhục bà ấy
một trận, chọc bệnh cũ của bà ấy bị tái phát, không lâu sau đã vĩnh biệt cõi đời, chẳng lẽ chuyện này không có một chút liên quan gì đến nhà họ
Mạnh của chúng ta hay sao?"
"Được, được lắm! Quả thực tôi đã nuôi dạy con trai mình thật tốt, bây giờ đã lớn khôn nên đã có thể
không cần để cha mẹ mình ở trong mắt nữa rồi, lại còn hướng cùi chỏ ra
phía ngoài giúp người ngoài lừa gạt để đối phó với người mẹ ruột thịt
của mình. Nói không chừng, con trai tôi còn có ý nghĩ sống cùng với đồ
đàn bà đê tiện kia nữa là khác... Ta không có cách nào có thể ngăn lại
được chuyện này, nhưng con nhất định phải quay lại cưới Mạn Quân lập
tức!"
Đáy lòng Mạnh phu nhân đau nhói một mảnh, đứa con trai yêu quý mà mình nuôi dạy bao nhiêu năm qua, đã yêu thương nó bao năm
ròng như vậy, nhưng lại muốn trở mặt với bà chỉ vì như vậy cái người phụ nữ không đứng đắn kia!
Mạnh Thiệu Đình nghe thấy mẹ mình
nhắc tới Mạn Quân, lúc này mới đưa mắt chậm rãi quẳng cái nhìn lên trên
người cô, thấy vẻ mặt cô đầy tủi thân đang đứng ở nơi đó, tròng mắt đỏ
hoe nhìn anh, nhưng anh không hề áy náy và đau lòng như thường ngày.
Phụ nữ cuối cùng cũng đều giống nhau cả, ngay cả Mạn Quân cũng không nhẫn
nại được mà tới gây sự với Tĩnh Tri. Nếu như không phải là Quản gia gọi
điện thoại báo cho anh, nếu như anh trở lại muộn một lát, không biết
Tĩnh Tri còn bị đánh cho thành cái dạng gì.
Bất kể nói thế
nào, chính anh đã cương quyết giữ cô lại ở bên người, như vậy anh cũng
nên giống như một người đàn ông phải bảo vệ cô thật chu toàn. Hôm nay
đúng là lỗi của anh, chính anh đã làm cô phải chịu bị ức hiếp như thế.
Anh không hỏi nguyên do, cũng không quản bất kỳ điều gì khác, chẳng qua anh không mong muốn lại có người khác làm tổn thương cô, đặc biệt là người
nhà họ Mạnh, hoặc là, dựa vào vị hôn thê của anh, Thẩm Mạn Quân.
Người có thể gây tổn thương cho cô, chỉ có một mình anh, Mạnh Thiệu Đình này, và cũng chỉ có thể là Mạnh Thiệu Đình anh mà thôi.
"Hiện
tại tôi chưa muốn kết hôn." Mạnh Thiệu Đình chợt mở miệng nói một câu,
cùng lúc vẻ mặt cả bốn người ở nơi này cũng đổi sắc.