Cô gầy đi rất nhiều,
gương mặt thoạt nhìn nhỏ tí nhưng khí sắc lại cực tốt, da thịt trắng nõn trong suốt mà trơn bóng nhuộm vài tia đỏ ửng, dáng vẻ yêu kiều đầy mệt
mỏi, hai lúm đồng tiền cũng đầy ưu sầu, đôi mắt trong veo nhìn như nước
mùa xuân nhìn về ba người ở phía đối diện, nhưng ngay cả một gợn sóng
cũng đều không thấy hứng.
Cách mấy bụi
dây leo cành lá xanh ngăn ngắt, cô mệt mỏi đứng dựa ở chỗ đó, lúm đồng
tiền nơi khóe miệng tựa như có như không, ánh mắt lặng lẽ nhìn ba người
họ, sau đó lại chậm rãi rũ mi mắt xuống.
Cô cúi đầu, nhìn
thấy bụi hoa ở bên cạnh có một cành hoa lá đã khô vàng giống như bị sâu
đục, cành cây gần như đã chết khô, giữ lại cũng vô dụng, nói không chừng sâu bệnh lại còn có thể ăn lan sang cả các cành cây khỏe mạnh khác của
cây hoa. Tĩnh Tri đưa tay lên, không chút do dự
ngắt bỏ cành cây đó đi, thuận tay ném sang một bên, cô cười một tiếng
lạnh lùng, vỗ vỗ hai tay, nhẹ nhàng nói: "Đồ rác rưởi vô dụng này, thật
là chướng mắt."
Sắc mặt Mạn Quân thoáng tái nhợt, cô giật
mình lui về phía sau một bước. Nhìn thấy cô gái kia, Mạnh phu nhân đang
lúc giận dữ, tiến lên mấy bước đi tới phía trước Tĩnh Tri, vung ra một
cái bạt tai vô cùng mạnh mẽ và tàn nhẫn: "Cô đúng là đồ đê
tiện!"
Tĩnh Tri nhìn thấy bàn tay của Mạnh phu nhân đánh tới, nhưng không hề tránh, dứt khoát chịu bị đánh một cái.
Lực đánh của Mạnh phu nhân cực lớn, Tĩnh Tri bị Mạnh phu nhân dốc toàn lực đánh cho một bạt tai thân hình liền lảo đảo mấy bước, tiếng kêu ù ù
vang dội trong tai, cảm thấy quai hàm cũng như đã bị tê rần đi vậy,
trong miệng cô lại có mùi ngai ngái.
Đầu lưỡi ở trong cổ
họng bị va chạm, đau đến mức mi tâm của cô nhíu chặt ngay lại lập tức.
Chắc chắn cái bạt tai này đã làm cho rằng hàm răng trong miệng của cô đã cắn rách vách miệng.
Mạn Quân kinh ngạc che miệng lại,
trong cổ họng khẽ kêu lên một tiếng sợ hãi, nhưng cô lại cứng rắn nuốt
xuống. Thẩm phu nhân nhìn thấy vậy cũng hả giận, ánh mắt giãn ra, nhìn
một màn này nở nụ cười như có như không dương dương đắc ý, lại lặng lẽ
ngăn không cho Mạn Quân tiến lên.
" Quả nhiên Mạnh phu nhân càng già càng dẻo dai, đã nhiều tuổi như vậy mà sức lực vẫn dồi dào đủ
mười phần như vậy, thật sự là rất đáng mừng." Tĩnh Tri nhẹ nhàng che mặt lại, lòng bàn tay lành lạnh áp sát vào nơi nóng rát kia. Cảm xúc cay
cay khiến sự đau đớn thoáng giảm bớt đi một chút. Sau khi vừa mới đứng
vững lại, cô nở nụ cười như có như không, nhìn Mạnh phu nhân không nhanh không chậm mở miệng nhẹ nhàng nói.
Câu nói như có gai, trực tiếp đâm vào yếu huyệt kiêng kỵ của mỗi người đàn bà đau nhói.
Mạnh phu nhân, bà đã già rồi, là một "bà lão" rồi.
Ánh mắt của cô, lúc này hoàn toàn như đang thông báo với bà một tin tức như vậy. Mạnh phu nhân tức giận, trở tay định vung ra một cái bạt tai nữa,
nhưng lần này Tĩnh Tri lại cười một tiếng lạnh lùng. Cô giơ tay lên tóm
vào cổ tay của Mạnh phu nhân ngăn lại, tiếp ngay sau đó, cô hung hăng
vung ra một cái tát, trong con ngươi trong veo hắt ra sự căm hận dày đặc và chán ghét. Cô cứ nhìn chằm chằm như vậy, tựa như đóng đinh vào đáy
mắt Mạnh phu nhân vậy. Mạnh phu nhân hoảng hốt, có chút sợ hãi lui về
sau một bước, một ngón tay bà khẽ run run: "Cô... cô..."
Tĩnh Tri lạnh lùng cười một tiếng, lại tiến tới gần thêm một bước, cô đưa
tay, nắm vào cổ tay của Mạnh phu nhân hung hăng kéo quặt xuống phía dưới đè chặt lại, thân thể cũng chậm rãi áp sát vào Mạnh phu nhân. Nụ cười
của cô
vô cùng âm u, gương mặt vẫn còn ở sưng đỏ, nhưng con ngươi lại
sáng đến kinh người. Mạnh phu nhân nghe thấy giọng nói của cô, thật khẽ, âm lượng chỉ đủ để cho hai người bọn họ nghe được...
"Bà
cho rằng tôi vẫn còn là Phó Tĩnh Tri luôn để cho người khác ức hiếp nữa
hay sao? Mạnh phu nhân cao quý và tao nhã, đừng quên, các người còn nợ
nhà họ Phó chúng tôi ba mạng người đấy... sau này, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ nhắc nhở bà, để cho vào buổi tối khi đi ngủ bà cũng sẽ không nỡ quên đi, thế nào? Có phải là bà đang rất tức giận hay không? Được rồi, tôi
rất muốn nói rõ ràng cho bà biết, tôi đây, chính là đang muốn trả thù
nhà họ Mạnh các người!"
Tĩnh Tri vừa dứt lời, chỉ thấy thần
sắc của Mạnh phu nhân chợt biến đổi, bà kinh ngạc nhìn lại cô, hít thở
từng ngụm từng ngụm không khí: "Phó Tĩnh Tri, cô... cô muốn làm gì?
Thiệu Đình mà biết, nó sẽ không tha cho cô! Cô, cái đồ đàn bà có lòng dạ rắn rết này..."
Sắc mặt Tĩnh Tri vô cùng nhợt nhạt, nhưng
đôi môi lại bị chính mình cắn đỏ tươi, cô hung hăng dùng sức nắm lấy cổ
tay của Mạnh phu nhân hơn nữa, móng tay sắc nhọn bị chính cô cắn có chút cao thấp không đều hung hăng vạch xuống đi, xuyên rách da thịt cho đến
lúc bật máu...
"Bà đi nói đi, bà đi nói cho con trai bảo bối của bà rằng tôi muốn trả thù, xem phản ứng của hắn thé nào?"
Tĩnh Tri bất ngờ cười lên lạnh lùng, sau đó lại tiếp tục nói thật khẽ khàng: "Lòng dạ tôi rắn rết sao? Đúng vậy... Bà nói rất đúng, là do chính bà
đã ép tôi đấy, Mạnh phu nhân! Chẳng phải bà thích nhất là không muốn để
cho tôi và con trai của bà ở chung một chỗ sao? Vậy thì hãy nghĩ biện
pháp đuổi tôi đi thôi..."
Tĩnh Tri nói tới đây, tròng mắt
khẽ nhìn về ngay phía trước. Đôi môi của cô lúc này chợt hời hợt cong
lên, ghé vào bên tai Mạnh phu nhân, nói từng chữ từng câu: "Tôi cũng
đang mơ ước điều đó đây... Tôi mơ mà còn không được đấy, mơ được rời con trai của bà, nhưng con trai của bà lại hết lần này tới lần khác không
bỏ được tôi, bà nói xem... Vậy thì bây giờ phải làm sao đây?"
Tĩnh Tri vừa dứt lời, cũng chợt thay đổi thành bộ dáng vẻ mặt điềm đạm đáng
yêu, cô yếu đuối lui về phía sau một bước, từ đáy mắt, nước mắt cô tuôn
ra, lăn xuống dưới, vẻ mặt vạn phần thống khổ: "Mạnh phu nhân, bà không
thể bắt nạt người khác như vậy, mặc dù tôi đã là người không cha không
mẹ, nhưng cũng biết lúc này không thể để cho bà làm nhục tôi như vậy
được ..."
"Ta đây không có loại con dâu không biết xấu hổ
giống như cô!" Lửa giận của Mạnh phu nhân bốc cao lên vạn trượng, cổ tay bị cô nắm chặt đến bầm máu được cô buông ra thật đau nhức.Bà không thể
chịu nổi nhất là cái vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, không thể nhìn nổi cô
như vậy, dưới sự giận dữ đầy thù hận kia, lại một cái tát nữa được đánh
ra ngoài...