Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Dáng Điệu Kinh Hãi


trước sau

Anh hơi sững người một chút, bàn tay trượt xuống dưới ôm lấy cái eo nhỏ của cô, làm cho cô phải dựa vào ở trước ngực mình, rồi mới ồ lên một tiếng hỏi lại: "Em đang nhớ nhà sao?"

Tĩnh Tri hơi cúi đầu, đáy mắt lại như hiện lên sự đau thương nhàn nhạt: "Sao lại không nhớ."

Ánh mắt và vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình thoáng biến đổi, nhưng anh chỉ hơi nhếch môi lên cười một tiếng, cũng không nói tiếp nữa, đổi chủ đề nói chuyện: "Thời gian không còn sớm, em mau thay đồ đi, chúng ta phải đi ra ngoài rồi."

Tĩnh Tri gật đầu một cái, sau đó đứng lên nhưng vẫn không quên dặn dò lại một câu: "Chuyện anh đã đồng ý với tôi không được quên đâu đấy."

Anh gật đầu, nói : "Yên tâm đi."

Lúc này Tĩnh Tri mới xoay người đi vào phòng tắm, sau khi cửa đóng lại, một khắc kia nếu như cô quay đầu lại, tất nhiên có thể thấy đáy mắt Mạnh Thiệu Đình chợt thoáng lóe lên nụ cười mỉa mai nhàn nhạt và âm độc.

Tĩnh Tri thay xong y phục đi ra ngoài, Mạnh Thiệu Đình vẫn không quên lịch sự nhắc nhở cô cầm theo chiếc áo khoác ngoài thật dầy. Buổi dạ tiệc của xã hội thượng lưu đương nhiên không thể thiếu được “y hương tấn ảnh” (ý nói: các cô gái nhà giàu trẻ đẹp, mà dạ phục lại xinh đẹp và khêu gợi giống như là thêm gấm thêm hoa.

Nhưng đằng sau vẻ mỹ lệ ấy lại là sự ăn thua đến lạnh lùng, cũng không thèm suy tính đến phong cách nội hàm của thân phận phu nhân nữa.

Tĩnh Tri vừa nghe thấy anh nói như vậy, không khỏi giương mi lên: "Nhị thiếu anh thật sự cũng là một người rất am hiểu và khá thân thiết đối với phụ nữ đấy chứ."

Hiểu rõ lời ngầm chê vừa rồi của cô, sắc mặt lạnh lùng của Mạnh Thiệu Đình chợt thoáng cười nhẹ. Anh đưa tay nhận lấy chiếc áo khoác ngoài khoác lên khuỷu tay, sau đó kéo hông của cô: "Đi thôi, miệng lưỡi của em cũng linh hoạt đấy chứ."

Tĩnh Tri xì một tiếng, cũng không để ý tới nữa, bước theo anh cùng đi ra ngoài.

Vào ở biệt thự vườn Mai lâu như vậy, cho tới tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Tĩnh Tri mới được đi ra ngoài, xuyên qua cửa sổ xe, cô nhận thấy phong cảnh hiện tại so với lúc mới tới đây đã hoàn toàn khác hẳn. Cô có chút tham lam nhìn ra phong cảnh lướt qua ở bên ngoài cửa xe. Có nhiều loại hoa rực rỡ nở vào tiết cuối xuân đầu hạ, đây chính là khoảng tiết trời dễ chịu và náo nhiệt nhất nhưng cô lại không được hòa mình vào trong đó.

"Những ngày bị trói buộc vừa qua chắc em rất buồn bực, tôi cũng đang bận chuyện của công ty, chờ tôi được rỗi rãnh, sẽ đưa em đi ra ngoài chơi cho vui vẻ một chút, được không?"

Anh hơi nghiêng đầu, đưa tay cầm một lọn tóc ở nhẹ nhàng cuốn lại quanh ngón tay một chút, lại ghé đến trước mặt cô gần hơn. Anh ngửi thấy mùi hoa sơn chi quen thuộc, cảm giác tinh thần sảng khoái không nói ra lời. Không kiềm chế nổi, tay anh hơi dùng lực siết chặt lấy eo thon của cô một chút, kéo cả người cô vào trong ngực: "Tĩnh Tri, hãy ở lại bên cạnh anh đi, Thiệu Hiên có thể cho em những gì, anh có thể cho em gấp mười gấp trăm lần hơn thế."

Tĩnh Tri cười khanh khách, cô cười, nơi đáy mắt sáng lên rực rỡ, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt mang theo chút dí dỏm bướng bỉnh nhìn anh: "Anh đang nói mơ à?"

Mạnh Thiệu Đình nhướng mi lên, khóe miệng nhếch lên thoáng hiện ý cười; "Thế nào, không tin sao?"

Tĩnh Tri buông mi mắt xuống, hàng lông mi dài khẽ chấp chới: "Tôi là người phụ nữ đầu tiên của Thiệu Hiên, cũng sẽ là người phụ nữ duy nhất của đời này. Hơn nữa, tôi là một người vợ mà anh ấy cưới hỏi đàng hoàng, Nhị thiếu, anh làm sao so sánh nổi với Thiệu Hiên đây..."

Hai tay anh áp sát vào vòng eo nhỏ nhắn của cô, từng chút từng chút siết chặt hơn nữa. Lúc này khuôn mặt của anh đang nhìn ở phía trên đầu cô liền chậm rãi cúi xuống, ghé môi vào vành tai của cô, Tĩnh Tri nghe thấy giọng nói
đầy hài hước của anh: "Tĩnh Tri... Anh có thể cho em, bảo đảm còn hơn Thiệu Hiên rất nhiều, tỷ như... so với nó, anh còn có nhiều kinh nghiệm hơn, nhất là..."

Anh giống như đang trêu đùa ở bên tai cô vậy, nhẹ nhàng thổi một hơi, dùng giọng nói khàn khàn ghé sát vào bên cạnh tai của cô: "Nhất là ở trên giường... Em nghĩ mà xem, một người đàn ông không hề có kinh nghiệm có thể mang lại cho em được bao nhiêu khoái cảm? Nó có thể so sánh được với sự vui vẻmà anh đã mang đến cho em không? Em quên trước kia khi chúng ta còn chưa ly hôn thì mỗi ngày đã bao nhiêu lần nhỉ... Nhưng anh thì rất nhớ, mỗi lần như vậy, em ở dưới người của anh cũng mềm nhũn giống như là bột mì ướt vậy... Ừ, cũng mềm nhũn giống như bây giờ, cực nóng, nhiệt độ trên người em nóng đến dọa người... Vật nhỏ, em thật là nhiệt tình..."

Đầu lưỡi nhọn của anh lập tức thăm dò vào bên vành tai của cô, khẽ liếm qua, trong nháy mắt mang đên một cảm xúc hơi tê dại: "Chỉ là mấy câu nói thôi mà, nhìn em kìa, cũng không chịu nổi sao?"

Bàn tay của anh cách một lớp áo khoác ngoài thật dầy chụp vào phía trước ngực của cô, khẽ cười một tiếng một hài hước làm chấn động màng nhĩ Tĩnh Tri. Cô có cảm giác toàn thân mình dường như đang bị đặt ở trong biển lửa vậy, người nóng rực lên đến mức khó chịu, trong đầu cũng thấy ong ong, tựa như không thể nào tìm được một chút yên tĩnh...

"Vô sỉ..." Cô dùng sức đẩy tay của anh ra, lại cảm thấy thân thể run rẩy gần như không sao kìm nổi. Tĩnh Tri xoay người lại, hung hăng lườm anh một cái, nhưng cái nhìn trong veo kia lại khiến người ta động lòng, càng giống như đang trêu chọc vậy.

"Anh vô sỉ cũng không phải mới hai ba ngày." Anh lười biếng liếc nhìn cô, trên môi vẫn thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt.

Hay tay Tĩnh Tri hung hăng chà xát lên mặt của mình, cô xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm phản bác lại anh nữa.

Mạnh Thiệu Đình cũng dần dần thu lại sự vui vẻ, trong lòng anh đang thưởng thức lời nói vừa rồi của cô, xác nhận lại một lần, quả thực cô và Thiệu Hiên đã vui vẻ với nhau trên giường rồi.

Tuy trong lòng anh đã có sự chuẩn bị, nhưng lại vẫn cảm thấy không được thoải mái, mỗi một chỗ trên thân thể này, vốn dĩ nên chỉ là của anh, nhưng lại đã bị người khác chạm qua. Đối với một người đàn ông có tham vọng mạnh mẽ, cực kỳ muốn chiếm giữ như anh thì có thể nói, giống như bị một nỗi nhục mà không thể nào nhịn được!

Huống chi... thật ra thì trong lòng Mạnh Thiệu Đình cũng tự biết, Thiệu Hiên so với anh mà nói, không hề kém mà chỉ có thể mạnh hơn anh mà thôi, đầu tiên là tuổi trẻ, mà anh cũng qua 30 tuổi rồi, tiếp theo, gương mặt tuấn dật của Thiệu Hiên dường như lại không giống với người phàm trần, đáy lòng như có một cái gai cực lớn, nhất là, khi bọn họ đứng chung một chỗ thì ngay cả anh cũng cảm thấy hai người bọn họ thật sự là quá xứng đôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện