Nghĩ tới đây, Mạnh Thiệu Đình trong lòng chợt giật mình một cái!
Tâm tư của anh từ lúc nào đã thay đổi kỳ quái như vậy...
Tựa như là anh ở đó mà ăn dấm của Thiệu Hiên vậy.
Ghen? Mạnh Thiệu Đình nghĩ đến cái từ này thì cảm thấy
rất buồn cười, chuyện này có thể phát sinh ở trên bất kỳ người nào,
nhưng sẽ không thể phát sinh ở trên người anh.
Đúng vậy, lúc này anh phát hiện và thừa nhận là bản thân mình đã bị Phó Tĩnh Tri hấp
dẫn, nhưng chỉ là có chút thiện cảm mà thôi, anh không thể nào cưới cô,
cũng không thể nào sống cả đời với cô. Từ đầu đến cuối, mục đích của anh chẳng qua cũng chỉ là muốn cô làm tình nhân của mình.
Bị phụ nữ có ý định ràng buộc, theo như lời Bắc Thành đã nói, đây quả thực là chuyện đáng buồn nhất của một người đàn ông.
**********************************************
Hai người mặc dù gần trong gang tấc, nhưng lại đều
có tâm sự riêng, Tâm tư của Tĩnh Tri không được ổn định, sâu trong lòng, cô đang trù tính đến chuyện nếu như thấy Thiệu Hiên thì nên như thế
nào, theo tính nết cương cường của Thiệu Hiên mà nói, nhất định là anh
sẽ liều mạng để đưa cô đi bằng được. Mà Tĩnh Tri lại hiểu rất rõ rằng,
muốn đưa cô đi là một việc hoàn toàn không thể.
Nhưng mà, cô cứ ở lại đây như vậy hay sao? Mặc dù từ khi cô xuất viện cho tới bây
giờ, Thiệu Đình chưa từng chạm qua cô, nhưng cô biết, dứt khoát sẽ có
ngày đó, mà đến lúc ấy, cô sẽ phải làm như thế nào để chịu đựng được
đây?
Đi, thì không đi được, mà ở
lại, thì cô lại không tài nào có thể giữ cho mình được ôn hòa nhã nhặn
để trả thù nhà họ Mạnh.
Nên làm cái gì bây giờ? Mi tâm của Tĩnh Tri không khỏi nhíu chặt lại, mà giờ khắc này, xe cũng đã từ từ dừng lại.
Tĩnh Tri ngẩng đầu nhìn lên, đọc tên trên bảng hiệu ngoài tiệm, lúc này mới
nhớ ra, Thiệu Đình đã nói muốn dẫn cô đi chọn lễ phục.
"Xuống xe đi." Anh khẽ kéo cô đi xuống, nhàn nhạt nhìn cô một cái, đưa tay đưa tới trước mặt cô.
Tĩnh Tri chần chờ một chút, nhưng cũng hào phóng đưa tay ra để mặc anh nắm lấy, bước xuống xe.
Trong tiệm đã sớm vắng vẻ, chỉ vì để phục vụ một mình cô.
Tĩnh Tri đi theo anh vào trong cửa chính được trang hoàng rực rỡ, đáy lòng
không khỏi thấy nguội lạnh. Thoạt nhìn, giờ phút này cô được cưng chiều
đến mức vô lý có thể so sánh với tiểu thư xinh đẹp Tòng Vân ngày trước.
Số mệnh thật sự làm cho người ta không sao đoán ra được, ban đầu khi ly hôn, có ai ngờ rằng sẽ có lúc như ngày nay đâu.
Ai mà ngờ được rằng cái người đàn ông bạc tình đến tàn nhẫn đó, cũng sẽ có thời khắc tình cảm dịu dàng như nước, một lòng hướng về cô, người vợ
trước mà tướng mạo chỉ thuộc loại thường thường thế này chứ. Bộ dạng anh chật vật không chịu nổi khi bày đặt ra chuyện cưng chiều thắm thiết cô
vợ trước đã ly hôn của mình!
Tĩnh Tri vẫn luôn giữ nụ cười
nhẹ nhàng, cả căn phòng lộng lẫy, váy áo đẹp nhiều như mây, không thể
nghi ngờ đây đều là những đồ mà phụ nữ thích nhất. Cô cũng không ngoại
lệ, khi đi qua từng dãy từng dãy những bộ lễ phục xa hoa kia, dường như
toàn bộ tâm trí của cô đã bị chúng hấp dẫn.
Mạnh Thiệu Đình cũng tự mình đi chọn lựa, anh ra cầm mấy bộ nhưng Tĩnh Tri đều lắc đầu.
Mặc dù anh thích nhìn cô mặc những bộ y phục có màu sắc tươi trẻ, như vậy
sẽ làm tôn lên làn da và khí chất của cô rất nhiều, nhưng bản thân cô
lại ưa thích những bộ có màu trắng màu đen trang nhã nhiều hơn.
"Em đúng là rất có mắt lựa chọn..." một lần nữa Mạnh Thiệu Đình lại thấy cô lắc đầu, lúc ấy anh không khỏi thở dài một tiếng, thoáng cười cười tựa
như cưng chìu: "Vậy thì, đại tiểu thư, chính em tự chọn đi, thích bộ nào thì chọn bộ đó, anh ở chỗ này chờ em."
Mạnh Thiệu Đình chỉ
tay về chiếc ghế sa lon ở khu nghỉ ngơi. Tĩnh Tri cũng không ngẩng lên
chỉ gật gật đầu, ngón tay thon dài của cô lướt qua trên những lớp vải
vóc mềm mại nổi tiếng và quý giá, lúc đang chuẩn bị rời đi đột nhiên
liền dừng lại...
Cô xoay người, đưa tay dứt khoát nhấc một
bộ lễ phục dài màu trắng cúp ngực từ trên giá xuống. Đó là một bộ lễ
phục được thêu theo phong cách Trung Quốc, những đường thêu như nét mực
vẩy trong bức tranh sơn thủy bắt đầu từ ngực uốn lượn quanh co xuống đến tận làn váy dài. Tĩnh Tri chỉ nhìn qua một cái trong lòng liền thốt lên một tiếng, chính là nó.
Cô bán hàng đón lấy bộ váy dài.
Tĩnh Tri lại đi chọn giầy, cô biết vóc dáng của mình không cao, nhưng bộ lễ phục này dù sao cũng là váy dài đương nhiên là phải đi một đôi giầy
cực cao, may mà bộ váy màu trắng này cực dài che phủ hết. Cũng vì có
tầng tầng lớp lớp những nét mực đen lộn xộn trên bức tranh sơn thủy mang đậm phong cách Trung Quốc kia trên nền vải trắng, cho nên đôi giày đen
này mới có thể phù hợp để phối màu đen trắng của chiếc váy. Tĩnh Tri nói cô bán hàng cầm hai
món đồ với hai loại màu sắc kia đi cùng vào phòng
thử quần áo.
Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy người phụ nữ kia dưới ánh đèn ở phía xa. Anh không thể không thừa nhận, Phó Chính Tắc không
hổ danh là một đời nho thương, một người xuất thân từ “môn đệ thư hương” (ý nói: xuất thân từ người thuộc dòng dõi có học hành) khác hẳn với
những người bình thường khác. Tĩnh Tri được nuôi dạy nên từ dáng vẻ đến
khí chất, không có chỗ nào mà không hơn người, đáng quý hơn nữa chính
là, trên người cô không có vẻ kiêu căng hay vênh mặt hất hàm sai khiến
giống như những tiểu thư con nhà hào môn khác.
Chút trầm
tĩnh bên trong giống như một nét chấm phá làm cho người ta thấy thoải
mái. Sự đoan trang và dịu dàng giữa một hình thái xã hội đầy kiêu căng
xốc nổi, lúc này có lẽ không thể tìm ra được mấy người.
Mạnh Thiệu Đình ngồi ở chỗ đó, rốt cuộc trong lòng chợt xông lên chút cô đơn không nói ra được, giống như là mình đã cố ý vứt bỏ một thứ gì đó, trải qua một thời gian sau mới hoảng hốt nhận thấy, hoá ra thứ mình đi tìm
kiếm cho tới nay, cũng chính là thứ mà mình đã tự tay buông bỏ..
Anh thích cô sao? Không thể nghi ngờ bây giờ là anh thích cô, chẳng qua là
sự yêu thích này, giống như thời còn thơ ấu, lúc cùng lũ bạn nhỏ đi cửa
hàng, mà lúc này trong cửa hàng món đồ chơi loại sốt dẻo nhất đó lại
hoàn toàn chỉ còn sót lại một món cuối cùng. Mặc dù thật ra trong lòng
thì cũng không phải rất thích món đồ chơi này, nhưng bởi vì chỉ còn lại
một cái, mà cũng bởi vì lũ bạn nhỏ kia cực kỳ thích, cho nên không thể
không đoạt lấy, thu vào tay mình bằng được.
Giống như một đứa trẻ ngây thơ, có thể cười nói, vui mừng.
Anh vẫn còn đang nghĩ ngợi, cô cũng đã đẩy cửa ra chậm rãi đi ra...
Ánh đèn trong tiệm sáng như ban ngày, Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy Phó Tĩnh
Tri đứng xa xa ở trước gương xoay lưng về phía anh.
Mái tóc
dài của cô buông xuống trước ngực, để lộ ra cả khoảng lưng phía sau
bằng phẳng mảnh mai và đẹp đẽ, chiếc xương buớm tinh tế dường như đang
muốn vỗ cánh bay lên vậy. Làn váy thật dài làm cô nổi bật lên giống như
nàng tiên, anh không kìm nổi liền đứng bật dậy, từng bước từng bước đi
về phía cô.
Giống như đi xuyên qua hoa lướt qua liễu, anh
đi xuyên qua giữa những chiếc giá treo váy áo, đi tới phía sau lưng cô,
nhìn cả người cô ở trong gương.
Quả thật bộ váy cực kỳ đẹp,
mà da thịt cô trắng bạch trơn bóng như ngọc, gần như hoà lẫn vào màu
trắng của chiếc váy. Đôi giầy thật sự dường như rất cao, thoạt nhìn cô
thực sự rất duyên dáng yêu kiều, cởi bỏ hẳn tác phong một cô gái nhỏ vốn có của mình.
"Chiếc váy này có tên là “Đạp Tuyết Sơn Thuỷ." Tĩnh Tri mỉm cười mím môi nói, bên gò má hé ra lúm đồng tiền nho nhỏ:
"Anh thấy thế nào?"
Anh nhìn lúm đồng tiền của cô trong gương, gật đầu ca ngợi: "Rất đẹp."
Cô cười vô cùng ngượng ngùng, ngón tay chỉ chỉ vào trước ngực, "Kiểu váy
cúp ngực, nhưng nội dung bên trong của tôi lại không có..."
Mạnh Thiệu Đình cúi đầu một cái, đối diện với khe rãnh trắng muốt như tuyết
lộ ra ngoài kia, lúc này anh có cảm giác như đầu óc mình đang ầm ầm nổ
tung, ánh mắt rơi vào nơi mềm mại nhô ra kia thì không sao rời mắt được
nữa.
Tĩnh Tri chỉ nghe được một câu trả lời của anh, không
khỏi ngẩng đầu nhìn anh. Nhưng lại thấy ánh mắt sáng quắc của anh đang
chăm chú nhìn vào hai bầu vú bị lộ một nửa của mình, ánh mắt anh nóng
bỏng nhìn vào nơi trần trụi đó giống như muốn nuốt luôn cả xương vào
trong bụng vậy. Gương mặt cô dần dần nóng bỏng, cô gập tay lại che đi,
hung hăng thúc cùi chỏ vào trên người anh: "Mạnh Thiệu Đình!"
"Không... Cứ để như vậy, nhìn rất đẹp." Đầu óc anh xoay chuyển vô cùng nhanh
nhẹn, đưa tay nghịch mái tóc của cô để che giấu sự lúng túng. Tĩnh Tri
cũng không để ý tới nữa, xoay người nhìn mình trong gương: "Tóc bây giờ
để kiểu nào đây?"