Tĩnh Tri sờ chiếc
nhẫn kim cương đeo trên ngón vô danh bàn tay trái của anh, Cô định tháo
ra cho anh nhưng Mạnh Thiệu Hiên cong ngón tay lại, nhẹ nhàng lắc đầu,
áp má của mình vào gò má của cô. Anh cúi đầu ghé miệng vào bên tai cô,
khẽ thì thầm những lời chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được: "Cả đời này anh chỉ là người của em, suốt cả đời đều như vậy."
Nước mắt Tĩnh Tri đột nhiên trào ra, cô cúi đầu, chôn
mặt vào trong cổ của anh, nước mắt cô theo cổ áo của anh chảy xuống,
thấm vào xương, lạnh như băng.
Không biết cả đời này anh có
thể sống được mấy lần ba năm, không biết cả đời này, phải tiêu phí mất
bao nhiêu lần ba năm anh mới có thể ở chung một chỗ với cô lần nữa.
Trong ba năm ấy, không được biết một chút tin tức nào của đối phương, phải
yên lặng nhớ đối phương là chuyện cực khổ đến mức nào? Mạnh Thiệu Hiên không thể biết được.
Không, ngày ấy, anh đã cố chấp sửa lại họ theo mẹ của mình. Tên anh là Lê
Thiệu Hiên, anh không thừa nhận mình là người nhà họ Mạnh, nhưng mọi
người quen biết anh, khi nghe thấy anh ngang bướng cãi lại vẻ đầy tức
giận, thì cũng chỉ lấy cương vị bề trên mà cười một tiếng đầy bao dung. Chẳng qua họ coi anh như đứa trẻ khi tức giận thì
nói hờn dỗi với người trong nhà một chút mà thôi. Nhà họ Mạnh thế gia
vọng tộc đầy hiển hách, ai mà không nghĩ cách muốn bám víu để có một
chút giao tình cơ chứ? Nếu Tam thiếu gia thật sự bị nhà họ Mạnh đuổi ra, lại chả khóc lóc nỉ non hết nước mắt! Một người mù, cao sang nỗi gì?
Anh không có tự do, sẽ không thể mạnh mẽ nổi, anh đã mất ánh sáng vĩnh viễn,
nhưng tình yêu của anh dành cho cô thì không ngừng
một giây.
Mạnh Thiệu Đình đứng ở bên cạnh, trầm mặc nhìn hai người ôm nhau, ngay cả một người tàn nhẫn, bạc tình như anh dường như
cũng bị nỗi đau thương trùng điệp kia vây quanh, anh không lên tiếng,
chỉ đứng đó nhìn.
Anh là người giữ lời, nói năm phút đồng hồ là chỉ năm phút đồng hồ, thiếu một giây anh cũng sẽ không gọi ngừng,
nhiều hơn một giây, anh cũng sẽ không gia ân cho bọn họ.
Ôm nhau ở trong bóng tối, Mạnh Thiệu Hiên nhẹ nhàng hôn lên dòng nước mắt của cô, mặn chát.
Nước mắt mừng vui sẽ ngọt, nước mắt đau thương sẽ mặn.
Giờ phút này nếu như anh cũng để rơi lệ, nhất định cô sẽ còn đau khổ hơn anh gấp mười lần.
Đột nhiên anh có chút hối hận, tại sao anh lại để lãng phí thời gian hơn
hai mươi năm, tại sao lại muốn là một công tử không có nền móng không có một chút thế lực, tại sao, ngay cả sức lực muốn giữ cô lại, bảo vệ cô,
mà anh cũng không có.
"Đã đến lúc rồi."
Lúc Mạnh Thiệu Đình thấy kim giây chạy đến đúng con số kia, không chút do dự mở miệng.
Tĩnh Tri có cảm giác trái tim mình giống bị một quả chùy từ trời cao nặng nề rơi xuống, hung hăng đánh trúng. Hai hàm răng cô khẽ va chạm vào nhau
một chút, phát ra một tiếng rất nhỏ, theo phản xạ, cô liền nắm chặt lấy
tay Mạnh Thiệu Hiên ...
Nhưng Mạnh Thiệu Đình lại tiến lên
một bước, đưa tay kéo cánh tay Tĩnh Tri ra. Làn váy thật dài như mây của cô bay lên tựa như một làn sương trắng mờ, ngay sau đó, cô bị kéo ra từ trong ngực Mạnh Thiệu Hiên...
"Tri Tri..." Mạnh Thiệu Hiên
sờ soạng lung tung ở trong không khí lạnh lẽo. Anh chộp được tay của cô, lập tức nắm lấy thật chặt: "Buông cô ấy ra, anh buông cô ấy ra! Mạnh
Thiệu Đình, anh quá hèn hạ, quá vô sỉ!"
Gương mặt Mạnh Thiệu Hiên có chút vặn vẹo dữ tợn, tay anh và tay cô nắm chặc lấy nhau, ở
chung một chỗ, tựa như cả đời cũng không chịu tách rời.
Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy thế, không khỏi bật lên một tiếng cười lạnh lùng,
nắm trở lại cổ tay Tĩnh Tri mạnh mẽ lôi về phía trong ngực mình. Ngay
lập tức, hai cánh tay Tĩnh Tri liền bắt đầu bị kéo căng ra, đặc biệt là
cái lôi kéo kia của Mạnh Thiệu Đình làm chỗ hõm vai của cô tựa như bị
vặn gãy rời, đau đến thót tim, từ trong miệng cô phát ra một tiếng kêu
đau nho nhỏ. Ngay sau đó, cô lại cảm giác thấy cánh tay cô vốn đang được Mạnh Thiệu Hiên giữ, chợt thoáng buông lỏng ra...
Trong
lòng Tĩnh Tri chợt trào lên lên nỗi sợ hãi cực điểm, cô quay tay lại cầm lấy tay anh, túm lấy thật chặt, cứ túm chặt như thế.
Anh sợ cô đau, cho nên muốn buông tay cô ra, nhưng cô lại không muốn buông tay anh.
Mạnh Thiệu Đình thấy kia hai bàn tay kia cứ đan chặt vào nhau, ánh sáng từ
cặp nhẫn kim cương tình nhân giao nhau, phóng ra thứ ánh sáng rực rỡ
chói mắt. Anh có cảm giác tựa như trái tim mình bị đâm trúng. Anh đầy
oán hận, hai hàm răng nghiến chặt lại, gần như sử dụng đến bảy phần sức
lực, lại kéo cô về phía sau thêm một bước.
Mạnh Thiệu Hiên
cảm nhận thấy một luồng sức lực mạnh mẽ, anh chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay rút lại về phía sau một chút. Nước mắt Tĩnh Tri rơi như mưa, năm
ngón tay mảnh khảnh siết chặt lại trắng bệch. Chiếc nhẫn của anh cấn vào lòng bàn tay của cô đau đớn, sau đó sự đau đớn trùng điệp kia được vung ra theo một đường vòng cung thật dài, đến cuối cùng, khi trong tay cô
đã trống không thì có một vật gì đó lành lạnh rơi vào trong lòng bàn tay của cô...
Mạnh Thiệu Đình lôi kéo Tĩnh Tri, bởi vì quán
tính cho nên hai người bị lui về phía sau mấy bước, dựa vách tường thì
đứng lại, dưới ánh sáng ảm đạm, cô nhìn thấy Mạnh Thiệu Hiên đứng ở nơi
đó, giống như một bụi cây trong sự yên tĩnh của trời đêm mà lặng lẽ nở
hoa.
Tim Tĩnh Tri như bị đao cắt, bàn tay siết chặc, nắm lấy chiếc nhẫn kim cương mà anh đã tháo ra. Cô cứ nhìn anh như vậy, mà anh cũng dùng đôi mắt không thấy được ánh sáng kia để nhìn cô.
Không hề nói một câu, cũng không có một chút xíu âm thanh. Bầu không khí tĩnh lặng giống như đây là một phòng trống không bóng người.
Tất cả nỗi bi thương lẫn không đành lòng lúc này đều hiện rõ ở trên khóe mắt chân mày.
Cho tới cuối cùng,
Tĩnh Tri thấy Mạnh Thiệu Hiên nhìn cô nở nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng gật đầu.
Cô biết, anh đã nói cho cô biết, “không phải sợ, anh sẽ vẫn chờ em”.
Cô cũng mỉm cười, tựa như hai người đang yêu nhau cùng uống thuốc độc, sắp sửa vĩnh viễn đi đến nơi cực lạc, hơi gật gật đầu với anh.
“Em đồng ý với anh, em cũng sẽ chờ anh”.
Cửa mở ra, An Thành cùng mấy người đi theo phía sau, đi vào. Hắn cực kỳ
kính cẩn rất đúng phép tắc cúi người chào Thiệu Hiên, rồi mới lễ độ mở
miệng: "Tam Thiếu, mời đi ra ngoài."
Mạnh Thiệu Hiên đứng
yên không động đậy. An Thành lại lặp lại một lần nữa, nhưng anh vẫn bất
động. Thần sắc An Thành biến đổi, ánh mắt sắc bén nhanh chóng quét qua
chỗ thuộc hạ, chỉ thấy có người tiến lên một bước, để tay ở trong túi
hơi chĩa vào ngang lưng Mạnh Thiệu Hiên: "Tam thiếu gia, đừng làm khó dễ các anh em, xin mời ngài."
Mạnh Thiệu Hiên cảm nhận được đó là một nòng súng cứng rắn chĩa vào thắt lưng của anh.
Tròng mắt tràn ngập sắc màu tối đen, không có tiêu cự tìm kiếm Mạnh Thiệu
Đình. Trong chốc lát, anh nghe thấy giọng nói của anh trai: "Cứ yên tâm
mà đi thôi, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc cô ấy thật tốt."
Đó là một loại áp bức không nói ra được, bao hàm sự lăng nhục lẫn cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Không biết Mạnh Thiệu Đình làm thế nào mà nhanh chóng túm lấy được Tĩnh Tri
kịp thời chặn lại tiếng kêu đau thương của cô. Một tiếng kêu đau thương
này thực sự sẽ đập vỡ chút kháng cự cuối cùng mong manh như cọng cỏ
trong lòng anh.
Anh xoay người, mở cửa phòng ra, đi về phía
ánh đèn sáng rực hắt ra từ nơi có yến hội, anh cứ từng bước từng bước
như vậy đi vào trong vầng sáng...
Tĩnh Tri lớn tiếng kêu tên của anh, từng lần từng lần.
Mạnh Thiệu Hiên đi nhanh hơn, vừa sải bước ra ngoài cửa, trên mặt anh một
dòng ẩm ướt trượt xuống, ánh đèn phản chiếu lại sáng ngời. Hai người,
một trái một phải thoạt nhìn như kính cẩn kì thực họ đang dùng sức mạnh
để cưỡng chế bắt ép anh, không cho phép anh được dừng một bước, họ nắm
cánh tay của anh dắt anh đi ra phía ngoài, mang đi...
Tĩnh
Tri cảm giác mỗi một tấc da thịt mình lúc này đều run rẩy nhè nhẹ, cô
nhìn thấy trong vầng sáng chói mắt, bóng dáng của Thiệu Hiên từng chút
từng chút biến mất, đến cuối cùng, cô đã không còn nhìn thấy anh được
nữa.
Cô không biết người nào đã phát ra một tiếng thét chói
tai, sau đó ngoài cửa có tiếng động lớn ồn ào một chốc lát rồi dừng lại, tiếp đó, lại có tiếng người huyên náo, tiếng nhạc động lòng người. Cô
chậm rãi nhắm mắt lại, giống như chiếc lá cuối cùng trong ngày đông,
xoay tròn, phiêu bạt, không biết phải rơi vào nơi nào...
Phật viết, cuộc sống có bảy nỗi khổ; sinh, lão, bệnh, tử, cầu bất đắc, ái
biệt ly, oán tăng hội.(sinh ra, già đi, bệnh tật, chết, cầu không đạt,
yêu bị chia rẽ, oán hận chỉ có tăng thêm)
Cuộc sống của cô không quá ngắn ngủi, đã được 27 năm, cho nên đương nhiên cô sẽ phải lần lượt nếm trải.
***************************************************************************************
Sau đêm hôm đó, có rất nhiều người lén lút bàn luận ầm ĩ, nói là nhị thiếu
mang vợ trước xuất hiện trong yến hội, ném vị hôn thê ở một bên chẳng
thèm hỏi han... còn nói, Tam Thiếu nhà họ Mạnh đột nhiên xuất hiện, rồi
lại đột nhiên bỏ đi, sau đó vợ trước nhị thiếu đã té xỉu, người được
chính thủ hạ của nhị thiếu đưa đến bệnh viện.
Mà kỳ lạ nhất
chính là, lúc bắt đầu hai người ôm nhau cùng tới thân mật vô cùng. Mà
khi Phó Tĩnh Tri bị bất tỉnh, người lại do chính thủ hạ của nhị thiếu
người ôm đi ra ngoài, còn nhị thiếu lại cùng Thẩm Mạn Quân, vị hôn thê
thiên kim của nhà họ Thẩm cặp tay đi tới, cười nói xinh đẹp, cho đến
cuối cùng khi yến hội kết thúc, nhất nhất đều đưa tất cả khách khứa và
bạn hữu ra ngoài cửa. Lại có người khóe mắt tinh tường, chỉ trời thề lời thề son sắt nói rằng, Nhị thiếu gia cùng Thẩm tiểu thư đã cùng nhau đón xe rời đi, tối nay, tất nhiên là ở lại khuê phòng của Thẩm tiểu thư
rồi.
Có nhiều cách nói, trong khoảng thời gian ngắn, vô số
ký giả truyền thông rối rít mai phục ở hai nơi, tại nhà cũ của nhà họ
Mạnh và tại biệt thự Mai viên. Nhưng nhị thiếu cuối cùng vẫn là nhị
thiếu, qua hơn một tuần lễ, những ký giả này chỉ ôm cây đợi thỏ, mệt mỏi chết đi sống lại, nhưng lại hoàn toàn chẳng sờ nổi tới vạt áo của những người có liên quan.
Khi tất cả truyền thông bắt đầu bỏ đi, sau đó cửa mở ra...
Một chiếc xe nhìn không được thu hút lắm đã gấp rút lái ra khỏi nhà cũ nhà
họ Mạnh, chạy thẳng tới bệnh viện nổi tiếng nhất ở thành phố A.