Một đôi mắt, giống
như là hai cục băng cực kỳ lạnh lẽo, lộ ra tuyệt vọng vô biên lẫn hận ý
đến cực điểm, thản nhiên rơi vào mặt Tĩnh Tri. Chính xác, đó là Mạnh
Thiệu Đình.
Mới vừa rồi sau khi nói chuyện với ba ba dứt
lời, anh muốn được một mình an tĩnh nằm nghỉ ngơi một chút, cho nên Mạnh lão tiên sinh liền tắt đèn đi ra ngoài, vừa nghĩ bảo Mạn Quân một lát
nữa đến với anh, nên cũng không khóa cửa, chẳng ngờ, cơ duyên khéo gặp. Lúc trước Ngụy Nhị nhìn thấy mấy gian phòng nghỉ ngơi khác ở gần đó đều có ánh đèn, duy chỉ có gian phòng này dường như
không ai, cho nên đã đưa Thiệu Hiên và Tĩnh Tri thẳng tới nơi này.
Lại không ngờ tạo hóa trêu ngươi, toàn bộ những lời nói và việc làm của cô
và Mạnh Thiệu Hiên cũng đã hoàn toàn lọt vào trong mắt của anh.
Mạnh Thiệu Đình chậm rãi ngồi dậy, hai tay khoanh lại để trước ngực. Anh
nhìn thẳng vào hai người đang ôm chặt nhau ở trước mặt thoáng cười,
khiến người ta không thể nhìn ra bộ dáng lúc đầu của anh.
Trên vách tường dán giấy hoa văn sẫm màu sau lưng anh, từ chiếc đèn trên
tường treo ở phía trên, hắt ra chút ánh sáng mờ tối âm u. Cách đó không xa treo một bức thủy mặc màu xanh, ở góc có một hàng chữ viết với bốn chữ đơn giản: Tĩnh thuỷ lưu thâm.
Trong giờ phút này, căn phòng yên tĩnh dọa người.
Tĩnh Tri dần dần cảm thấy tứ chi của mình cũng bắt đầu cứng ngắc, trên lưng
cô vã ra một tầng mồ hôi lạnh. Khi anh nhìn cô vẻ mặt không lộ ra cảm
xúc vui buồn, cô lại có một cảm giác lúng túng như mình làm chuyện xấu
bị người ta bắt được tại chỗ.
Tay của Thiệu Hiên vẫn đang ở
ngang hông của cô, bọn họ ôm nhau rất chặt, Tĩnh
Tri có thể cảm giác được rất rõ nhịp tim của Thiệu Hiên và hơi thở đã
biến đổi.
"Tri Tri?" Ánh mắt anh không nhìn thấy được, nhưng cũng nghe thấy Mạnh Thiệu Đình buông một câu hời hợt kia.
Khi anh gọi tên cô, giọng nói thoáng chút run rẩy.
Tĩnh Tri nắm chặt tay của anh, thấp giọng nói vỗ về: "Thiệu Hiên, không có chuyện gì đâu."
Trong không khí chợt vang vọng lên một tiếng cười giễu cợt, trầm khàn mà lạnh lùng. Tĩnh Tri hoảng sợ ngẩng đầu lên, đã thấy Mạnh Thiệu Đình chậm rãi đứng lên. Chẳng biết tại sao, vóc dáng của anh thoạt nhìn rất cao nhưng lại có chút thê lương, trong phòng chỉ mở ngọn đèn trên tường ở phía
sau, cho nên, khi anh càng đến gần, sắc mặt của anh lại càng thêm âm
trầm. Tĩnh Tri âm thầm sợ hãi co người lại, thân thể cũng nhích tới áp
sát vào trong ngực Mạnh Thiệu Hiên gần hơn một chút nữa...
Cửa đã khóa trái, bọn họ chạy cũng không thoát.
"Tôi chỉ hỏi cô một câu thôi, Phó Tĩnh Tri." Anh dừng bước, đứng lại cách ở
trước mặt cô không tới một thước, trầm trầm mở miệng.
Tĩnh Tri không lên tiếng, chỉ sợ hãi nhìn anh, ôm Mạnh Thiệu Hiên chặt hơn.
Mạnh Thiệu Hiên cũng ôm Tĩnh Tri thật chặt, che chở cô ở phía sau, rồi mới
lớn tiếng nói: "Mạnh Thiệu Đình, anh muốn làm gì cứ xông vào tôi, anh
đừng gây khó dễ với Tĩnh Tri, hôm nay chính tôi đã sai người đưa tôi đi
vào đây để tìm cô ấy, không liên quan gì tới cô ấy... Trước đó cô ấy
hoàn toàn không biết gì hết..."
"Cậu câm miệng!" Mạnh Thiệu
Đình chợt nói một câu tàn nhẫn. Giọng của anh không lớn, nhưng vẫn mang
đủ mười phần ngang ngược, chỉ với ba chữ nhẹ nhàng như vậy, đã chặn đứng lại Mạnh Thiệu Hiên đang lớn tiếng phản đối.
"Tôi nói
chuyện với Tĩnh Tri, không tới lượt một người ngoài như cậu chen miệng
vào." Mạnh Thiệu Đình cười một tiếng, ngũ quan tuấn dật ở dưới ánh đèn
lờ mờ càng thêm vẻ thần bí ma mị. Anh cứ như vậy, nhìn hai người trước
mặt một cách kiêu ngạo, giữa cặp môi mỏng hàm chứa một nụ cười lạnh lẽo. Trầm ngâm hồi lâu, anh mới chậm rãi mở miệng: "Thiệu Hiên, đây là tự
cậu đã tìm tới cửa, không thể oán anh Hai này độc ác rồi."
"Mạnh Thiệu Đình anh muốn làm gì? Anh dám động đến Thiệu Hiên, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!"
Tĩnh Tri vừa nghe thấy anh nói những lời này, trở nên nóng nảy. Cô dùng sức
từ trong ngực Thiệu Hiên tránh ra, thậm chí còn dang tay chắn trước mặt
Mạnh Thiệu Hiên.
Tư thế vội vã che chở như vậy, không chút
do dự dùng lời lẽ uy hiếp vì một người đàn ông khác, khiến Mạnh Thiệu
Đình đang giận đến mức tận cùng, thì ngược lại, phải bật cười.
"Tôi cần sự tha thứ của cô để làm cái gì? Con mẹ nó chứ! Thật hiếm thấy!"
Anh nhìn cô, như cười như không, hai tròng mắt hẹp dài lúc này càng hàm
chứa ý cười sâu kín. Nhưng nụ cười kia đã dần dần ngưng lại, đọng thật
sâu ở trong đồng tử, giống như những giọt sương bàng bạc đầy đất ở bên
ngoài cánh cửa kia.
Tĩnh Tri thấy nét mặt anh giờ phút này
lại lộ ra chút thê lương không nói lên
lời. Cô chợt giật mình liếc nhìn
anh một cái, bất giác lui về phía sau một bước, nhưng vẫn gắt gao đứng
ngăn ở trước mặt Mạnh Thiệu Hiên.
Thấy cô như vậy, khoé môi
của Mạnh Thiệu Đình liền nhếch lên, nụ cười thản nhiên chứa đầy vẻ âm
độc: "Tam đệ tới lần này rất đúng lúc, ba ba đang chờ để đưa cậu trở lại nước Mỹ để chữa bệnh. Việc làm ăn bên kia vẫn phải nhờ Tam đệ hao tâm
tốn sức để điều khiển cho ổn thoả đấy!"
"Tôi không đi, tôi
đi đến đâu là chuyện của tôi, không tới phiên những người nhà họ Mạnh
phải quan tâm!" Tay Mạnh Thiệu Hiên sờ soạng cầm lấy cánh tay Tĩnh Tri
kéo cô ra nhẹ nhàng ôm vào trong ngực. Anh không nhìn thấy được người
đang đứng ở trước mặt mình, đôi tròng mắt đen như mực phát ra ánh nhìn
lạnh lẽo đến chói mắt lúc này đang bình tĩnh quan sát gương mặt của anh.
"Vậy sao, đừng quên, chảy xuôi trong thân thể của cậu vẫn là dòng máu của
nhà họ Mạnh đấy. Cả đời này, cậu chính là người nhà họ Mạnh. Thiệu Hiên, chớ có ngây thơ, chuyện như vậy không phải bằng một câu nói là có thể
thay đổi được nguồn gốc của mình đâu."
Mạnh Thiệu Đình nói
xong, lại tiến lên một bước. Giờ phút này, anh đưa tay ra là có thể cầm
tay của Tĩnh Tri, kéo cô từ trong ngực Mạnh Thiệu Hiên ra ngoài được.
Nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích, chỉ khoanh tay đứng nhìn hai người trước
mặt: "Dù sao chúng ta cũng là anh em một thời, tôi cho hai người thêm
năm phút để mà nói lời từ biệt, qua tối nay, trời cao biển rộng, có muốn được gặp mặt nhau nói chuyện cũng chỉ là ở trong mộng mà thôi."
"Mạnh Thiệu Đình! Anh là một kẻ điên, tại sao anh cứ phải quản tôi ở chung
một chỗ với ai? Tại sao anh lại cứ giam cầm tôi ở lại bên cạnh anh chứ?
Chúng ta đã sớm ly hôn rồi, khi ly hôn cũng đã nói rõ, cả đời này tôi và anh có chết cũng không liên quan. Hiện tại, tôi muốn lập gia đình, anh
cũng đã có vị hôn thê, tại sao anh lại chạy đến quản tôi chuyện không
đâu như vậy?"
Tĩnh Tri tức giận như muốn nổi điên, cô đẩy
Mạnh Thiệu Hiên ra, ngón tay chộp lấy Mạnh Thiệu Đình tức giận mắng to:
"Có phải anh bị bệnh hay không? Rốt cuộc anh còn muốn như thế nào nữa
đây, Mạnh Thiệu Đình? Chẳng lẽ anh muốn mọi người trên toàn thế giới đều phải xoay chuyển xung quanh anh hay sao? Chẳng lẽ anh muốn vợ trước của anh đã bị anh vứt bỏ rồi mà không biết xấu hổ vẫn cứ yêu anh, thì trong lòng anh mới thoải mái hay sao?"
"Chỉ còn lại ba phút đồng hồ nữa thôi." Mạnh Thiệu Đình nhìn đồng hồ đeo tay, tốt bụng nhắc nhở một câu.
"Anh... "
Tĩnh Tri tức giận thở mạnh đến mức ngực phập phồng lên xuống, cô cắn chặt
đôi môi nhìn người đàn ông trước mặt vẫn đang giữ dáng vẻ vân đạm phong
khinh, cõi đời này tại sao có thể lại có người đàn ông hèn hạ vô sỉ như
vậy chứ?
"Cô cứ yên tâm, nếu như tôi giống như loại người
hèn hạ vô sỉ, đúng như lời cô đã nói, tôi sẽ không cho các người nhiều
hơn một phút đâu."
Anh cười càng thêm mê người, nhưng nụ cười kia lại chỉ hợp với vẻ mặt bên ngoài của anh.
Cánh tay Tĩnh Tri đang giơ lên ra đòn, lúc này lại chậm rãi rơi xuống. Cả
người cô cũng giống như một đám tuyết đang tan, chán nản tựa vào trên
người Mạnh Thiệu Hiên trượt xuống...
Người ở phía sau lưng cô, cũng cúi người xuống theo ôm lấy cô thật chặt, kéo lên.
Còn lại không tới hai phút, Mạnh Thiệu Hiên chỉ ôm cô thật chặt, để cái
trán của hai người ở chung một chỗ, cũng không nói một câu.