Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Mây Mù Sau Buổi Trưa. (2)


trước sau

Tĩnh Tri xoay người trong lòng run lên, nghĩ tới mấy ngày trước thiếu chút nữa thì lau súng cướp cò, không khỏi cau mày lại: "Đừng, tôi mệt và khó chịu, anh đừng tới gây ồn ào, để cho tôi nghỉ ngơi một lát thôi."

"Anh đâu có gây ồn ào cho em, anh ngủ chung với em, anh cũng rất mệt." Mạnh Thiệu Đình xem nhẹ sự ghét bỏ trong đáy mắt cô, dứt khoát kéo cô đi vào trong phòng . . . . .

Thời tiết đang từ từ nóng lên, Tĩnh Tri càng ngày càng thích ngủ, trước kia khi cô ngủ trưa, Mạnh Thiệu Đình đều ở lại công ty chưa từng trở về, nên ngủ rất thoải mái, nhưng lần này anh ta ở đây, Tĩnh Tri cảm thấy cả người đều không thoải mái.

Chỉ ngủ hơn một giờ, lại liên tục nằm mơ, khi tỉnh lại, áo ngủ trên người đều ướt đẫm, nhớp nhúa khó chịu, mà người đàn ông đang ôm lấy cô, trên người giống như lò lửa không ngừng thiêu đốt cô, Tĩnh Tri chán ghét lấy tay đẩy ra, Mạnh Thiệu Đình ngủ rất say, hàng lông mày cũng nhíu lại.

Tĩnh Tri quay người lại, cũng hơi ngạc nhiên, sau giữa trưa ánh mặt trời rất ấm, mà cửa sổ lớn trong phòng ngủ đã mở ra một nửa, gió mát thổi qua, rèm cửa sổ giống như sóng biển hơi nhấp nhô, ánh mặt trời chợt chiếu vào, rơi vào trên mặt của anh, sáng tối đan xen, tạo nên một vầng sáng xinh đẹp làm cho người khác hoảng hốt, ngoài cửa sổ có một bụi cây, vừa đúng có thể nhìn thấy ngọn cây rực rỡ sắc màu, mùi hương xa xôi kia, theo làn gió mát thổi tới, Tĩnh Tri yên lặng ngồi ở chỗ đó, trong đầu dường như dần dần hiện lên những hình ảnh êm đềm trong quá khứ. . . . . .

Những ngày đó ở nhà cũ Mạnh gia, mỗi ngày cô cũng yên tĩnh ngồi ở cửa phía tây, toàn thân đều tắm ánh mặt trời, những mùi thơm ấm áp này hình như đều mang đầy ý nghĩa, trong lòng có một ước ao và chờ đợi, nhìn tất cả cảnh vật đều thấy tốt đẹp, mà bây giờ, cảnh vật trong biệt thự vườn Mai này được trang trí có thể nói là rất tinh xảo, một cây nở hoa không biết đã mất bao nhiêu công sức của người khác, nhưng ở trong mắt cô, đáy lòng lại có rất ít xao động.

Có lẽ tuổi thanh xuân của cô, tất cả khát vọng hạnh phúc tốt đẹp của cô, đều đã bị đóng chặt vào năm năm trước rồi.

Giờ phút này nhìn vào những chuyện mà cô đã từng làm để được yêu thương, vậy mà bây giờ đã sớm từ bỏ tất cả tình yêu đó, chỉ còn lại sự trống rỗng và nỗi hận vô hạn với người đàn ông lạnh lùng này, cô không biết rốt cuộc cảm giác trong lòng mình là gì.

Ban đầu anh đối với cô lạnh lùng như thế nào đi nữa, ở bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ, cô cũng có thể yên lặng nhịn xuống, vẫn như cũ yên lặng yêu anh, cô có thể không để lộ cảm xúc đuổi người phụ nữ bên cạnh anh đi mất, cũng có thể một ngày lại một ngày yên lặng chờ anh ở cửa phía tây, mặc kệ ban ngày có bao nhiêu đau khổ, ban đêm một mình có bao nhiêu cô đơn.

Chỉ vì trong lòng còn có tình yêu và ước mơ, cho nên mỗi ngày khi mở mắt ra thì vẫn sẽ cảm thấy thế giới vẫn đẹp như vậy, vẫn có thể toàn tâm toàn ý yêu một người, đã là xa xỉ biết bao.

Mà bây giờ, vật đổi sao dời, đến phiên anh dịu dàng cưng chiều mình, mọi chuyện đều che chở, chiều chuộng hết cách, mà cô lại chỉ hận không thể trốn xa.

Đã từng làm mọi cách để có được, bây giờ đưa đến trong tay, cô muốn tránh cũng không kịp, Tĩnh Tri cười khổ một tiếng, rốt cuộc là sao, rốt cuộc là. . . . . . thế nào?

Có thể do cô vẫn cứ nhìn anh không chớp mắt như vậy, nên dù đang trong giấc mộng anh cũng có cảm giác, cánh mũi khẽ giật giật, giữa hai hàng lông mày cũng nhẹ nhàng giãn ra, anh hé mở đôi mắt, tay liền tìm kiếm cô theo bản năng, sau đó khi đụng được cô, lại nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, trong giọng nói lộ ra lười biếng nhưng lại thõa mãn không nói ra được: "Tĩnh Tri, em đã dậy. . . . . ."

"Ừ!" Cô đáp một tiếng thật nhỏ, hai tay đặt trước ngực muốn đẩy anh ra đứng dậy, tóc dài lành lạnh hơi rũ xuống, khi anh nhìn thấy nơi cổ áo rộng mở, nơi nào đó nhẹ nhàng xao động, từng chút từng chút, giống như bàn tay nhỏ bé mềm mại, làm hại xương của anh cũng mềm ra. . . . . .

"Nằm một lát nữa. . . . . ." Anh nhắm hai mắt nói thật nhỏ, cảm giác hơi nóng, tiện tay mở lung tung cổ áo sơ mi ra, xưa nay anh rất sợ nóng, nhưng bây giờ là vào cuối hạ, bởi vì sợ Tĩnh Tri cảm lạnh, nên không bật điều hòa, cho nên lúc này khi ôm Tĩnh Tri vào trong ngực, lại cảm thấy da thịt của cô ở trong thời tiết nóng ran này, lại mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, càng thêm không muốn buông tay ra nữa.

"Đã hai giờ rưỡi rồi, tôi muốn đi ra ngoài gặp mẹ anh. . . . . ." Tĩnh Tri nhíu mày, giùng giằng muốn tránh khỏi ngực của anh, thật ra cô muốn dùng hết khả năng để giảm bớt thời gian tiếp xúc với anh, người đàn ông này giống như là một quả bom hẹn giờ, làm cho thần kinh của cô luôn căng thẳng.

"Để ý đến bà ấy làm gì, cứ để bà ấy chờ." Giọng nói của anh buồn bực, hơi khàn khàn, quả thực rất dễ nghe, Tĩnh Tri vừa muốn mở miệng, con ngươi khẽ di chuyển, nghĩ đến người phụ nữ kia chờ ở nơi đó không biết sẽ tức giận thành cái dạng gì, chợt cô liền yên tĩnh lại, vậy thì, để cho bà chờ không tốt sao?

"Tĩnh Tri, trên người em lành lạnh, thật là thoải mái. . . . . ." Môi của anh hôn nhẹ lên mái tóc của cô, một đôi tay từ áo ngủ của cô lần ra sau âm thầm đi vào trong cái lưng sáng bóng của cô nhẹ nhàng vuốt ve, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy đáy lòng dần dần nảy sinh chán ghét và khó chịu, cô chỉ hơi cắn răng, cũng không nói thêm cái gì.

Mạnh Thiệu Đình thấy cô không giống ngày thường, lại ngoan ngoãn như vậy, không khỏi mở mắt,
lại nhìn thấy mái tóc dài của cô rũ xuống hai bên mặt, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu, nhưng ngược lại đôi mắt xinh đẹp trong trí nhớ lại lớn hơn một chút, nhưng vẫn rất sạch sẽ.

Có lúc nhìn cô, trong lòng luôn có nghi ngờ, đôi mắt của người phụ nữ này sạch sẽ như vậy, thì đáy lòng có thể xấu xa đến mức nào đây?

Không khỏi đưa tay sờ vào đôi mắt của cô, da trên mí mắt của Tĩnh Tri thật mỏng, hình như cũng có thể nhìn thấy rõ mạch máu nhàn nhạt, đốt ngón tay của anh hơi thô nhám một chút, Tĩnh Tri khẽ cắn chặt hàm răng, quay đầu đi muốn né tránh, tay của anh lại đuổi theo, một loại cảm xúc giống như lông vũ lướt qua làm cho xương của người khác cũng mềm đi đôi chút, cuối cùng Tĩnh Tri không nhịn được, đưa tay đẩy tay của anh ra: "Tôi muốn dậy, anh cứ nằm một lát nữa."

Tĩnh Tri nói xong liền quay người qua chuẩn bị xuống giường, thế nhưng anh lại ôm lấy cô từ sau lưng: "Có muốn anh đi với em hay không?"

"Anh đi, mẹ anh còn có thể nói gì sao?" Tĩnh Tri vừa cài nút áo ngủ, vừa mở miệng cũng không quay đầu lại.

"Cái này cũng đúng, vậy, anh cho người đi với em?" Anh nhẹ nhàng hôn lên cái cổ trắng mịn của cô, cánh tay dần dần thắt chặt, hơi thở cũng hơi gấp gáp một chút.

"Không cần, ban ngày, có thể có chuyện gì?" Tĩnh Tri đẩy cánh tay đang dây dưa của anh ra: "Buông ra, ghìm chặt bảo bảo. . . . . ."

Tĩnh Tri mới vừa nói xong, liền cảm thấy hơi thở vốn hổn hển nơi cần cổ đang chậm lại, tiếp đến tay của anh liền chậm rãi buông ra, thân thể Mạnh Thiệu Đình trực tiếp dựa vào phía sau, anh tựa vào trên cánh tay mình lười biếng nhìn cô, chợt nói: "Em dự định lúc nào thì để cho anh đụng vào em?"

Tĩnh Tri cảm thấy sống lưng của mình cứng đờ, mỗi một lỗ chân lông hình như cũng thấm ra từng tầng mồ hôi hột, cái tay cài nút khẽ dừng một chút, đầu vẫn cuối xuống như cũ, chỉ chốc lát sau, cô mới chậm rãi đáp: "Đợi. . . . . . bảo bảo ra đời. . . . . ."

"Em cho rằng anh có thể nhịn được?" Trong giọng nói của anh lại mang theo giễu cợt không cách nào kiềm chế được.

Tĩnh Tri vẫn ung dung thong thả cài nút áo như cũ, sau đó đứng lên đi vào trong phòng tắm, khi cô đi tới cửa, gương mặt thoáng hiện ý cười nói với anh: "Anh có thể tìm phụ nữ khác, tôi không có ý kiến."

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, gương mặt Mạnh Thiệu Đình tối lại, tìm phụ nữ khác? Cô thật sự cho rằng bây giờ anh không có cách với cô sao?

*************************************************************

Khi Tĩnh Tri được tài xế đưa đến quán trà giữa hồ, đã là bốn giờ chiều, đợi cô đi tới lầu hai, Mạnh phu nhân từ phòng bao đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một cô gái duyên dáng ăn mặc sang trọng, gương mặt nham hiểm không che giấu được căm ghét, Tĩnh Tri nở nụ cười, đóng cửa lại, bước chậm rãi đi tới: "Thật xin lỗi, hôm nay Thiệu Đình ở nhà, nên chậm trễ một lát, Mạnh phu nhân cũng không nên so đo mới phải."

Mạnh phu nhân cười như không cười giật giật khóe môi, thấy cô ngồi xuống, mặc dù thu lại tâm tình của mình, nhưng khóe mắt đuôi mày vẫn lộ rõ sự chán ghét, Tĩnh Tri cũng không để ý tới, tự rót cho mình một ly trà, thản nhiên bưng lên uống một ngụm, rồi lại cau mày đặt xuống: "Trà này sợ là không được mới, hôm kia Thiệu Đình cầm về cho tôi trà Đại Hồng Bào mới chính tông ở Vũ Di Sơn*."

*Trà Đại Hồng Bào là một loại trà đắt đỏ nổi tiếng trên thế giới chỉ có ở xã Vũ Di Sơn, tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc. Theo tiếng Trung Quốc nó có nghĩa là “ áo choàng đỏ của hoàng đế ”. (ed: muốn biết thêm chi tiết các bạn tra bác Google nhé…^^)

Cô nói xong, tiện tay cầm ly trà lên, liền đổ hết bả trà vào trong ấm trà.

Sắc mặt Mạnh phu nhân lại tối thêm mấy phần, bà thấp giọng ho một tiếng, lấy túi xách của mình từ chỗ vừa ngồi, sau đó lấy ra một tờ chi phiếu.

Đi thẳng vào vẫn đề nói: "Phó tiểu thư ra giá đi."

"Hả? Ra giá cái gì?" Tĩnh Tri cố ý làm như không biết, đôi mắt làm ra vẻ ngây thơ.

Mạnh phu nhân mỉa mai cười một tiếng, mặc dù đôi mắt không còn tỏa sáng như lúc còn trẻ, nhưng phía dưới vẫn chứa đựng sự sắc sảo như trước, bà quét mắt nhìn cô một cái: "Phó tiểu thư có đứa bé của tam thiếu gia nhà chúng ta, chắc hẳn cũng rất muốn rời đi để một nhà đoàn tụ."

Tĩnh Tri từ chối cho ý kiến, ánh sáng nơi đáy mắt cũng dần dần tối lại, khóe môi hơi hạ xuống, liền mang theo uất ức nói không nên lời.

Thấy cô như vậy, Mạnh phu nhân không khỏi vui mừng trong lòng, rèn sắt khi còn nóng nói: "Bây giờ Thiệu Hiên bị ba nó canh chừng, tình cảnh cũng không tiện, nhưng, chuyện gì đều có biện pháp giải quyết không đúng? Phó tiểu thư chỉ cần gật đầu đồng ý rời đi, tôi chẳng những sẽ cho cô một số tiền lớn, còn có thể nghĩ biện pháp giúp cả nhà cô và Thiệu Hiên được đoàn tụ."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện