"Bây giờ Thiệu
Hiên bị ba nó canh chừng, tình cảnh cũng không tiện, nhưng, chuyện gì
đều có biện pháp giải quyết không đúng? Phó tiểu thư chỉ cần gật đầu
đồng ý rời đi, tôi chẳng những sẽ cho cô một số tiền lớn, còn có thể
nghĩ biện pháp giúp cả nhà cô và Thiệu Hiên được đoàn tụ."
Tĩnh
Tri nghe bà nói như vậy, đáy lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, trên
mặt liền đổi lại vẻ ngạc nhiên, đột nhiên cô trợn to mắt nhìn bà: "Mạnh
phu nhân, bà thật sự có thể tác thành cho tôi và Thiệu Hiên sao?"
Mạnh phu nhân thấy vẻ mặt của cô gấp gáp như vậy, trong lòng âm thầm cười
nhạo, chẳng qua chỉ là một con nhóc thò lò mũi xanh, lại muốn đấu cùng
bà?
Mới nói hai câu, liền bày ra tâm tư và lá bài tẩy của mình,
lại có thể xem người mình hận tới xương tủy trở thành người có thể dựa
vào, đúng là ngu không ai bằng!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy,
Mạnh phu nhân cười càng hiền lành hòa ái hơn, thậm chí bà còn đưa bàn
tay được bảo dưỡng rất tốt không thấy một chút nếp nhăn nào của mình ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay hơi run run của Tĩnh Tri.
"Cô gái tốt, chờ cô làm mẹ, sẽ hiểu được lòng của người mẹ, cả đời đều hết lòng vì
đứa con của mình, tôi làm như vậy, cũng chỉ vì muốn tốt cho con trai của mình, nó có vị hôn thê, nhưng mỗi ngày đều kéo dài không chịu kết hôn,
đối với tiền đồ của nó chỉ có hại không có lợi, cô và Thiệu Hiên tâm đầu ý hợp, lại còn có con của nó, về tình về lý, tôi là một người mẹ, cũng
không thể nhìn hai đứa bé thành ra như vậy, một nhà các người, nên sớm
được đoàn tụ, cô nói có phải không?"
Tĩnh Tri làm như bị nói
trúng điểm yếu, cô cắn đôi môi, nước mắt đọng nơi đáy mắt, trở tay nắm
mạnh tay bà, buồn bã chân thành nói: "Phu nhân, tôi cũng rất muốn đi,
không ngày nào tôi không nghĩ tới việc rời đi? Nhưng bà cũng biết, tính
tình của Thiệu Đình, anh ấy chết sống không buông tha tôi. . . . . . Phu nhân, nếu bà thật sự có thể giúp đỡ tôi thoát khỏi bể khổ này, cho tôi
và Thiệu Hiên một nhà đoàn tụ, bà chính là cha mẹ của tôi sống lại. . . . . ."
Mạnh phu nhân rất hiền từ vỗ vỗ lưng của cô: "Đứa bé
ngoan, xưa nay tôi cũng biết cô là người tốt, nói thật ra thì, nếu như
cô không tốt, ban đầu sao tôi lại để cho cô gả tới đây? Nhưng cô và
Thiệu Đình, không có duyên phận này, hiện tại tình cảm của cô và Thiệu
Hiên sâu đậm như vậy, trong lòng tôi vốn luôn áy náy đối với cô, lần
này, dù có thế nào, tôi đều muốn giúp cô, tốt xấu gì, tôi cũng là mẹ của Thiệu Đình, lời nói của tôi, dù sao nó cũng sẽ nghe, đứa bé ngoan, cô
hãy yên tâm đi, cô chỉ cần làm theo lời tôi dặn, tôi đảm bảo cô sẽ an
toàn rời khỏi Thiệu Đình mà không rơi một sợi tóc, chỉ cần bên này cô
rời khỏi Thiệu Đình, Thiệu Hiên bên kia, tôi sẽ nói giúp chuyện của hai
người với bác trai nơi đó, cháu trai cũng có rồi, chẳng lẽ ông ấy còn
không hồi tâm chuyển ý hay sao?"
Mạnh phu nhân nói tới chỗ này,
trong lòng không khỏi sung sướng vô cùng, bà buông tay Tĩnh Tri ra, liền bắt đầu ghi chi phiếu: "Xưa nay Thiệu Hiên cũng không có kinh doanh, cô lại có đứa bé, nói thế nào đứa nhỏ này cũng là con cháu của Mạnh gia
chúng tôi, đây là chi phiếu năm mươi triệu, Tĩnh Tri, cô cầm đi. . . . . ."
Mạnh phu nhân nói xong liền xé chi phiếu, Tĩnh Tri chợt đưa
tay đè tay bà xuống, Mạnh phu nhân ngẩn người ra, đáy mắt chợt lóe lên:
"Phó tiểu thư chê ít?"
Tĩnh Tri như có chút khổ sở cúi thấp đầu, cô cắn môi, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu: "Không phải. . . . . ."
Cô nói hai chữ, lại bày ra một bộ dạng giống như đang muốn nói lại thôi,
Mạnh phu nhân chuyển ý định một cái, không khỏi nghĩ đến cô đã phái
người điều tra ra được mấy chuyện kia.
Năm năm qua tình cảnh của
Phó Tĩnh Tri cực kỳ vất vả, có lẽ đã quen với cuộc sống khốn khổ, cho
nên mới phải dùng mọi thủ đoạn tìm ra nơi ở của Thiệu Hiên, đối phó với
người như vậy, Mạnh phu nhân vẫn cảm thấy tương đối dễ dàng, người này
sao, chỉ sợ cô không có điểm yếu, một khi bị người ta nắm được điểm yếu, chắc chắn sẽ thất bại.
"Rốt cuộc thế nào?" Mạnh phu nhân vẫn nhẫn nại chờ như cũ, thiện ý hỏi.
"Mạnh tiên sinh không đồng ý cho tôi và Thiệu Hiên ở chung một chỗ, tôi sợ,
tôi sợ tôi và Thiệu Hiên một nhà đoàn tụ, Mạnh tiên sinh dưới cơn nóng
giận liền đuổi Thiệu Hiên ra khỏi nhà, đến lúc đó. . . . . . Tôi cũng
không có việc làm, mắt Thiệu Hiên lại không thấy được. . . . . ."
"Được rồi, cô không cần phải nói." Mạnh phu nhân khinh bỉ nở nụ cười, bà từ
trên cao nhìn xuống liếc mắt nhìn Tĩnh Tri: "Cô hãy yên tâm, nói thế nào tôi cũng đã nuôi Thiệu Hiên nhiều năm như vậy, nếu quả thật ông ấy
không chứa nổi các người, còn có tôi đây, sẽ không để cho cuộc sống của
các người quá khổ."
Nói tới chỗ này, Mạnh phu nhân vừa chắc chắn
cười một tiếng: "Nhưng, Phó tiểu thư, cô lấy tiền của tôi, nhưng phải
nói được làm được, tôi chuẩn bị tốt liền dẫn cô rời đi, cô cũng không
nên lật lọng phản lời."
"Được, Mạnh phu nhân, bà hãy yên tâm!"
Tĩnh Tri không dằn nổi liền gật đầu, thấy đáy mắt Mạnh phu nhân đầy vẻ
khinh bỉ thì vẻ mặt càng khắc sâu thêm mấy phần, cô cười lạnh trong
bụng, ánh mắt vẫn sáng lên như cũ nhìn động tác ký tên của Mạnh phu
nhân.
"Aiz, cái đứa bé này cũng thật là đáng thương, những năm
này chắc đã chịu không ít khổ sở, nhớ ngày đó Phó gia của các người chưa phá sản thì cũng là thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng xa hoa? Aiz. . . . . . Mỗi lần tôi nhớ tới, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, băn
khoăn, nếu ban đầu tôi sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng sẽ
không nói những lời không phải đó. . . . . . Đứa bé ngoan, Mạnh gia
chúng
tôi tuy nói cũng không phải là người giàu sang gì, nhưng Thiệu
Hiên tốt xấu gì cũng là con cháu của Mạnh gia chúng tôi, trong bụng cô
cũng là con cháu của Mạnh gia chúng ta, nếu thật sự trong nhà không chứa nổi các người để cho các người sống khổ sở ở bên ngoài, trong lòng tôi
đây cũng không dễ chịu gì, đây là chi phiếu hai trăm triệu, cô cầm đi."
Mạnh phu nhân thương hại nhìn cô, nhanh chóng điền xong chi phiếu, xé ra đặt trong tay Tĩnh Tri, lại lấy tay vỗ nhè nhẹ lưng của cô an ủi: "Cất đi,
tôi sắp xếp xong xuôi sẽ nói cho cô biết, vài ngày này cô cũng nên chuẩn bị cho tốt."
"Phu nhân, tôi thật sự không biết nên nói sao cho
phải. . . . . ." Nước trong hốc mắt Tĩnh Tri chậm rãi rơi xuống, xem ra
thật sự là quá cảm kích không biết nói cái gì cho phải, Mạnh phu nhân
thoả mãn mà gật đầu: "Tôi đi trước, trong nhà còn có chút việc, có tài
xế đưa cô đến đây chứ?"
Tĩnh Tri gật đầu, Mạnh phu nhân liền cầm túi xách đứng lên: "Như vậy cũng tốt, hẹn gặp lại ngày khác."
"Phu nhân, hẹn gặp lại." Tĩnh Tri cuống quít đứng lên kính cẩn đưa bà đi ra
ngoài, Mạnh phu nhân ưỡn thẳng sống lưng, bên môi mỉa mai cười lạnh, vẫn là bộ dạng đoan trang ưu nhã như cũ tạm biệt Tĩnh Tri, sau đó rời đi.
Tĩnh Tri thấy bà đã rời đi, cửa mới vừa đóng lại, cô cúi đầu, nhìn chi phiếu trong tay một chút, bất giác lộ ra một nụ cười sảng khoái, vừa rồi khi
nhìn bà ký chi phiếu, rất là dứt khoát, xem ra, lần này làm cho bà chảy
máu không tính là ít.
Tĩnh Tri biết thực lực của Mạnh gia, chút
tiền này đối với Mạnh phu nhân mà nói vốn không coi vào đâu, nhưng cô
cũng nhớ rõ, lần trước ông cụ Mạnh và Mạnh phu nhân lớn tiếng cãi nhau ở nhà hàng kia, quan hệ của hai người đã xào xáo rồi, nguyên nhân cũng do Mạnh phu nhân dựa vào trong nhà ông cụ Mạnh mới có được địa vị này,
chuyện của công ty bà không nhúng tay vào được, hai trăm triệu này, nhất định là tiền riêng của bà, Tĩnh Tri vừa nghĩ tới chỗ sâu trong đôi mắt
kia lóe lên một màn đau tiếc, đã làm cô cảm thấy rất sảng khoái, không
nhịn được liền bật cười.
Tĩnh Tri một mình ngồi lại một lát, uống ly trà, giờ phút này tâm tình rất thoải mái, lúc này lại cảm thấy trà
này có mùi vị khác so với vừa rồi, cô ngồi thẳng đến khi mặt trời chiều
ngã về tây, lúc này mới xuống lầu, tài xế vẫn còn chờ ở bên ngoài, Tĩnh
Tri không hề nói gì, tài xế liền lập tức chạy xe trở về biệt thự hoa
Mai.
Sau khi vào cửa, Tĩnh Tri liền nhìn thấy trong vườn có một
chiếc xe, cô nhìn biển số xe, trong lòng biết đây là xe của Mạnh phu
nhân, bên môi không khỏi hiện lên một nụ cười thản nhiên, tới thật sự
rất nhanh, không kịp chờ đợi liền tìm Thiệu Đình tố cáo, nói cô là một
người phụ nữ tham tiền cỡ nào, nói vẻ mặt của cô thấp hèn bao nhiêu khi
muốn lấy thêm ít tiền từ trong tay bà, sau đó liền đạt được mục đích của mình, khiến Thiệu Đình chán ghét mình, sau đó sẽ để cho cô trộm gà
không được còn mất nắm gạo?
***********************************************************************************
Tĩnh Tri xuống xe, chậm rãi đi vào biệt thự, chỉ thấy ba người đang ngồi
trong phòng khách, Mạnh phu nhân và Mạn Quân ngồi chung một chỗ, đối
diện là Mạnh Thiệu Đình với vẻ mặt thâm trầm.
Cô vừa đi vào, Mạnh phu nhân lập tức ưỡn thẳng sống lưng, đáy mắt hiện lên nụ cười không
giấu được vẻ hài lòng, bà lấy ra một máy ghi âm từ trong giỏ xách, mỉa
mai nói: "Thiệu Đình, mẹ đều đã thu âm lại, con nghe một chút xem, mẹ đã sớm nói với con, người phụ nữ này căn bản không phải là người tốt, cái
cô ta muốn chính là tiền, con không biết lúc đó cô ta khóc lóc trước mặt mẹ, bộ dạng nghĩ cách muốn mẹ ký chi phiếu nhiều tiền hơn. . . . . ."
Mạnh phu nhân vừa nói, vừa khẽ gật đầu một cái, bà muốn nhấn mở máy ghi âm,
Mạnh Thiệu Đình liền đưa tay ngăn bà lại: "Không cần mở."
"Thiệu Đình, người phụ nữ như vậy có cái gì tốt mà con còn lưu luyến? Còn thấp hèn hơn so với kỹ nữ. . . . . ."
Vẻ mặt Mạnh Thiệu Đình ngạc nhiên, hình như hơi tức giận, trợn mắt nhìn
Mạnh phu nhân một cái, sau đó anh liền đứng lên, đi tới trước mặt Tĩnh
Tri, nắm cánh tay của cô kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống, lấy ngón tay
vén mấy sợi tóc rối bên má của cô ra sau tai, thân mật hỏi: "Có mệt hay
không?"
Mạnh phu nhân ngẩn người ra, Mạn Quân cũng ngây ngẩn cả
người, cô không nhịn được liền đứng lên, có chút sợ hãi mở miệng: "Thiệu Đình, anh...sao anh lại vẫn như vậy. . . . . . Cô ta căn bản, căn bản
không phải thật tâm thích anh mới chịu ở cùng với anh, cô ta chỉ muốn
tiền, sau đó cùng chú ba rời khỏi đây ở chung một chỗ. . . . . .Thiệu
Đình, anh không nên bị cô ta lừa. . . . . ."