"Thiệu Đình, anh, tại sao anh còn như vậy... Từ trước tới giờ, cô ta chịu ở
cùng với anh hoàn toàn không phải vì thích anh thật lòng đâu, cô ta chỉ
muốn tiền thôi, sau đó sẽ cùng chú Ba rời khỏi đây... Anh đừng để cô ta
lừa gạt, Thiệu Đình..."
Tĩnh Tri nghe thấy Mạn Quân nói
những lời này cũng không giận, ngược lại còn cười, cô tựa vào trong ngực Mạnh Thiệu Đình, cười tủm tỉm nhìn sắc mặt trắng bệch của Mạnh phu
nhân, trong giọng nói êm ái ẩn chứa vẻ nũng nịu: "Thiệu Đình, anh nhìn
xem, chỉ có hai ngàn vạn, thế nào mà em đã trở thành con người đê tiện
chỉ tham tiền rồi? Những chi phiếu anh cho em để
dành có tờ nào không phải là từ hai ngàn vạn trở lên không? Hơn nữa,
Mạnh phu nhân, tôi chỉ nói để cho bà yên tâm thôi, chính miệng tôi cũng
không hề nói tôi cầm tiền rồi thì sẽ rời đi mà..."
Cô lườm
Mạnh Thiệu Đình một cái vẻ đầy cáu giận, rồi lại chậm rãi nhìn về phía
Mạn Quân đang đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm: "Thẩm tiểu thư, cô
không nên quá xem thường tôi, Nhị thiếu đây là một đại Kim chủ, vậy mà
tôi còn bỏ qua, không cần, lẽ nào lại sẽ vì hai ngàn vạn đầu thừa đuôi
thẹo kia mà lựa chọn bỏ đi để đắc tội với nhị thiếu sao?"
Tĩnh Tri nói xong, liền lấy tờ chi phiếu từ trong túi xách ra ném lên trên
mặt bàn, có chút tức giận xoay mặt đi, không nhìn Mạnh Thiệu Đình: "Nếu
như anh cũng nghĩ như vậy, thì hãy cầm tờ chi phiếu này đi, cũng hãy đuổi tôi đi đi, dù sao mọi người trong
nhà của anh đều không thích tôi, tôi ở chỗ này cũng thấy vướng chân
vướng tay, còn làm hại anh không thể kết hôn với Thẩm tiểu thư, làm lỡ
dở tiền đồ của anh..."
Mạnh Thiệu Đình vừa nghe thấy lời
này, đáy mắt không khỏi thoáng qua vẻ tàn nhẫn. Anh liếc mắt nhìn Mạnh
phu nhân vì thẹn quá thành giận, lại nhìn sang Mạn Quân vẻ điềm đạm đáng yêu một chút, chợt thoáng cười rất nhẹ: "Xem ra, ở trong mắt của mấy
người, tôi chính là một thằng oắt con vô dụng phải dựa vào phụ nữ để
tiến lên hay sao?"
"Thiệu Đình... ý của bác gái không phải
như vậy..." Mạn Quân ngập ngừng nói, nhưng cũng
không dám ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Thiệu Đình.
"Hừ, ý của
phu nhân không phải như thế, xem ra là ý của nhà họ Thẩm rồi. Mạn Quân,
em biết con người của tôi từ trước đến nay không thích bị người khác ép
buộc. Chuyện xảy ra ở nước Mỹ bên kia, tôi cũng biết rõ là ai đã động
tay chân vào. Đúng là nhà họ Thẩm và nhà họ Mạnh vui buồn cùng có nhau,
nhưng em cũng đừng quên, không có nhà họ Thẩm, thé gian này còn có vô số nhà họ Lâm, nhà họ Lý, nhà họ Trương cũng là danh gia vọng tộc, tôi đây không phải là không có em thì không thể."
Mạn Quân nghe anh nói những lời tuyệt tình như vậy, trong nháy mắt liền đứng không vững,
người hơi lảo đảo như muốn ngã. Từ trong đáy
mắt, nước mắt cô trào ra, liên tục lăn xuống dưới, sắc mặt tái nhợt dọa
người. Tĩnh Tri đưa mắt nhìn qua, trong lòng không khỏi thấy hơi áy náy. Nói cho cùng, Thẩm Mạn Quân là một cô gái tốt, cô không nên dùng thủ
đoạn đùa bỡn với cô gái ấy, nhưng mà...
Trong lòng Tĩnh Tri
chợt nổi lên một ý nghĩ, nhưng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô vẫn hạ
quyết tâm sắt đá không thể mở miệng.
"Thiệu Đình, cho dù là
trong lòng con hận mẹ, cũng không nên mang nỗi hận đó mà trút lên Mạn
Quân. Suốt năm năm qua Mạn Quân luôn ở bên cạnh con, con bé đối với con
thế nào, người khác không biết, chẳng lẽ con cũng không biết hay sao?
Hơn nữa, quả thật là Phó tiểu thư đã nhận chi phiếu hai ngàn vạn kia, mà con cũng đã nhìn thấy đấy." Trái tim Mạnh phu nhân giống như có vạn mũi tên xuyên qua. Giờ phút này thấy Mạnh Thiệu Đình đối với Phó Tĩnh Tri
như thế, bà mới hiểu ra rằng, người phụ nữ kia do được con trai của bà
dung túng, nên mới dám to gan bày đặt cho bà một vố như vậy!
"Đúng thế, năm năm, nhưng con lại cũng không biết, một Thẩm Mạn Quân đã từng
vô cùng đơn thuần kia, cũng chỉ vì một thân phận nhị thiếu ***, lại đứng chung một chiến tuyến với mẹ của con để đi đối phó với người phụ nữ của con."
Mạnh Thiệu Đình nói xong, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve
mái tóc dài của Tĩnh Tri, lại cầm tờ chi phiếu lên đưa cho cô cười nói: "Nếu là mẹ đưa cho em, em hãy nhận đi, khi cần, mang tiền ra tiêu vặt
cũng được mà, em là bạn gái của anh, mẹ anh cho em tiền cũng như anh cho em tiền, có gì khác nhau đâu, hơn nữa, chút tiền nhỏ này, còn chưa đủ
cho phu nhân mua sắm đồ châu báu sang trọng nhất đâu, phu nhân đã không
đặt ai ở trong mắt mình thì chính là không có?"
Mạnh phu
nhân nhìn đứa con trai mà mình coi như sinh mạng kia, hẳn là lúc này
trong lòng có quỷ nên mới dung túng cho người phụ nữ kia như thế. Ở ngay trước mặt người làm mẹ như bà, mà vẫn không chút e ngại bảo vệ cô ta,
làm ra đủ kiểu nuông chiều thân mật.
Trong nháy mắt, nghĩ
tới chuyện đã làm mẹ con suốt ba mươi năm, đến một ngày kia dù không
phải là “mẫu từ tử hiếu” (mẹ hiền từ con hiếu thuận), nhưng bà chưa từng bao giờ ngờ tới sẽ có ngày hôm nay, bà yêu con đến mức hận không thể
móc tim ra để cho con, nhưng chỉ vì một người phụ nữ mà trong giờ phút
này con trai không ngại trở mặt với người mẹ này.
"Thiệu Đình... Anh, anh giúp người ngoài, thiết kế mẹ như vậy sao?"
Mạnh phu nhân lòng như đao cắt, hốc mắt đau xót, không nhịn được liền rơi
lệ, Mạn Quân vừa nhìn thấy, không khỏi giật mình một cái. Bà là mẹ chồng tương lai của cô, luôn luôn là một người phụ nữ độc lập kiên cường mạnh mẽ, biết bà đã lâu, suốt nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên cô thấy bà
rơi lệ...
"Bác gái, ngài đừng quá thương tâm, Thiệu Đình, Thiệu Đình... trong lòng anh ấy vẫn rất coi trọng ngài..."
Mạnh Thiệu Đình thấy mẹ mình vẫn luôn tao nhã, tự chủ và mạnh mẽ mà lúc này
lại rơi lệ, trong lòng cũng không nhịn được tự trách mình một hồi. Những năm gần đây, ba mẹ cũng đã lớn tuổi, già đi cực nhanh, đặc biệt là mẹ,
luôn luôn thích làm đẹp, dù bà rất chú trọng gìn giữ, nhưng mái tóc cũng không tránh khỏi bạc đi, lại nghĩ suốt nhiều năm qua, từ trước đến nay
trong lòng hai mẹ con không hề có ngăn cách, lúc này vì muốn Tĩnh Tri
được vui vẻ, anh lại làm tổn thương mẹ tới mức độ này, trong lòng thấy
chua xót một trận, không nhịn được mở miệng: "Mẹ, ngài nghĩ gì vậy, làm
sao con lại thiết kế mẹ được chứ? Mặc dù Tĩnh Tri không hiểu chuyện,
nhưng tâm địa cô ấy cũng không phải là người hư hỏng..."
"Chuyện cho tới bây giờ, con vẫn còn muốn nói giúp con hồ
ly tinh kia sao!"
Mạnh phu nhân đẩy tay Mạn Quân ra, đột nhiên đứng bật dậy, không chú ý giờ
phút này mình để mất hết phong độ, chỉ vào mặt Tĩnh Tri tức giận mắng
to: "Con cho rằng cô ta cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh con sao? Mẹ
nói cho con biết, trong bụng của cô ta đang mang đứa con của Thiệu Hiên, trái tim của cô ta cũng hướng về Thiệu Hiên, con giữ cô ta lại, sớm
muộn sẽ bị cô ta hại chết! Con xem cô ta chỉ làm ra cái vẻ đáng thương
mà thôi, con thật không biết thế nào là Đông Tây Nam Bắc nữa. Mạnh Thiệu Đình, con ngu xuẩn đến quá mức rồi, người phụ nữ này căn bản chỉ chơi
đùa với con, chỉ đùa bỡn con thôi!"
"Đủ rồi!" Sự áy náy vừa
mới dâng lên, lại bị tức giận thay thế luôn, anh hiểu những lời mẹ đang
nói, anh cũng hiểu điều này rất rõ ràng.
Anh đang tự lừa
mình dối người, đáy lòng anh giống như gương sáng, nhưng anh lại không
muốn nghe thấy những lời như vậy từ người khác.
"Không cần
mấy người năm lần bảy lượt tới dạy bảo tôi, chuyện của tôi và Tĩnh Tri,
không cần các người tới đây nhúng tay. Tôi nói một lần cuối cùng, đừng
có tới đây mà khích bác về mối quan hệ của tôi và cô ấy. Tôi không muốn
hai người còn xuất hiện ở đây, trước mặt tôi và Tĩnh Tri nữa."
Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng giữ lấy bàn tay Tĩnh Tri đang muốn rút ra. Đôi con ngươi đen như mực nhuộm quét mắt qua Mạn Quân một cái: "Mạn Quân, em
cũng vậy, bất kể giữa tôi và Tĩnh Tri có thế nào, cũng không tới phiên
em tới đây quơ tay múa chân đâu."
"Được giỏi lắm, thật sự
tôi đã nuôi được một đứa con trai quá tốt. Chỉ vì một người phụ nữ có
lòng dạ như rắn rết kia, mà nó không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì
nữa. Nếu ở trong lòng con, cô ta có một vị trí quan trọng như vậy, khiến con ngay cả tiền đồ rộng mở của mình cũng có thể buông tay không thèm
quan tâm đến nữa, người làm cha mẹ lúc này cũng sẽ không thể tiếp tục
dung túng cho con..."
"Không phải chỉ là một chức chủ tịch
thôi sao, mẹ cho rằng con thật sự rất quan tâm đến những thứ này sao?"
Mạnh Thiệu Đình cười nhạt hạ một câu, chợt như không nhịn được nữa, anh
đứng lên kéo Tĩnh Tri: "Em mệt không, chúng ta đi lên lầu?"
Đôi mắt Tĩnh Tri đã ửng đỏ, liền hất tay của anh ra: "Thiệu Đình, theo tôi
thấy, anh hãy nhanh chóng cưới Thẩm tiểu thư đi, anh cưới Thẩm tiểu thư, Mạnh phu nhân cũng sẽ được yên tâm, anh cũng có thể sớm được đón nhận
Mạnh thị... Tránh để mai kia ngộ nhỡ anh hối hận, lại nghĩ muốn quở
trách đối với tôi, nói là tôi đã hại anh..."
"Lại đang nói
bậy gì đó?" Mạnh Thiệu Đình cau mày cười nói, rất ít khi thấy cô có bộ
dạng giận dỗi uất ức thế này, anh cúi đầu xuống nhìn, liền thấy Tĩnh Tri đang lã chã - chực khóc, đôi môi màu hồng hơi cong lên, đầu cúi xuống,
hàng mi dài khẽ run run, chết sống không chịu đến gần anh một bước, cũng không muốn ngẩng đầu liếc anh một cái.
Trong lòng anh cũng
có chút mềm yếu không nói ra được, tuy biết vẻ mặt lúc này của cô chỉ là biểu diễn hoặc có khi cũng chẳng được mấy phần thực lòng, nhưng anh
không thể nào để cho mình làm như không thấy.
"Em nghĩ nhiều quá rồi, cõi đời này chỉ có người đàn ông vô dụng mới vì thất bại của
mình mà oán trách người phụ nữ, hơn nữa, làm sao em lại khẳng định nếu
anh không lấy được người vợ có thế lực tốt, nếu rời khỏi gia tộc sẽ
thành một kẻ vô dụng chứ?"
Mạnh Thiệu Đình đưa tay nhẹ nhàng phật qua ở dưới mi mắt, lau hết nước mắt của cô: "Được rồi, đừng có suy nghĩ nhiều như vậy nữa, hôm nay bên ngoài nóng bức, em vừa chạy ra
ngoài một chuyến, bây giờ lên đi tắm nghỉ một lát đi..."
Mạn Quân lặng người, nhưng vẫn đứng ở đó, nhìn thấy anh buông mi khép mắt,
bộ dạng ôn hòa quan tâm đến Tĩnh Tri như vậy, cô cảm thấy trái tim mình
quặn thắt lại, phảng phất như rơi xuống vực sâu không đáy, bốn phía tối
đen, với những con quái thú đang há cái miệng rộng ngoác thi nhau cắn xé cô từng miếng từng miếng.
Cô đã có thể khẳng định, Thiệu Đình yêu cô ta.
Anh không biết, Phó Tĩnh Tri cũng không biết, nhưng mà cô lại nhận ra, trái tim của phụ nữ từ trước đến nay luôn rất tinh tế, đặc biệt là khi đối
mặt với người đàn ông mà mình yêu.
Phó Tĩnh Tri không nhìn
thấy vẻ dịu dàng tình cảm nơi đáy mắt của Thiệu Đình, chính anh cũng
không biết khi Tĩnh Tri nhìn anh, đôi tròng mắt kia suýt nữa đã nhấn
chìm người ta ở trong đó.
Lần đầu tiên Mạn Quân cảm nhận
được sự sợ hãi mà không nói ra nổi lại nặng nề đến như vậy. Phó Tĩnh Tri còn tồn tại một ngày, cho dù anh có cưới cô, cô cũng vẫn là người thất
bại.
"Mạn Quân..." Mạnh phu nhân nhìn thần sắc khác lạ của
Mạn Quân, không khỏi có chút bận tâm. Thiệu Đình đối xử với Mạn Quân như vậy, nhưng lại dung túng với Phó Tĩnh Tri như thế, cho dù là đổi lại là bà cũng không sao nhịn nổi, huống chi là Mạn Quân. Con bé Mạn Quân này
đã yêu Thiệu Đình nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều đổ lên đầu nó, lại
bị Phó Tĩnh Tri quấy nhiễu thành ra thế này, khổ sở như vậy mà con bé
thỉnh thoảng vẫn khuyên nhủ bà, con bé đã thua bởi tấm lòng mềm yếu, nếu như nó cũng ngang ngược một chút, làm sao có thể để Phó Tĩnh Tri cưỡi
lên trên đầu mình không chút kiêng kỵ như vậy chứ?