Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Vì Ai Thủ Thân Như Ngọc!


trước sau



Hàng mi của cô vì e thẹn mà không ngừng run rẩy, hai bàn tay nhỏ bé nắm lại thật chặt, khớp xương cũng trắng bệch. Thấy thế khóe môi anh dần hiện lên ý cười, giọng nói êm ái đến mức ngay đến chính bản thân anh cũng không phát giác ra: "Thế nào, sợ anh không cần em nữa sao?".

Tĩnh Tri vô cùng không thích nụ cười này của anh chút nào, sự dịu dàng đó lại càng khiến cho cô chán ghét, vì chỉ cần nhìn thấy nó tâm lại thấy rung động, nhưng những gì viết trong mắt anh lại khiến cho cô không thoải mái.

Cho dù là thế thì lúc này cô vẫn khéo léo vùi vào trong ngực anh, tựa như bản thân đang sợ hãi, nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Em chỉ lo lắng, một ngày nào đó anh sẽ chán ghét em thôi. . .".

"Em mà lại lo lắng chuyện này sao?", tâm anh thoáng mềm xuống, khẽ dựa trên ghế sofa, một tay lười biếng khẽ xoa xoa má cô, tay kia vươn ra nâng cằm cô lên nhìn thẳng vào mình.

Tĩnh Tri nhìn vào tròng mắt sâu không thấy đáy như có nồng đậm sương mù kia như thế nào cũng nhìn không thấu bất giác chợt né tránh. Mạnh Thiệu Đình thấy cô nhìn sang chỗ khác, nụ cười càng thêm dịu dàng, động tác càng thêm ôn nhu nhưng trong lòng anh lại lạnh hơn lúc nào hết.

Cô thực không hiểu, bản thân mình là một người không biết nói dối. Mà cô lại càng không hiểu, khi một người bất chợt thay đổi trở nên biết điều như vậy, anh chỉ cần nhìn một cái là biết ngay suy nghĩ trong đầu cô là gì.

Sao anh không hiểu việc cô tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lấy cái chết ra để uy hiếp, tất cả những hành động đó đều là vì muốn đứa bé trong bụng mình được an toàn.

Vì đứa bé của hai người bọn họ, quả nhiên cô có thể co được dãn được, uất ức gì cũng nuốt trôi.

Nhưng dù là như vậy, thì như thế nào chứ? Cho dù bị coi thường, anh cũng không muốn chọc thủng bức màn giả dối cô vừa dựng lên, không những thế, hiện tại còn ôm ấp yêu thương vui vẻ chịu đựng người hiện tại đang nằm trong vòng tay mình này.

Kể cả chỉ là đang miễn cưỡng diễn trò, kể cả là giả, thì ít nhất, không phải nhìn thấy gương mặt thản nhiên không chút tình cảm, cũng không phải ôm một người phụ nữ thân thể lạnh băng băng nữa. Lúc này anh vẫn có thể hưởng thụ được sự ôn nhu của cô, kèm theo đó là cái ôm dịu dàng, thì chí ít bản thân cũng có thể tự lừa mình dối người rằng thật ra cô cũng không ghét mình như vậy.

Thấy tinh thần anh hoảng hốt, trên mặt lại tỏ ra lo lắng không yên, Tĩnh Tri lại càng thêm thấp thỏm, bất an, cô trộm quan sát ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy càng ngày càng khó nắm bắt. Anh đang nghĩ gì? Tĩnh Tri luôn cảm thấy mình không tài nào đoán nổi. . .

Giống như năm năm trước cũng thế, khi cô cảm thấy quan hệ của bọn họ bắt đầu khởi sắc thì anh bất chợt đưa ra quyết định ly hôn. Cũng tựa như năm năm sau, trong khi cô cho rằng bọn họ đã sớm không còn quan hệ gì thì anh lại đến cướp đoạt, giam cầm cô ở bên cạnh mình.

Cô vĩnh viễn khôngbiết kế tiếp anh muốn làm cái gì, giống như hiện tại, cô và anh gần nhau như vậy, thậm chí cô còn có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập rộn ràng của anh, nhưng lại không đoán được đến tột cùng anh đang suy nghĩ điều gì, hay đối với mình sẽ như thế nào.

"Đừng nghĩ nhiều nữa, đi nghỉ một lát đi!", anh chợt vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô, sau đó liền đẩy cô ra đứng lên.

Tĩnh Tri nhìn theo bóng lưng cao to anh tuấn dần dần hòa vào ánh trời chiều, trong ánh sáng chạng vạng đó, cả không gian chìm trong màn sương mù nhàn nhạt, anh đi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, đã không nhìn thấy đâu cả.

Tĩnh Tri nhẹ nhàng thở ra, cô đặt tay lên ngực, cảm giác con tim mình đang đập rất nhanh, cả lòng bàn tay đều nhơm nhớp mồ hôi lạnh, cô chậm rãi đưa tay xuống phía dưới, đặt lên phần bụng đã hơi nhô ra, nơi đang tồn tại một sinh mệnh nhỏ bé.

Tĩnh Tri không kìm được mà rơi nước mắt, cả người như nhũn ra, co rúc ở trên ghế, lòng bàn tay nắm chặt chiếc nhẫn đeo trên cổ, chiếc nhẫn kim cương lạnh như băng cũng không cách nào mang đến cho cô chút ấm áp, lại thấy hoài niệm về ngày trước.

Quãng thời gian vui vẻ của hai người họ chẳng khác nào cánh hoa bị gió thổi bay, có muốn cũng không bắt lại được.

Thậm chí cô còn nhớ đến những lúc bản thân nằm mơ thấy anh, vẫn luôn khắc chế mình không được gọi tên người đàn ông đó.

Nhắm mắt lại người mình nhớ nhất là người nào, mở mắt ra chỉ mong người ấy ở bên cạnh.

Hiện tại cô cực kỳ thấy mâu thuẫn, vừa mong Mạnh Thiệu Đình sớm ngày chán ghét mình, rồi lại sợ bản thân nhanh như vậy đã bị người ta phiền chán.

Mâu thuẫn này vẫn một mực thiêu đốt trong cô, Tĩnh Tri cảm giác bản thân như đang bị đặt trên lò nướng, cả ngày lẫn đêm đều bị lăn qua lộn lại thật khó chịu.

Giờ phút này chỉ có thể túm chặt lấy chiếc nhẫn, cảm xúc lành lạnh từ lòng bàn tay truyền lại đến tim, bất giác khiến cô cảm thấy Thiệu Hiên vẫn luôn ở đây, vẫn luôn ở bên cạnh cô không hề rời xa.

Cô phải gắng gượng chống đỡ, nhất định phải gắng gượng được đến khi đứa bé ra đời, đến khi cục cưng an toàn, chắc chắn sẽ có biện pháp rời khỏi người kia.

Cô cũng không tin, ông trời lại mở to mắt, để một người có thể xuôi chèo mát mái cả đời, chờ một ngày nào đó, trong tay người kia không còn quyền thế cùng địa vị để kiêu ngạo, bá đạo được nữa. Cô muốn xem xem người đã tạo ra những tội nghiệt kia, có bị rơi xuống Địa ngục hay không?

****************************************

Có người từng nói, ánh mặt trời ở California đẹp nhất, sáng nhất, nhưng có người, lại càng thích bãi biển California nổi danh thế giới hơn.

Trên bờ biển, hàng cát mềm mại trải dài, gió biển cũng nhẹ nhàng ấm
áp, giờ phút này nếu đi phơi nắng, nhất định sẽ khiến cho người ta thoải mái ngủ một giấc thật ngon.

Trên ghế dựa dưới chiếc ô râm mát, có một người đàn ông trẻ tuổi đang nằm, đôi mắt trong trẻo đẹp đẽ bị cặp kính đen che khuất, nhưng từ sống mũi cao cùng đường cong tinh xảo trên môi thì có thể nhìn ra người này chắc chắn là một người đàn ông tuấn tú.

Anh mặc áo sơmi màu trắng, nửa người dưới quấn một chiếc khăn tắm thật mỏng, chiếc ghế dài nằm cách biển mấy mét, thi thoảng có từng đợt sóng biển bất chợt tràn đến, mang theo những con cua nhỏ mắc cạn, đang diễu võ dương oai giơ "vũ khí" của mình hoành hành ngang ngược. Phía xa xa, là hàng dừa đung đưa trong gió, âm thanh xào xạc cũng không cách nào phá vỡ sự yên bình của bãi biển sau giữa trưa, đằng xa có một cô gái ăn mặc mát mẻ đi tới, vóc dáng yêu kiều cực kỳ nóng bỏng, đeo chiếc kính râm màu đen che khuất nửa khuôn mặt.

Nhưng vừa cất tiếng liền phá vỡ mất hình tượng mỹ lệ hoàn hảo vốn có.

"Thiệu Hiên! Mạnh Thiệu Hiên! Anh lại len lén chạy ra ngoài không thèm gọi em, dám trốn em hả... em phải nói với cô ... là anh khi dễ em mới được!".

Cô gái trẻ xinh đẹp liếc nhìn người đàn ông đang nhàn nhã nằm dưới tán ô, cái miệng nhỏ khẽ vểnh lên, vui sướng chạy tới, mặc dù đang oán giận, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cười tươi như hoa.

Những ngón tay thon dài mảnh khảnh được tô vẽ bóng loáng cầm lấy tay Mạnh Thiệu Hiên khẽ lắc lắc, giọng nói cáu giận ẩn chứa kiêu căng, khiến người nằm dưới không khỏi nhíu mày lại.

Mạnh Thiệu Hiên lập tức vươn tay đẩy ra, chậm rãi ngồi dậy, cánh môi kiên nghị lộ ra đường cong lạnh lùng, không chút khách khí mở miệng: "Đỗ tiểu thư, cô ồn ào quá đấy, thật đáng ghét, đừng có suốt ngày quấn lấy tôi như thế!".

Đỗ Lan San thoáng đỏ bừng mặt, bỏ kính ra, trong con ngươi màu hạt dẻ phảng phất mọt mảng sương mù nhàn nhạt, cái miệng nhỏ cũng chu lên, vô cùng uất ức nhìn người ddagnf ông trước mặt.

Cô ta đã trưng ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu như thế một hồi lâu mà người nọ vẫn không có chút phản ứng nào. Lúc này Đỗ Lan San mới chợt nhớ ra là anh không nhìn thấy gì, không khỏi hơi chán nản, nhưng ngay lập tức liền thay đổi, cô ta ôm lấy cổ của Mạnh Thiệu Hiên, hôn lên mặt anh mấy cái liên tiếp: "Thiệu Hiên, về sau em sẽ không gây chuyện nữa, anh đừng chán ghét em được không. . ."

Mạnh Thiệu Hiên vì không nhìn thấy gì, lại không ngờ người này sẽ lớn mật đến thế, mặc dù biết cô ta là con lai mang trong mình hai dòng máu Trung và Pháp, từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, phóng khoáng cởi mở, nhưng anh chưa từng nghĩ đến, bọn họ chỉ là hai người xa lạ mới gặp mặt lần đầu vào tối qua, thế mà hôm nay đã dám ôm hôn mình. . .

Đợi đến khi tỉnh táo lại, lửa giận của Mạnh Thiệu Hiên lập tức tăng ngùn ngụt, trừ Tĩnh Tri ra, anh sẽ không chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào, lúc này lại bị người khác cường hôn mấy cái, liền cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn.

Bản thân Mạnh Thiệu Hiên vốn không phải là người nho nhã lịch sự gì, mà đối với người mình chán ghét, anh càng không chút nể nang, ngay lập tức liền tát một cái thật mạnh lên mặt Đỗ Lan San. Cô ta nhếch nhác ngã ngồi ở trên bờ cát, không dám tin nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của người trước mắt, dù không nhìn thấy ánh mắt của anh, nhưng Đỗ Lan San vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự phẫn nộ của anh. Cô ta chỉ mới hôn anh có mấy cái mà sao người tay lại ác độc ra tay không thương tiếc như thế chứ?

“Sau này, đừng xuất hiện trước mặt của tôi nữa, không được chạm vào tôi, càng không nên xem thường lời tôi nói, bằng không, tôi cũng không dám chắc lần sau có thẳng tay ném Đỗ tiểu thư xuống biển làm mồi cho cá ăn đâu!"

Mạnh Thiệu Hiên nói xong, lập tức đứng dậy, bản thân vốn không nhìn thấy gì, cho nên anh cũng không bận tâm vẻ mặt của Đỗ Lan San ra sao, tuy bãi biển này vừa dài vừa rộng nhưng cũng không cần lo lắng bởi vì mắt không thấy đường mà không đi lại được.

"Tại sao anh lại không thích em? Lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã thích anh rồi, tại sao anh không thích em chứ? Tại sao? Tại sao?". Đỗ Lan San là một người đơn giản, tuy bị tát một cái nhưng vẫn nhảy lên đuổi theo phía sau Mạnh Thiệu Hiên không ngừng truy vấn. . .

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện