Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Thêm Chút Lửa!


trước sau

Đỗ Lan San là một người đơn giản, tuy bị tát một cái nhưng vẫn nhảy lên đuổi theo phía sau Mạnh Thiệu Hiên không ngừng truy vấn. . .

"Tại sao tôi phải thích cô? Cô cũng không phải là đô la Mỹ!", Mạnh Thiệu Hiên thật sự không muốn dây dưa thêm nữa với người này, dứt khoát bước nhanh trở về.

"Vậy em cho anh đô la, anh có thích em hay không?". Tiếng Trung của Đỗ Lan San không được tốt cho lắm, vì thế cách lý giải cũng một trời một vực, khi nghe cô ta nói những lời điên cuồng này, Mạnh Thiệu Hiên liền cười lạnh đáp: "Đỗ tiểu thư, cô có biết phụ nữ ồn ào giống như cô ở Trung Quốc được gọi gì không?".

"Là gì?"

"Bát… phụ."(*), cánh môi mỏng của Mạnh Thiệu Hiên khẽ khàng phun ra hai chữ khiến cho Đỗ Lan San không khỏi sững sờ, đang chuẩn bị mở miệng, lại nghe thấy một tiếng cười khe khẽ truyền đến, sau đó là giọng nói mềm mại đến tận xương vang lên: "Tam Thiếu, sao lại một mình một bóng thế này? Để em đỡ anh đi nhé!".

(*) Bát phụ: 泼 妇 - [pō fù]: thường dùng để chỉ những người đàn bà đanh đá chua ngoa.

Đỗ Lan San nhìn sang người con gái nhỏ nhắn mặc áo sơ mi sạch sẽ, làn da rất trắng, dáng dấp cho dù không đẹp lắm, nhưng lại rất có khí chất. Mái tóc đen tuyền dưới ánh mặt trời trông cực kỳ chói mắt, gương mặt nho nhỏ, nhưng cũng rất tinh xảo, nhưng đẹp nhất phải kể đến đôi mắt, tuy không lớn, nhưng trắng đen rõ ràng, trong suốt thanh thuần, điềm đạm, ôn nhu, ngay cả phụ nữ như cô ta nhìn vào cũng còn cảm thấy hơi rung động.

"Cô cười cái gì?", Đỗ Lan San đuổi theo, nhìn người con gái nhỏ nhắn đang đứng bên cạnh Thiệu Hiên hỏi.

Tống Cảnh nhàn nhạt nở nụ cười, ngay cả khi cười lên cũng ưu nhã vô cùng, khiến Đỗ Lan San không khỏi bĩu môi, nói tiếp: "Cô còn cười, cô cũng giống như Thiệu Hiên cười nhạo tôi!".

"Đỗ tiểu thư, tôi nào dám chê cười cô, có điều lúc vừa từ biệt thự đi ra, tôi thấy Đỗ tiên sinh đang tìm cô đấy, cô mau mau đi đi!". Tống Cảnh cũng không trả lời câu hỏi kia, ngược lại còn nhẹ nhàng chuyển đề tài, quả nhiên, Đỗ Lan San vừa nghe thấy những lời ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức biến đổi: "Vậy sao, thế thì tôi cần về ngay mới được, cám ơn cô Tống tiểu thư. . .".

Đỗ Lan San tuy hành động có chút tùy tiện, nhưng tính tình cũng rất phóng khoáng kèm theo chút ngây thơ đáng yêu, vừa bị Thiệu Hiên tát một cái nhưng cũng không tức giận, vẫn ngọt ngào dặn dò: "Thiệu Hiên, đến tối em lại tới tìm anh nhé, anh đừng có trốn em nữa đấy...!"

Nói xong, không đợi Thiệu Hiên trả lời, Đỗ Lan San liền kéo váy lên chạy mất, Tống Cảnh nhìn theo bóng lưng của người vừa mất dạng, bờ môi xinh xắn không tự chủ nở nụ cười bí hiểm, con ngươi trong suốt đang mờ mịt ảm đạm bất chợt lóe lên, rồi ngay lập tức quay trở lại với dáng vẻ đơn thuần dễ thân cận lúc đầu.

Cô ta khoác tay lên tay Mạnh Thiệu Hiên, giọng nói càng thêm mềm mại: "Tam Thiếu, ngoài trời nắng gắt, chúng ta đi vào thôi!".

Vừa cất tiếng nói nhẹ nhàng, cánh tay khẽ giương lên, mùi hoa sơn chi nhàn nhạt như có như không bay tới, làm cho bước chân của Mạnh Thiệu Hiên thoáng chậm lại, không khỏi hoảng hốt, bàn tay nhỏ bé mềm mại đang nắm lấy cánh tay anh cực kỳ giống với người ấy.

Tay chân của cô luôn lạnh lẽo, buổi tối phải luôn ôm lấy cô vào trong ngực thật chặt, ủ ấm cả đêm, đến sáng mai thức dậy, nhiệt độ trên người của cô mới tăng lên một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại vẫn còn ngái ngủ mà hồng rực lên khiến mỗi lần nhìn thấy, anh liền không nhịn được mà ôm lấy cô hung hăng hôn mấy bận, sau đó còn chưa thỏa mãn dục vọng quấn lấy cô nhất định đòi vận động tiếp. . .

Mạnh Thiệu Hiên không dám nghĩ nữa, một khi nghĩ đến cô, trái tim giống như bị người ta dùng dao găm đâm từng phát từng phát, vô cùng khó chịu. Anh cắn chặt răng, từng thớ thịt cũng căng ra, không biết nên khắc chế nỗi nhớ nhung kia thế nào, không biết nên làm thế nào để bản thân thôi khổ sở một chút.

Anh có tay, nhưng không thể ôm cô, anh có chân, lại không thể đi tới bên cạnh người con gái mình yêu.

Khoảng cách giữa cô và anh quá xa quá dài, so với sống chết càng khó vượt qua hơn.

Tống Cảnh nhìn anh trầm mặc, không khỏi hơi hoảng hốt, xúc cảm căng thẳng mà bền chắc từ bàn tay truyền đến, vẫn còn thoáng run rẩy, mặt cô ta dần ửng hồng, cúi thấp đầu, nghĩ đến bức hình anh để dưới gối vĩnh viễn chưa từng lấy ra kia.

Cô ta và cô gái trong hình nhìn thoáng qua hơi giống nhau, nhưng cũng chỉ ở vài góc độ mà thôi.

Suốt cả ngày chủ yếu anh vẫn luôn trầm mặc, chỉ lặng nhìn về phía Đông xa xa, một mình đứng ở trên ban công hơn nửa ngày. Anh không muốn bất kỳ ai đến gần, thậm chí ngay cả cô ta, sau khi ở bên cạnh anh suốt cả một tháng, mới có thể dìu anh đi trên những con đường tương đối gập ghềnh như thế này.

"Tam Thiếu, trở về sao?", Tống Cảnh lại lên tiếng hỏi lại, cô ta không thích nhìn thấy anh trầm mặc chút nào, mỗi lần như thế, chắc chắn là anh lại đang nghĩ tới người phụ nữ kia.

Cô ta chỉ thích nhìn thấy anh cười, tựa như đang nhìn thấy pháo hoa nở rộ rực rỡ trên bầu trời, đẹp vô cùng.

Mạnh Thiệu Hiên chậm rãi rút tay mình ra khỏi tay Tống Cảnh. Anh xoay người, gương mặt đầy lạnh lùng xa cách tuy không thấy rõ ánh mắt của anh nhưng Tống Cảnh biết, đáy mắt kia nhất định chất đầy sương lạnh. Cô ta quẫn bách cúi đầu, biết rõ anh không nhìn được nhưng mỗi khi bị anh nhìn chăm chú như vậy cho dù đã được cặp kính đen che lấp nhưng cô ta vẫn sẽ cảm thấy không đất dung thân.

"Từ giờ trở đi, không phiền cô tới chăm sóc tôi
nữa!"

Mạnh Thiệu Hiên vừa thốt ra những lời này, nước mắt của Tống Cảnh lập tức tuôn trào như suối, cô ta bất chấp tất cả tiến lên một bước, túm lấy tay anh, hỏi: "Tam Thiếu, tôi có điểm nào chưa đủ tốt, nhất định sẽ sửa đổi, xin anh đừng đuổi tôi đi, nếu không chăm sóc tốt cho anh, tôi sẽ bị phạt. . ."

Mạnh Thiệu Hiên lại tiếp tục đẩy cô ta ra, anh xoay người sang chỗ khác, không để ý tới người nào đó vẫn còn đang khóc thút thít. Tống Cảnh thấy thế, thoáng sửng sốt, sau đó lại đuổi theo. Lần này, Mạnh Thiệu Hiên không nói gì nữa, tuy rất hiểu, nếu mình đuổi cô ta đi, nhất định Tống Cảnh sẽ bị gây khó dễ, nhưng anh thật sự không thích có người dùng phương thức như thế để thu hút sự chú ý của mình.

Mùi hương đó chỉ có thể thuộc về người con gái ấy, cách nói chuyện cùng với ngữ điệu cũng rất đặc biệt, cho dù anh có không nhìn thấy gì cũng cảm nhận được người đang đứng trước mặt mình đang có biểu hiện như thế nào, e lệ, ôn nhu, đôi mắt đẹp kia nhất định đang rưng rưng nhìn anh qua làn nước mắt.

“Đừng nên uổng phí tâm cơ, vô dụng thôi!", Mạnh Thiệu Hiên cất tiếng mỉa mai, sau đó đi về phía trước, con đường này anh rất quen thuộc, không cần phải có người đỡ mới đi được.

Như thế này cũng tốt, đuổi một Tống Cảnh đi, còn có thể có vô số Trương Cảnh, Trần Cảnh, hoặc là Tống Tĩnh, Trần Tĩnh đến thay thế. Anh thực sự mệt rồi, ngay cả có tiên trời đặt ở trước mặt thì có ảnh hưởng gì tới anh chứ?

Một người tàn tật không nhìn được bất cứ thứ gì như anh, một người đàn ông trong tim chỉ chứa đầy bóng hình của Tri Tri, thì cho dù những người kia có hoàn hảo đến đâu, xinh đẹp đến đâu, kể cả có giống cô đến thế nào đi chăng nữa cũng không phải là người con gái ấy. Vì thế, anh đều không thèm quan tâm.

Hơn nữa, nếu như bản thân anh thật sự dao động, bị những người phụ nữ này cám dỗ, Tri Tri chắc chắn sẽ không thèm để ý tới anh, sẽ hận anh cả đời?

Nếu cả đời này cô không để ý đến anh còn không bằng chết đi cùng với mẹ anh ngay từ lúc có mặt trên đời này rồi, còn không bằng ngày đó ở trong con ngõ nhỏ bị người ta đánh chết, còn không bằng giây phút chết lặng không tài nào thở được khi chia tay với cô.

Tri Tri à, anh rất nghe lời, chỉ một mực chờ em, người nào cũng đều không đụng tới, đợi ngày nào đó em trở lại, nhất định phải ôm lấy anh, thưởng cho anh thật nhiều đấy nhé.

Anh luôn nhớ về em, so với em sâu nặng hơn rất nhiều, vĩnh viễn đều là như vậy.

************************************

Rèm cửa sổ khẽ lay động, ánh mặt trời cũng theo đó mà len lén trốn vào, chói lọi chiếu lên trên mặt cô, dần dần lan đến cặp mắt đang đóng chặt, nghịch ngợm lay tỉnh người con gái vẫn đang đắm chìm trong mộng.

Tĩnh Tri không tình nguyện tỉnh lại, cố chấp nhất tiếp tục giấc mộng kia, nhưng tỉnh chính là tỉnh, bóng dáng Thiệu Hiên cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Cô thoáng ảo não, cũng thấy hơi mất mát liền ngồi dậy. Thời tiết có chút oi bức, nhưng cô lại không muốn bật điều hòa, trên lưng đổ đầy mồ hôi, thật khó chịu, Tĩnh Tri bước xuống giường, đôi chân nhỏ nhắn tinh xảo, móng chân đầy đặn, mượt mà xỏ vào đôi dép bên dưới.

Áo ngủ bằng gấm mềm mại như nước, tiếng dép lộc cộc vang lên mang đến cho người ta cảm giác thật lười biếng.

Tắm xong ra ngoài, tinh thần cũng khá hơn đôi chút, Tĩnh Tri thay quần áo xuống lầu, sau khi ăn mấy miếng trái cây, mới chợt nhớ tới người nào đó, lập tức hỏi: "Thiệu Đình đâu?".

"Thiếu gia mới vừa gọi điện về, nói là hôm nay cậu ấy rất bận nên không về ăn cơm!".

Tĩnh Tri nghe người giúp việc thông báo xong, khẽ gật đầu, cô dùng cây thăm bằng trúc ghim một miếng táo, chậm rãi ăn, sau đó liền đứng lên, xoay người nói với phòng bếp: "Làm vài món thiếu gia thích ăn để tôi đưa đến công ty."

Dứt lời, cô lại chậm rãi ngồi xuống ghế sofa trầm tư, nếu như cô nhớ không lầm, lần trước Mạnh Thiệu Tiệm từng nói, hội nghị cổ đông sáu tháng cuối năm sắp sửa diễn ra, thời gian cũng không còn bao lâu nữa, không phải cô nên đến góp chút lửa sao?

Tĩnh Tri nở nụ cười đơn thuần, mấy ngày nay, Mạnh Thiệu Đình đối với cô chẳng khác nào với trước đây, nhưng cho dù tốt đến đâu cũng luôn khiến cho cô nhìn không thấu. Dường như anh và Thẩm Mạn Quân, cũng dần dần nối lại quan hệ, tin tức này, với cô mà nói thật không ổn chút nào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện