Cảm xúc tê dại kia cô chưa từng trải qua, nên có chút khó chịu, nhiều hơn
vẫn là kháng cự, nếu như là Thiệu Hiên, vậy thì chắc hẳn cô sẽ cảm thấy
vui vẻ.
Nhưng người trước mặt này không phải là Thiệu Hiên, mà là người đàn ông mà cô hận đến nỗi muốn nhìn anh rơi vào địa ngục, còn cô
mặc dù hận anh ta như vậy, nhưng lại không thể không giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt của anh ta được, cuộc sống cực khổ trong năm năm vừa rồi còn
dễ chịu hơn loại hành hạ này nhiều.
"Tĩnh Tri. . . . . . Anh muốn em. . . . . ." Hơi thở của anh có chút gấp rút, động tác hôn cô cũng
dần dần thô bạo, Tĩnh Tri cảm giác bàn tay đang ôm ngang hông mình hơi
chặt, bụng của cô bị anh siết có chút đau, trong lòng cô hốt hoảng,
không nhịn được cố hết sức đẩy anh ra, thế nhưng anh lại lấy một cái tay khác giữ cái tay đang quơ lung tung của cô lại, liền hôn xuống phía
dưới, dần dần tiến đến ngực của cô. . . . . .
Cô chỉ mặc một cái
áo sơ mi thật mỏng rộng thùng thình, vừa rồi đi ngủ hơi nóng nên đã cởi
hai nút áo ra, có thể nhìn thấy rất rõ xương quai xanh gầy yếu, lại tiếp tục hôn xuống, da thịt trắng nõn đập vào đáy mắt, làm anh càng thêm
không nhịn được, đôi tay dứt khoát buông cô ra muốn cởi hết hàng nút áo
trước ngực cô, nhưng nửa ngày chỉ mới cởi được một cái, anh có chút
giận, dùng tay xé toạt, “soạt” một tiếng, áo sơ mi bị chia làm hai nửa. . . . . .
Tĩnh Tri liền thét lên một tiếng, gắt gao cắn chặt môi
của mình, cô thẹn thùng muốn khép hai cánh tay lại, thế nhưng anh lại
cáu kỉnh đè hai cánh tay nhỏ bé yếu ớt của cô xuống, ngay sau đó thành
thạo cố định hai tay của cô lên đỉnh đầu. . . . . .
Trong nháy mắt cảnh xuân trước ngực của cô đã lọt vào tầm mắt.
Bởi vì mang thai, nên ngực của cô rõ ràng đã lớn hơn, da thịt trắng nõn
trong suốt động lòng người, mà hôm nay cô lại mặc một cái áo ngực màu
hồng phấn, che phủ một phần ba bầu ngực, càng làm cho lòng của anh run
rẩy, mà vào giờ phút này cái áo ngực màu hồng nhạt viền ren kia tựa như
hòa làm một với da thịt đang đỏ ửng lên vì sự khẩn trương và tức giận
của cô, Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy tim đập như đánh trống, chưa bao
giờ từng nhìn thấy một màn ướt át như vậy ở trên người cô, anh đã lâu
rồi không gần phụ nữ, giờ phút này mà nhịn nữa thì cũng khó.
Anh cũng không muốn nhịn nữa.
Cô là người tình của anh. Là phụ nữ, nhiệm vụ đầu tiên của cô không phải là phục vụ anh sao, có lửa dập lửa không phải sao?
Một lúc sau Mạnh Thiệu Đình mới ngước mắt lên từ trước ngực của cô, dần dần xuống phía dưới, eo của cô tuy lớn hơn một chút, nhưng so với người
bình thường cũng nhỏ hơn mấy phần, bụng mềm mại trắng nõn như ngọc, lại
hơi đội lên một đường cong mềm mại, hầu kết của anh khẽ động, không nhịn được nghiêng người nằm xuống, Tĩnh Tri sợ hãi thét chói tai, nhưng khi
âm thanh kia vang lên, lại biến thành giống như tiếng mèo kêu nức nở
nghẹn ngào, đôi mắt của cô trừng lớn trơ mắt nhìn anh, nhìn thấy hai mắt của anh đều đã hơi đỏ ngầu, loại ánh mắt giống như chỉ hận không thể
nuốt cả người cô vào bụng, làm cô cực kỳ sợ hãi!
"Thiệu Đình. . . . . . Đừng, không được. . . . . .!"
Trong bụng cô hình như lại co rút một hồi, tiếp theo một cơn đau liền kéo
đến, cô không cách nào chịu được nữa, chỉ đành phải cầu xin anh thương
xót, trong lòng cô luôn hiểu, chỉ cần cô ngoan ngoãn chịu thua, anh sẽ
cưng chiều cô vô điều kiện.
"Thiệu Đình, bụng của em không thoải mái, hôm nay không được, anh...anh tìm người khác, có được hay không?"
Cô đau đớn nói ra lời cầu xin, nếu như bình thường, nhất định xương của
anh sẽ mềm ra, nhưng hôm nay thì không được, anh đã nhịn rất lâu rồi,
nhịn đến nỗi cả người anh đều là lửa nóng, không biết là do trời quá
nóng, hay là hôm nay cô ở trong mắt anh thật sự quá ngon miệng, tóm lại, anh muốn cô! Nhất định không bỏ qua!
"Anh không muốn tìm người
khác, em đang ở đây, anh tội gì phải bỏ gần tìm xa?" Anh khẽ đứng dậy,
tháo lung tung áo sơ mi của mình ra, tiếp đó lại bắt đầu xé váy của Tĩnh Tri, sắc mặt Tĩnh Tri trắng bệch, cố hết sức giãy giụa cơ thể để tránh
ra, nhưng không ngờ hai người bọn họ quá gần nhau, cô càng giãy dụa,
trên người của anh lại càng khô nóng hơn, đến cuối cùng, một giây anh
cũng không nhịn được nữa, váy của Tĩnh Tri bị anh tiện tay ném xuống đất biến thành miếng vải rách. . . . . .
Giờ phút này cô sợ đến nỗi
hồn bay phách tán, chẳng qua thân thể của cô thì chính bản thân cô là
hiểu rõ nhất, bình thường sức khỏe của cô đã không được tốt lắm, căn bản không chịu được một chút giày vò này!
Cô biết là anh không thèm
quan tâm, nếu đứa bé thật sự có chuyện không may, chắc chắn anh sẽ rất
vui mừng, nhưng cô thì không, cho dù thế nào cô cũng không thể chịu được khi chuyện như vậy xảy ra, đây là đứa con của cô và Thiệu Hiên, nếu cô
không giữ được, cô còn mặt mũi nào đi gặp Thiệu Hiên chứ?
"Mạnh
Thiệu Đình, anh đừng như vậy. . . . . . A. . . . . . Anh không thể đụng
vào, Mạnh Thiệu Đình. . . . . . Tôi đang mang thai, không được. . . . . . A. . . . . .!"
Bỗng nhiên Tĩnh Tri không thể kiềm chế nỗi nữa
liền thét lên một tiếng chói tai, sau đó cô chỉ cảm thấy phía dưới chợt
trào ra một đợt nóng bỏng, liền nghe được anh kiềm nén tức giận mà mắng
một tiếng, ngay sau đó sức nặng đè lên người mình đột nhiên biến mất,
anh không hề tiếp tục nữa, anh bỏ qua cho cô rồi sao?
Cô muốn mở
mắt ra một chút xem chuyện gì xảy ra, nhưng mí
mắt lại giống như nặng
ngàn cân, trước mắt như có vầng sáng lóe lên, rồi tối sầm lại, tai liên
tục kêu ong ong, phía dưới giống như bị cái gì thấm ướt, đáy lòng của cô dần hiểu chuyện gì xảy ra, cô muốn ngồi dậy, nhưng lại không thể cử
động được, nước mắt liền chảy ra ngoài, đôi tay của cô quơ lung tung, sờ soạng bắt được tay của anh, ngón tay trắng mịn của cô lập tức nắm chặt
tay anh, Mạnh Thiệu Đình quả thật không thể nào tin nổi lúc này sức lực
của cô lại lớn như vậy, mặt của cô trắng giống như là quỷ, phía dưới của cô không ngừng chảy máu, nhưng cô lại giữ được anh, mà anh lại không
tránh được. . . . . .
"Tĩnh Tri. . . . . .!" Anh hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng gọi tên cô.
Lý trí gần như sắp vỡ vụn dường như lại dần dần hồi phục, tay của cô dùng
sức nắm chặt tay của anh hơn, giọng nói cũng đứt quãng, cô biết bây giờ
anh đều ước gì đứa bé của cô không còn, nhưng cô không thể cứ ngồi chờ
chết như vậy. . . . . .
"Thiệu Đình, giúp em một chút. . . . .
.!" Cô mở mắt không ra, cũng dùng hết hơi sức nói với anh: "Giúp em giữ
lại đứa bé, em đồng ý với anh, từ nay về sau, em sẽ không nghĩ đến Thiệu Hiên nữa, toàn tâm toàn ý ở lại bên cạnh anh, nếu như đứa bé không còn. . . . . ."
Cả người Tĩnh Tri mồ hôi đầm đìa, nhưng cô mặc kệ, cô sống chết cũng giữ chặt cánh tay của anh: "Nếu như đứa bé không còn, em cũng sẽ không sống nổi, em có chết cũng sẽ không tha thứ cho anh...anh
hãy nghĩ đến đứa con của chúng ta, đứa bé kia của chúng ta, Thiệu Đình,
đây là ba mạng người. . . . . .ba người, anh phải cứu nó. . . . . .!"
Cô cảm thấy cái tay đang giữ lấy bàn tay kia dần dần cứng ngắc, cô sắp
ngất đi, nhưng cô vẫn cố gắng đến cùng, thật ra thì chỉ có mấy giây,
nhưng cô lại thấy giống như vượt qua cả nửa thế kỷ, rốt cuộc nghe được
giọng nói của anh, khàn khàn, không cam lòng, nhưng cũng nặng nề mang
theo bất đắc dĩ và thương yêu nhàn nhạt: "Anh đồng ý với em, yên tâm đi, đứa bé sẽ không sao."
Cô gần như mang theo nụ cười ngất đi,
nhưng tay vẫn nắm chặt tay của anh, Mạnh Thiệu Đình ngồi thẳng lên, nhìn cô, anh dần dần cảm giác trái tim mình như ngừng đập, giống như bị một
người lòng dạ ác độc rạch một vết thương, lúc mới bắt đầu chưa cảm thấy
đau, đến cuối cùng, lại cảm thấy đau không thể chịu nổi, vết thương kia
cũng đã không thể khép lại nữa.
Mặc dù trong lòng anh rất khó
chịu và không cam lòng, nhưng vẫn nhanh chóng gọi điện thoại, trước tiên đưa cô đến bệnh viện, sức khỏe của cô rất yếu, nhưng mạng của đứa nhỏ
này thật là lớn, có lẽ đứa bé đã chết đi của bọn họ đã phù hộ nó, cho
nên hai mẹ con bọn họ quanh quẩn ở ranh giới sống chết một hồi rồi vòng
lại, nên cả hai đều còn sống.
Tĩnh Tri không biết mình đã ngủ bao lâu, khi cô tỉnh lại đã thấy Thanh Thu ngồi ở bên giường của mình, vừa
thấy cô mở mắt ra, Thanh Thu liền cười híp mắt bưng lại một chén cháo ấm áp: "Đã tỉnh, cô đã hôn mê bất tỉnh một ngày một đêm, nhị thiếu cũng
thức theo cô mệt mỏi cả đêm, buổi sáng đã bị tôi đuổi về nghỉ ngơi,
nhưng đoán chừng sẽ tới rất nhanh."
Cả người Tĩnh Tri đều rất
đau, cũng không thèm để ý đến Mạnh Thiệu Đình trong lời nói của Thanh
Thu, câu nói đầu tiên cô nói là hỏi về đứa bé, sắc mặt Thanh Thu hơi
biến sắc, cũng vẫn vui vẻ như cũ nói với cô: "Thật là phúc lớn mạng lớn, cô và đứa bé đều rất tốt, nhưng sau này không nên vận động mạnh."
Đột nhiên Tĩnh Tri thở phào nhẹ nhõm, cô nhắm mắt, chắp hai tay lại, trong
lòng yên lặng cầu nguyện, cầu trời phù hộ, nếu con của con có thể an
toàn khỏe mạnh ra đời và lớn lên, Phó Tĩnh Tri nguyện ý giảm thọ hai
mươi năm, chỉ cầu mong nó cả đời được bình an.
Cô vì Thiệu Hiên,
vì đứa bé, có thể không thèm để ý chút nào, bỏ qua tuổi thọ mà người
khác quý trọng, nếu những người cô yêu thương nhất đều không còn, thì cô sống còn có ý nghĩa gì?
Thanh Thu thấy cô khóc, cũng không kiềm
được khóc theo: "Tĩnh Tri, cô thật may mắn, đứa bé của tôi, đứa bé của
tôi nếu không chết, bây giờ nhất định sẽ cười với cô."
Lòng của
Tĩnh Tri chua ngọt đan xen, nhưng cũng có thể hiểu được nổi khỗ của
Thanh Thu, cô chậm rãi vươn tay ra cầm tay cô ấy: "Cô cũng đừng quá đau
lòng, trước kia, tôi cũng từng mất một đứa bé, cảm giác trong lòng lúc
đó thật sự rất khó chịu, nhưng cũng đã qua, hiện tại không phải lại có
rồi sao?"
"Em thật sự khó chịu như vậy, thì chúng ta sẽ sinh thêm một đứa nữa." Cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra, Mạnh Thiệu Đình đứng ở bên cạnh cửa, trong đôi mắt đen như mực, mơ hồ mang theo một khát khao.
Thanh Thu lập tức “xì” cười, gương mặt Tĩnh Tri lạnh lùng xoay người lại kéo
chăn lên, Mạnh Thiệu Đình cũng không so đo, trên mặt mang theo nụ cười
đi vào: "Thanh Thu, cô trở về nghỉ ngơi đi, tôi ở lại chăm sóc cô ấy là
được rồi."