Mạnh Thiệu Đình ngồi xuống, đã khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc.
"Thiệu Đình, cuộc họp hôm nay quan trọng như vậy, cậu mang một người không
liên quan đến, lỡ xảy ra sai sót gì, làm sao có thể xử lý được?"
Nhìn những cổ đông ngồi hai bên trái phải này xem ra đã trên 60 tuổi, đôi
mắt cũng đã lõm vào trong những nếp nhăn gần như đã không nhìn được rõ
ràng nữa rồi, anh giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng những lời vừa nói ra, chỗ nào cũng sẽ có người hùa theo.
Mạnh Thiệu Đình liếc
mắt nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt của phòng nghỉ, anh cười một
tiếng, thờ ơ nói: "Chẳng qua chỉ là một cô gái, chẳng lẽ, Mạnh thị có
nhiều người tài giỏi như vậy, lại sợ một cô gái sao? Yên tâm đi, Tĩnh
Tri là người phụ nữ của tôi, sức khỏe của cô ấy không được tốt, không
thể gây ra chuyện gì được, giám đốc Trần, ông cứ nói tiếp đi."
Anh nói ra những lời này, mấy lão già kia đều đồng loạt hừ một tiếng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Mạnh Thiệu Đình tùy ý đặt cây bút trong tay xuống, dùng đầu ngón tay chạm
vào ly trà trước mặt, trà hơi lạnh một chút, Mạnh Thiệu Đình khẽ giơ
tay, cũng không nhìn lên, trợ lý ở một bên vội vàng lấy cái ly thay trà
mới cho anh, trong phòng họp rộng lớn chỉ có âm thanh đọc báo cáo của
người giám đốc kia cùng với tiếng rót nước truyền đến từ căn phòng sát
bên cạnh, ánh mặt trời từ cửa thông gió xuyên vào bên trong, chia thành
nhiều mảng, một mảng rơi vào trên mặt thảm, một mảng rơi vào bồn hoa
trang trí bên cửa sổ, tạo ra một loại không khí yên ắng.
"Tổng
giám đốc Mạnh, trên căn bản chính là như thế này, thư đấu thầu này là do tôi và mấy vị quản lý cấp cao của phòng kế hoạch mất cả đêm để làm lại
một lần nữa, ngài xem qua một chút nếu như có gì cần sửa đổi, chúng tôi
sẽ lập tức làm ngay."
Sau khi giám đốc Trần báo cáo xong, trong
tay cầm một xấp tài liệu thật dầy đứng lên rất khép nép đưa cho anh,
Mạnh Thiệu Đình tùy tiện lật một lượt, mặc dù mặt của anh hơi nhăn một
chút, nhưng lại sinh ra một loại cảm giác áp bức người khác, gò má của
anh bị ánh sáng mờ ảo bao phủ chỗ sáng chỗ tối không đồng đều, đôi mắt
cứ như vậy đắm chìm trong đó, càng làm cho người ta không dám suy đoán.
Mạnh Thiệu Đình chỉ lật qua một lát, liền khép tài liệu kia lại, cả người
của anh hơi dựa ra phía sau, bưng ly trà nóng hổi trước mặt lên, hé nửa
đôi mắt nhìn vào lá trà nhỏ vẫn còn đang xoay tròn trong ly, môi mỏng
nhàn nhạt lộ ra sự xa cách và cương quyết, anh nhấp một ngụm trà, mới
giương mắt lên, chậm rãi nhìn mọi người, nhưng liếc mắt một cái là có
thể nhìn thấu lòng họ.
Có người sợ anh, có người ngưỡng mộ anh,
có người chẳng thèm ngó tới anh, có người trong đôi mắt rõ ràng viết
“miệng còn hôi sữa”*, còn có người bụng dạ cực sâu, cúi gằm mặt xuống,
một người khác thì tâm trạng rất thoải mái giống như mọi chuyện đều
không liên quan đến mình.
*Miệng còn hôi sữa: ý châm biếm nói người nào đó còn nhỏ tuổi chưa hiểu sự đời.
Nụ cười của Mạnh Thiệu Đình càng thêm sâu xa hơn, anh đặt ly trà xuống,
ánh mới mới vừa nhìn đến vẻ căng thẳng của giám đốc Trần ở bên cạnh,
giọng nói của anh thản nhiên, không có một chút dao động: "Nếu tôi đã
giao việc này cho các người, như vậy, tất nhiên dùng người thì không
nghi ngờ, nếu đã nghi ngờ thì không nên dùng người, các người cứ làm
việc nên làm, không cần chuyện gì cũng xin ý kiến. Thiệu Đình mới vừa
tiếp nhận toàn bộ công việc của công ty trong nước, cho nên vẫn chưa thể nắm bắt hết được, sẽ phải dựa vào sự giúp đỡ của các vị nhân tài và các chú bác rất nhiều."
Sau khi yên lặng nhất thời qua đi, đập vào
mắt chính là phản ứng muôn hình muôn vẻ của mọi người, có người cung
kính nói “không dám không dám”, có người khen “Nhị thiếu gia tuổi trẻ
tài cao, tài năng hơn người”, nhưng cũng có một số nhân vật lâu năm
trong hội đồng quản trị, hơi vênh váo lên tiếng: "Đã như vậy, chúng tôi
đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực, đẩy sự nghiệp của Mạnh thị lên một tầm
cao mới." vân vân và vân vân...
Mạnh Thiệu Đình cũng không nói
lời nào, sau khi bọn họ bàn luận ầm ĩ một lúc, anh mới thấp giọng ho một tiếng, ngồi thẳng người, vẻ mặt thu lại, hơi nghiêm túc chậm rãi mở
miệng: "Lần này chúng ta chuẩn bị tham gia đấu thầu dự án xây dựng tòa
nhà chung cư lớn nhất của chính quyền thành phố A tại Triêu Dương, thời
gian chuẩn bị là hai tháng, mặc dù Thiệu Đình không dám tự tin nắm chắc
một trăm phần trăm, nhưng cũng không keo kiệt nói một câu, nếu như Mạnh
thị của chúng ta không giành được dự án này, thì cả thành phố A, hoặc là cả tỉnh này, cũng không còn ai có thể giành được, lần này, chúng ta
nhất định phải giành được."
Mạnh Thiệu Đình nhìn mọi người một
vòng, trông thấy tất cả mọi người đều đang tập trung suy nghĩ, mà những
người có tài do chính mình nâng đỡ, vẻ mặt đã sớm không kìm nén được vui mừng đang chà sát hai tay sẵng sàng làm thật lớn một lần, đáy mắt anh
đột nhiên căng thẳng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn màu đen mấy cái, lại ngẩn đầu lên, đôi mắt đen như mực sáng lên: "Dự án lần này không chỉ là sự kiện lớn cực kỳ quan trọng đối với Mạnh thị, mà đối với mọi người và tôi cũng vậy, cũng là một nhiệm vụ lớn, nếu mọi người đồng tâm hợp lực, tự nhiên sẽ tạo ra sức mạnh vô địch, nhưng, nếu người nào
có ý nghĩ không nên có, đến cuối cùng thất bại trong gang tấc, thủ đoạn
của Mạnh Thiệu Đình chắc hẳn mọi người cũng đã nghe nói qua, mặc kệ là
ai, mặc kệ là người nào!"
Anh chợt dựa vào phía sau, chỗ sâu nhất trong đôi mắt lướt qua một nụ cười lạnh lùng: "Tuyệt đối không nương
tay, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ."
Trong phòng họp giống như
phủ một tầng mây đen, trong lòng mọi người đều biết rõ anh đang nói "ý
nghĩ không nên có" là cái gì, năm trước, một quản lý cấp cao của Mạnh
thị bị đối thủ cạnh tranh mua chuộc, tiết lộ giá đấu thầu thấp nhất ra
ngoài, mặc dù cũng không thể gây tổn hại nghiêm trọng đến Mạnh thị,
nhưng cũng tổn thất một khoản không nhỏ, sau đó, mặc dù Mạnh Thiệu Đình
đang ở nước Mĩ xa xôi, nhưng nhanh như chớp
đã bắt được thủ phạm, không
biết sử dụng biện pháp gì, người đó bị xử mười lăm năm tù.
"Được rồi, tan họp đi, Đông Tuấn, cậu gởi giá đấu thầu và thiết kế dự án qua email cho tôi, buổi tối tôi sẽ xem."
Mạnh Thiệu Đình nói xong liền đứng thẳng lên đi về phía phòng nghỉ, Bùi Đông Tuấn gật đầu đáp lại, sau đó mời mọi người đi ra ngoài.
Cửa
phòng nghỉ vẫn đóng chặt như cũ, Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng gõ mấy cái,
lại nhỏ giọng kêu Tĩnh Tri vài tiếng, vừa rồi mơ hồ nghe được âm thanh
lười biếng mà mê man của cô gái truyền đến từ xa, tiếp đó, mới nghe được tiếng sột soạt của đôi dép ma sát với tấm thảm, Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy trái tim giống như bị người trong phòng kia dùng một sợi bông nhỏ
chọc vào, giống như chọc từng nhát từng nhát, nhịp đập của trái tim anh
liền bị tiếng bước chân kia điều khiển. . . . . .
Mở cửa ra, Tĩnh Tri vẫn còn buồn ngủ, hai má còn mang theo màu phấn hồng trong suốt,
trên trán cô rịn đầy mồ hôi, làm ướt mái tóc, lúc này cô một tay mở cửa, một tay giơ lên duội mắt, còn ngáp nhỏ một cái, rõ ràng là bộ dạng ngủ
không được ngon giấc.
"Họp xong rồi sao?" Giọng nói của Tĩnh Tri
tràn đầy lười biến, cô vừa mở mắt, nhìn thấy trong phòng họp đã không
còn một người, ánh mặt trời gay gắt xuyên vào từ cửa thông gió, chiếu
vào trên mặt của anh, mặt của anh liền bị chia làm một bên sáng một bên
tối.
Đáy mắt cô như mây như khói, hơi nước mờ mịt hấp dẫn mê
người, đôi mắt kia khiến tâm tình của anh nhộn nhạo, đưa tay bóp chặt
vòng eo hơi lớn của cô, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào mắt của cô
như muốn nhìn thấu mọi thứ, giọng nói nồng nàng mê người rót vào tai của Tĩnh Tri: "Ngủ ngon không? Cuộc họp vừa rồi có làm ồn đến em không?"
Tĩnh Tri nhẹ nhàng đẩy anh mấy cái, nhưng đẩy không ra, nên cũng không tiếp
tục nữa, vẫn dáng vẻ lười biếng như cũ cau mày nói: "Ngủ cũng được,
nhưng nóng quá lại nằm mơ nữa, nhưng công dụng cách âm của phòng này rất tốt, nên tôi cũng không hề nghe thấy các người thảo luận ở bên ngoài."
Đáy mắt Mạnh Thiệu Đình dịu dàng lại càng nồng đậm hơn, khóe môi vốn đang
căng thẳng cũng thoáng nâng lên một đường cong mềm mại, anh cầm tay cô
đi vào bên trong, bàn tay vỗ nhẹ lên bụng của cô: "Bụng còn đau không?"
"Ngủ được một giấc, nên tốt hơn rồi, thỉnh thoảng mới bị như vậy một lần,
rất đáng sợ." Tĩnh Tri lười biếng ngồi trên ghế sa lon, đưa tay gỡ mái
tóc hơi ướt, đáy mắt lại có u buồn: "Tóc lại bị ướt, nhưng không dám
tắm, thật khó chịu."
Cô lộ ra vẻ mặt trẻ con như vậy, Mạnh Thiệu
Đình thấy thích vô cùng, anh ngồi trước mặt cô, một tay ôm cô, một tay
rót nửa ly trà nóng đưa tới cho cô, Tĩnh Tri không nhận, thuận thế uống
vài ngụm trong cái ly anh vẫn còn đang cầm trong tay, uống xong liền
quay đầu đi, nét cười nơi đáy mắt của Mạnh Thiệu Đình càng sâu hơn, mỗi
khi cô ngoan ngoãn, bộ dạng lấy lòng không kháng cự lại sự thân mật của
anh, tâm tình của anh liền thay đổi cực tốt, không nhịn được muốn hôn cô ngay lúc này. . . . . .
Trong tiềm thức Tĩnh Tri vẫn rụt cổ lại
một cái, thân thể cũng lui về phía sau một chút, nhưng cánh tay của Mạnh Thiệu Đình đã ôm cô thật chặt, cô không cách nào kháng cự nhào vào
trong ngực của anh, môi của anh hơi nóng một chút, dính vào trên cằm cô, anh giống như rất hứng thú khi đùa giỡn với cô, thỉnh thoảng hôn cô một chút, khi lại khẽ cắn cô một cái, trêu đùa như vậy, lại càng làm cho
tinh thần cô bất an, cả người cũng không được tự nhiên .
"Đợi mấy ngày nữa xong việc, anh sẽ dẫn em ra ngoài giải sầu, bạn của anh mới mở một khu suối nước nóng, đáng lẽ anh nên đến ủng hộ một chút, thuận tiện dẫn em đi ngâm nước, đối với thân thể cũng có chỗ tốt."
Mắt Tĩnh Tri giống như sáng lên, cô xoay mặt nhìn về phía anh: "Anh rất bận rộn
sao? Trời nóng bức như thế này còn phải làm việc sao?"
Dáng vẻ
của cô có chút mờ mịt, làm anh bật cười vui vẻ, đưa tay xoa tóc của cô,
nhìn thấy đôi mắt của cô long lanh rất đáng yêu, tựa như trái nho đen
trong ly nước mát, đang dụ dỗ anh uống vào, anh cũng thật sự cúi đầu,
hôn lên mí mắt thật mỏng của cô, những mạch máu nhỏ phía trên như ẩn như hiện, làm lòng của anh mềm nhũn ra như bị cuốn theo. . . . . .
"Đừng. . . . . . Nhột đấy. . . . . ." Tĩnh Tri bị đầu lưỡi của anh trêu đùa
không ngừng rụt về phía sau, cảm xúc tê dại kia cô chưa từng trải qua,
nên có chút khó chịu, nhiều hơn vẫn là kháng cự, nếu như là Thiệu Hiên,
vậy thì chắc hẳn cô sẽ cảm thấy vui vẻ.