Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Yên Lặng Thừa Nhận


trước sau



“Con biết rõ.” Mạnh Thiệu Đình cúi đầu, hồi lâu mới khe khẽ mở miệng:: “Bác cả, ý tốt của bác, Thiệu Đình vô cùng cảm kích, nhưng chuyện này con tự có phán đoán suy luận…”

Mạnh Chấn Nghiệp lắc đầu mà khẽ thở dài, xoay người nói với Mạnh Chấn Tông: “Con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta già rồi, hãy để cho người trẻ tuổi tự mình suy tính đi, có lúc chịu khổ một chút ăn thua thiệt một chút, cũng chưa hẳn là chuyện xấu.”

“Anh cả anh nói rất đúng, chỉ có điều Thiệu Đình…” Trong lòng Mạnh Chấn Tông vẫn hơi sốt ruột giận không cam lòng, chức chủ tịch đã sớm thương lượng xong với anh cả, chuẩn bị để lại cho Thiệu Đình, nếu nó không thể đưa ra một kết quả để cho mọi người tin phục vừa lòng, từ nay về sau làm sao để có sức thuyết phục?

Mạnh Chấn Nghiệp cười xua tay, “Nếu nó có thể gánh trách nhiệm gia nghiệp lớn như vậy, coi như con đường phía trước cực kỳ nhấp nhô khó khăn cũng có thể gánh vác, nếu thật sự là kẻ ngốc không chống đỡ nổi, em có nhét cơ nghiệp này vào trong tay nó, nó cũng khó mà giữ được, hãy nhìn xem, đứa nhỏ này thông minh, nhưng vẫn phải học hỏi kinh nghiệm!”

Mạnh Chấn Tông trầm ngâm hồi lâu, mặc dù trong lòng còn chưa muốn ừ bừa, nhưng vẫn gật đầu lên tiếng: “Anh cả nói rất đúng.”

“Thiệu Đình, cháu đi đi.” Mạnh Chấn Nghiệp xoay người liếc Thiệu Đình: “Đàn ông nên có trách nhiệm, bác cả chỉ hy vọng cháu có thể nhất ngôn cửu đỉnh nói được làm được, bác cả cũng tin tưởng cháu, nhất định có thể cho mọi người một câu trả lời chắc chắn hài lòng.”

Mạnh Thiệu Đình vừa nghe cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ, đã vô cùng ngượng ngùng, lại thấy bác cả luôn ru rú ở trong nhà không màng thế sự lần này cũng bị kinh động, lớn tuổi rồi còn lo lắng chuyện công ty của con cháu, trong lòng anh hối tiếc một trận, đành phải mạnh mẽ gật đầu, lên tiếng: “Bác cả bác yên tâm, Thiệu Đình nói được, nhất định làm được.”

“Đi đi.” Mạnh Chấn Nghiệp xua tay, thấy cháu đi ra ngoài mới cười nói với mọi người: “Mọi người mặt ủ mày ê làm cái gì, nhớ ngày đó khi tôi xông xáo theo cha, đã gặp bao nhiêu nhấp nhô còn nghiêm trọng hơn bây giờ gấp bao nhiêu lần, cũng không phải đã vượt qua? Chút sóng gió nho nhỏ như vậy cũng chịu không được, còn dám đồng ý là tinh anh của Mạnh thị?”

Mọi người nghe ông nói như vậy, không dám oán thầm, liên tục cười khổ, Mạnh Chấn Nghiệp cũng không để ý nhiều, cùng Mạnh Chấn Tông rời đi: “Chú cũng không cần giống như trời sập, chính là quả nhiên phá sản rồi, cùng lắm thì Đông Sơn tái khởi *…”

(*) Đông Sơn tái khởi: Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức song ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Do đó, người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ.

Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.

“Anh cả, đây chính là cơ nghiệp mà ông nội và phụ thân đã nhọc công khổ sở gây dựng…”

“Giàu không quá ba đời, nên thỏa mãn!” Mạnh Chấn Nghiệp liếc nhìn em trai, kéo em mình chạy ra ngoài: “Gấp cái gì, bây giờ là lúc chúng ta nên hưởng phúc, để cho bọn trẻ sứt đầu mẻ trán đi, đi thôi, hôm kia anh nhìn thấy một món đồ cổ thượng hạng, theo anh thấy tám phần là đồ trước thời Minh, thật là một món đồ tốt, chúng ta đi nơi đó, hai ta pha trà ngắm cảnh?”

Mạnh Chấn Tông cười lắc đầu: “Đại ca anh đúng là càng lúc càng trẻ tuổi, nhìn em nhỏ hơn anh mười mấy tuổi, nhưng so ra còn lớn tuổi hơn anh, một thân bệnh tật…”

“Chú sớm ngày giao việc lại cho cháu hai, giống như anh thải cúc đông ly hạ, du sơn kiến Nam Sơn *, giữ gìn thì một năm sẽ phản lão hoàn đồng sinh lực dồi dào …”

(*) Trích trong bài ‘Ẩm tửu’ của Đào Uyên Minh:

採菊東籬下

悠然見南山

Hái cúc dưới bờ rào phía đông

Nhàn nhã nhìn núi nam

Mạnh Chấn Nghiệp thao thao bất tuyệt, Mạnh Chấn Tông dở khóc dở cười bị anh mình nhét vào xe, không thể thiếu được tiêu phí thời gian một ngày vào những món đồ ly kỳ cổ quái kia!

“Giao cho thằng hai? Bây giờ đầy trong đầu nó đều là người phụ nữ kia, đâu còn để cha nó và nhà họ Mạnh vào trong mắt?”

Mạnh Chấn Tông đóng sầm cửa xe, vẻ mặt tức giận.

“Xì, lúc chú còn trẻ tuổi không phải như vậy? Nói cháu hai làm gì? Còn không phải theo chú, phụ nữ khó lường?”

“Anh cả… Anh cũng không quản lý nói giúp, đổi lại là người phụ nữ khác em không hai lời, nhưng người phụ nữ kia…”

“Không phải có thù oán với nhà chúng ta sao? Nếu cháu hai thật sự có thể nhịn, đáng lẽ ra có thể chinh phục cô nhóc kia, biến người hai nhà thành một nhà, không phải thù hay hận gì kia đều xóa bỏ?”

“Em không nói lại anh, anh chính là nên nói tiếp đồ cổ kia của anh thôi.” Mạnh Chấn Tông thở dài, suy nghĩ lung tung hồi lâu, đúng là vẫn còn thở dài một tiếng, dù thế nào, con đường này do Thiệu Đình cố chấp chọn, nhưng ông thân làm cha, lại không thể trơ mắt nhìn con trai đi trên vách núi dựng đứng!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

“Trận mưa ngày hôm qua thật sự đủ, nhìn một đám nụ hoa nặng trĩu này, xem ra lát nữa sẽ nở, vườn hoa của chúng ta sẽ thơm nứt mũi đấy! Ôi, tiểu thư, ngài cũng nên qua bên dưới bóng cây nằm, mặt trời quá chói chang, ngài còn chạy phơi nắng, nếu nhị thiếu biết, lại muốn mắng chúng ta rồi!”

Từ sau khi thân thể bắt đầu nặng nề, quản gia tự mình chọn lựa một cô nhóc tên Bình Bình ở thị trấn nhỏ ngoại
ô thành phố A vẫn ở bên chăm sóc cô, hai người ở chung một chỗ mỗi ngày, chung sống không giống như chủ tớ mà giống như hai chị em không có gì giấu nhau rồi.

Tĩnh Tri nghe cô ấy oán trách, cũng không giận, ngược lại còn nhìn những bông hoa kia của mình, cô đi không tới hai bước, trên trán đã có mồ hôi, nhưng vẫn không nhịn được vui sướng nơi đáy lòng, một là làm cho hoa này nở một chút, mà một nửa lý do khác, lại… Tạm thời không thể nói.

“Chị!” Bình Bình quýnh lên, liền gọi theo cách gọi ngày trước, Tĩnh Tri ngẩng đầu lên cười híp mắt liếc nhìn cô ấy, lau mồ hôi trên trán: “Được rồi, chị lập tức qua, em yên tâm đi, không ai tố cáo em, nhị thiếu cũng sẽ không biết.”

Bình Bình chu cái miệng nhỏ nhắn lên thật cao: “Ngài không nói, nhưng nếu ngài có tốt xấu gì, không phải nhị thiếu sẽ lột da em?”

Tĩnh Tri cười quyến rũ lạ mắt, hai má cô đỏ ửng, hai mắt đen láy như nho đen trong giếng nước, sáng trong suốt say lòng người, mấy ngày nay nuôi dưỡng tốt, trên má cũng có chút thịt, ngược lại xem ra càng động lòng người.

Mạnh Thiệu Đình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô từ xa, cách cây hoa hồng, cứ loáng thoáng như vậy, lả lướt lượn lờ, anh chậm rãi thu bước chân, đứng sau lùm cây nhìn cô.

Không biết cô và Bình Bình nói gì, thỉnh thoảng nhếch môi khẽ cười, hàm răng xinh xắn tinh tế trắng như hạt châu, mái tóc dài khẽ che một nửa lỗ tai, giống như cánh ve thật mỏng, trong đó lộ ra da thịt trắng, óng ánh trong suốt, anh tràn đầy phẫn nộ, giờ phút này lại giống như bị dáng vẻ của cô san bằng.

Ở bên cạnh anh mấy tháng qua, chưa từng thấy dáng vẻ cô cười rực rỡ như vậy? Nào thấy cô cười vui vẻ đến đáy mắt? Nào thấy trong lòng cô không có việc gì khác, cả người như thay da đổi thịt, từ trong ra ngoài đều nhuốm sung sướng và vui vẻ khó diễn tả bằng lời.

Mạnh Thiệu Đình siết một ít cành cây trong bàn tay, cành cây thô cứng cấn lòng bàn tay anh phát đau, nhưng trên mặt anh cũng dần hiện lên nụ cười tự giễu, nếu cô bởi vì vậy mà vui vẻ, anh sẽ không đi vạch trần, không bằng không hỏi, xem như không biết gì thì tốt hơn.

Không hỏi, không nói, không so đo, tất cả đều thay cô nhận lấy, nếu như cô cảm thấy làm như thế khiến cô vui vẻ, nếu cô cảm thấy làm như thế có thể xóa bớt hận ý với anh và cha mẹ anh, như vậy anh cũng nguyện ý không so đo tất cả, nguyện ý xem như một thằng ngu, bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Ai bảo anh thiếu cô?

Lòng bàn tay khẽ dùng sức, một ít cành cây cũng theo đó mà gãy, anh cất bước tiến lên, trên mặt đã khôi phục nụ cười dịu dàng thường ngày, khoảnh khắc khi cô xoay người, hình như nụ cười của anh còn phát sáng chói lóa hơn.

“Anh đã về rồi?” Thái độ Tĩnh Tri khác thường, hơi gấp gáp khó dằn nổi nghênh đón, hai mắt cô sáng ngời, hẳn lả lật tới lật lui nhìn sắc mặt và vẻ mặt anh, chỉ chốc lát, thấy anh vẫn dáng vẻ cười cười nói nói thản nhiên, giống như hơi thất vọng, ánh sáng nơi đáy mắt cũng hơi ảm đạm đi.

“Sao vậy? Vừa rồi còn thấy dáng vẻ em rất vui vẻ, sao lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đã xụ xuống rồi?”

Mạnh Thiệu Đình đưa tay kéo cô, vừa sờ trán cô, quả nhiên một tầng mồ hôi mỏng, không khỏi nghiêng đầu nhìn Bình Bình, cô nhóc này cũng nhanh nhẹ chạy ra, Mạnh Thiệu Đình bất đắc dĩ lắc đầu, cầm khăn tay lau mồ hôi cho cô: “Trời rất nóng, em còn chạy ra ngoài, Bình Bình cũng càng ngày càng vô pháp vô thiên, đều do em cưng chiều!”

“Tôi tới nhìn hoa của tôi, hơn nữa ngày hôm qua mới có mưa, hôm nay không nóng chút nào!” Tĩnh Tri vừa dứt lời, lại nhìn sắc mặt anh, đúng là vẫn hơi không nhịn được, rõ ràng cô đã xem trên ti vi nói về sự kiện kia rồi, kết quả giống như người kia và cô nói, sao anh lại làm như thật sự không xảy ra vậy?

“Anh… Hôm nay tâm tình thế nào?” Cô đột nhiên hỏi thăm một câu, để cho lòng anh đột nhiên rơi vào đáy vực, trong lòng anh băn khoăn rất nhiều ý niệm, mà nụ cười vẫn giữ vững bất động trên mặt, nhưng nụ cười đã hơi rã rời, anh buông eo cô ra, tùy ý trả lời một câu: “Rất tốt, em đi nghỉ một lát, anh đi tắm.”

Anh nói xong, lần đầu tiên không đợi cô cùng đi, mà một mình xoay người sải bước đi dọc theo đường mòn.

Anh đi rất nhanh, chỉ chốc lát sau chuyển mấy ngã rẽ đã không thấy, Tĩnh Tri đứng đó nhìn bóng lưng anh đi xa, trong lòng dần sinh ra ý niệm khó diễn tả bằng lời, anh sẽ đoán được, là cô làm tất cả sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện