Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Cái Gì Cũng Không Hỏi


trước sau

Anh đi rất nhanh, chỉ một lát sau đã khuất bóng sau mấy khúc cua, Tĩnh Tri đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng anh đi xa, trong lòng từ từ dâng lên một suy nghĩ, anh đã đoán được tất cả đều là do cô làm sao?

Bàn tay vô thức nắm chặt cành hoa tường vi phía trước, có cái gai nhọn sắc bén đâm rách đầu ngón tay cô máu tụ lại như một bông hoa nhỏ đỏ tươi, cô kinh ngạc nhìn, một lúc lâu sau, mới đưa ngón tay ngậm vào trong miệng, mùi máu tươi thoang thoảng ngập tràn khoang miệng, Tĩnh Tri im lặng đứng ở đó, nắng gắt chói chang, nhưng trong lòng cô lạnh lẽo như bông tuyết trên mặt đất, vô cùng hoang tàn.

Vốn là nên vui mừng, vốn là nên kích động, nhưng giờ phút này dần dần nguội lạnh đi, Tĩnh Tri không biết tại sao mình lại như vậy, cô nên vui vẻ, nên kích động, nhưng hết lần này tới lần khác, không cách nào kéo dài sự hưng phấn của cô, Tĩnh Tri đứng thẳng hồi lâu, lại cảm thấy hơi nóng hầm hập phả tới, trên lưng cô ướt nhẹp mồ hôi, xem ra cô không thích hợp làm một người đại gian ác, sinh ra đã là người lương thiện từ trong xương tuỷ rồi, để cho cô lấy dũng khí làm chuyện xấu xong, cô lại bắt đầu chịu sự hành hạ của lương tâm mình.

Tuy cũng từng tự khuyên nhủ ở trong lòng mình, cô làm tất cả những chuyện này, đối với tất cả những gì nhà họ Phó đã từng trải qua mà nói, cũng chỉ là chín trâu mới mất một sợi lông (ý nói không đáng kể), cô trả thù như vậy, đối với mấy mạng người của nhà họ Phó mà nói, quả thật cũng không đủ trả hết, nhưng mà sau khi cô biết mọi chuyện đã thành công, cô biết được cô đã khiến cho Mạnh thị tổn thất một khoản kinh người, sự kích động vui sướng khi thực hiện thành công nhanh chóng rơi vào trạng thái mất mát sâu sắc, thậm chí còn dấy lên chút cảm giác buồn cười là có tội.

Thật sự là rất buồn cười mà.

Đã từng bị những người đó đứng trước mặt mình và người thân của mình diễu võ dương oai, chê cười, đã từng bị những người đó dùng những lời lẽ độc ác, cay nghiệt khiến cho ba mình đang sống mà bị tức tới chết, mà sau đó mình phải chịu đựng một cuộc sống bi thảm, những người đó có từng trải qua cảm giác áy náy như vậy không? Họ có từng trải qua một chút lo lắng nào không? Thậm chí, có từng cho rằng mình là người đầu sỏ gây nên không, có từng có cảm giác là mình đã phạm sai lầm rồi không?

Bọn họ táng tận lương tâm, vẫn như trước vênh váo hả hê giẫm lên danh dự nhân phẩm của người khác, ung dung tự tại mà sống qua ngày, còn cô thì sao, cô vứt bỏ tất cả những gì tốt đẹp mà mình đã từng có, liên tiếp bị dồn ép tới con đường tà ác mà cô không muốn đặt chân lên, cô cũng chỉ là một người con gái bình thường, cô cũng chỉ muốn phản kháng lại những bất công mà cô đã phải chịu đựng thôi, tại sao cô lại có cảm giác tội ác chứ?

Tĩnh Tri có cảm giác nhịp tim của chính mình đang dần dần tăng nhanh, nỗi căm giận của cô cao ngút nên những thứ kia bị chính cô cố ý tiết lộ ra bên ngoài, cô đứng lại dưới hàng cây xanh um tùm, nhịp tim bắt đầu từ từ bình thường trở lại, vừa ngẩng đầu lên, khi thấy phòng ngủ trên lầu hai của bọn họ, dưới cửa sổ rất sáng, bệ cửa sổ mở rộng ra phía trước, dây thường xuân leo lên bệ cửa sổ, trong ánh mắt của cô tràn ngập màu xanh của lá cây, lòng của cô cũng dần dần thoải mái hơn, cô không làm sai, nếu như thật sự có sai, thì cũng do những người đó sai trước.

**********************************************************

Tĩnh Tri chậm rãi nở một nụ cười, Cái bụng của cô đã gồ lên có chút nặng nề, bảo bảo trong bụng hình như cũng có chút lo lắng, trời thật sự là nóng không chịu được, Tĩnh Tri bước đi cảm thấy người nặng nề hơn thường ngày rất nhiều, cô vừa đi vào phòng khách, thì thấy Mạnh Thiệu Đình đang từ trên lầu đi xuống.

Anh vừa tắm xong, tóc hơi ẩm, sau khi tắm trên người mát mẻ mang theo mùi thơm của bạc hà, bởi vì tóc còn ướt nên dính vào khuôn mặt của anh, khiến cho thường ngày nhìn anh có chút lạnh lùng cứng rắn bây giờ nhìn dịu dàng hơn rất nhiều, anh không mặc quần áo chỉnh tề như thường ngày, chỉ tuỳ tiện mặc chiếc áo T shirt và quần đùi, lại càng lộ ra vẻ đẹp trai và gần gũi.

Anh thấy cô đi vào, vẫn giống như trước cười lên một tiếng, đi tới kéo tay cô, dìu cô đi tới ngồi trên ghế sofa: "Sao bây giờ mới đi vào, có nóng không, có muốn đi tắm một chút không?"

Tĩnh Tri lắc lắc đầu, trong phòng nhiệt độ máy điều hoà mở có chút cao, cô nhìn thấy anh mới ngồi có một lát, mà trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi, theo bản năng mở miệng nói: "Anh có muốn đem máy điều hoà mở lớn lên một chút không?" i3n~đ@n.l3,quý.d0n

Anh khoát khoát tay, nhẹ nhàng cầm lấy tay của cô, cúi đầu nhìn, một lát sau mới lên tiếng: "Có phải tay đã sưng lên một chút rồi hay không?"

Tĩnh Tri cũng nhìn tay của mình, nhưng mà cũng thấy giống như bình thường mà, "Không có đâu, bảo bảo chẳng qua cũng chỉ mới hơn năm tháng, còn chưa tới lúc bắt đầu sưng phù lên đâu."

"Vậy thì trong khoảng thời gian này mập lên một chút rồi." Anh nhẹ nhàng bắt được đầu ngón tay của cô, lại nghe thấy cô khẽ kêu đau một tiếng, Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cô một cái, rồi lại nhìn xem ngón tay của cô, trên ngón trỏ có một điểm đỏ nho nhỏ, là vết thương vừa rồi bị gai đâm vào.

"Sao lại không cẩn thận như vậy?" Anh nhíu nhíu mày, cúi đầu ngậm chặt lấy ngón tay của cô.

Đầu lưỡi của anh mang theo nhiệt độ nóng bỏng chạm vào đầu ngón tay của cô, toàn thân Tĩnh Tri nhạy cảm run lên, theo bản năng muốn co rụt lại, nhưng mà anh lại nắm chặt bàn tay của cô hơn, đầu lưỡi mềm mại trượt đi trượt lại, dùng sức rất bá đạo và mạnh mẽ, nhưng tốc độ lại rất chậm, từ đầu ngón tay, đến lòng ngón tay rồi đến khớp xương mảnh khảnh, anh hôn ngón tay của cô, nhen nhóm lửa nóng từ đầu ngón tay tới
trong lòng của cô.

Cô ngẩn người giật mình một cái, mà nụ hôn của anh vẫn đang tiếp tục, Tĩnh Tri có cảm giác da thịt toàn thân cũng nóng lên, gương mặt của cô, ngón tay của cô, cũng phủ lên một tầng hồng nhạt, mà ánh mắt của anh cũng mâu thuẫn không nói ra được.

Có trầm mê, có lưu luyến, rồi lại giống như ở mi tâm đang này nhíu chặt kia có chút buồn bã mà không nói ra được. le^e quyy do^nn

Không biết qua bao lâu, từng luồng nhiệt ngoài cửa sổ thổi vào, nhiệt độ trong phòng nóng lên khiến cho người ta không kiên nhẫn được nữa, anh chợt buông ngón tay cô ra, đứng bật dậy.

Tĩnh Tri yên lặng ngồi ở chỗ đó, mà anh đứng nhìn cô chằm chằm không nhúc nhích.

Cô khó khăn chịu đựng một thời gian ngắn, lòng bàn tay cô nắm chặt đều bị mồ hôi thấm ướt hết, vẻ mặt căng thẳng của anh cuối cùng cũng từ từ thả lỏng. . . . . .

Anh muốn hỏi cô, lấy lòng dạ của anh sâu như vậy, lấy những thủ đoạn anh đã trải qua, tại sao lại không nghĩ tới là cô? le^e quyy do^nn

Chuyện ập lên đầu, lại khiến cho trong lòng Tĩnh Tri lại cảm thấy bình tĩnh. Cô không cần phải luống cuống, ngược lại cô cũng muốn xem một chút, xem anh sẽ thẹn quá hoá giận như thế nào, sau đó xem những cái thường ngày được gọi là sủng ái, cái được gọi là trả giá, cái được gọi là dung túng, sẽ trở thành một chuyện nực cười như thế nào!

"Tĩnh Tri. . . . . ."

Anh thật sự mở miệng, đáy lòng Tĩnh Tri cười lạnh, thờ ơ lên tiếng: "Sao vậy?"

Mạnh Thiệu Đình chậm rãi xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói của anh giống như từ một chỗ rất xa truyền đến, rồi lại giống như rất gần vậy, giống như là một tia chớp đánh xuống phía trên đỉnh đầu của cô.

Có cơn gió nóng nhẹ nhàng thổi tới, Tĩnh Tri giơ tay lên, trên trán đều là mồ hôi, cô giơ mu bàn tay lên lau.

"Không có gì, chỉ là muốn nói cho em biết, công ty anh xảy ra một chút việc, mấy ngày nay có thể anh sẽ rất bận rộn, thời gian ở bên cạnh chăm sóc em cũng sẽ ít đi, bản thân em phải tự chăm sóc mình thật tốt, nếu có người tới, em cũng không cần gặp. Đợi đến tháng sau anh hết bận, anh sẽ dẫn em đi Phượng Hoàng chơi mấy ngày."

Anh cứ như vậy nhìn cô, những lời nói ra khỏi miệng khiến cho cô sững sờ, cái miệng nhỏ nhắn há to ra, trong mắt là vẻ không thể tin được.

"Chỉ là, chỉ là những chuyện này thôi sao?" Cô không biết mình nói ra như thế nào, cũng không biết dáng vẻ của mình lúc này mặc dù được coi là đáng yêu, nhưng lại khiến cho tim anh thất vọng như thế nào.

Nhưng anh vẫn nở một nụ cười: "Vật nhỏ lòng tham không đáy, được rồi, chúng ta ở Phượng Hoàng nghỉ ngơi một tuần, sau đó sẽ đi nghỉ ở chỗ khác nữa, anh chỉ lo người em không chịu nổi thôi."

Anh hẳn là không nghi ngờ cô chứ? Cho tới giờ phút này Tĩnh Tri mới hiểu rõ tình hình, cô ở bên này suy nghĩ vắt óc đứng ngồi không yên, còn anh ở bên đó căn bản là chưa từng nghĩ tới là do cô.

Là do cô lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử? Hay là, căn bản anh không coi chuyện này là chuyện lớn, cho nên cũng không muốn nhắc tới?

Trong đầu cô là một mớ bòng bong, ngồi ở chỗ đó một lúc lâu mà không nói ra được câu nào, còn anh, trong lòng thất vọng nặng nề cùng với cái nóng mùa hè khiến cho anh vô cùng khó chịu.

Không cách nào đứng lại được nữa, anh sợ mình sẽ không khống chế được tâm tình của mình, mà bật thốt lên những lời chất vấn cô, tại sao phải làm như vậy, tại sao muốn ra tay độc ác như vậy.

"Anh đưa em lên lầu nghỉ ngơi, bây giờ anh có chút việc gấp cần phải đi xử lý, buổi tối có thể không trở lại, em hãy để cho Bình Bình chăm sóc em."

Anh xoay người, không đợi cô đáp lại, liền đỡ cô đi lên lầu, Tĩnh Tri nhìn anh thay đổi quần áo xong đi ra, sau khi tiếng xe vang lên thì lại khôi phục lại không gian yên tĩnh, cô ngồi ngây người như phỗng, càng ngày cô càng không hiểu anh đang nghĩ gì, không nhìn thấu được con người anh.

Tĩnh Tri đứng lên, đi tới trước tủ treo quần áo, nhưng không biết mình muốn lấy cái gì, cô sững sờ hồi lâu, lại đi tới trước bàn trang điểm, liền nhìn thấy cái lược ở trên bàn trang điểm, cô cầm lên, ngón tay gạt gạt vào những chiếc răng lược, phát ra những âm thanh lạ tai, cô để chiếc lược xuống bàn, xoay người muốn đi bật máy điều hoà, rồi lại chợt xoay người, cầm lấy chiếc lược vứt vào thùng rác, lúc này mới chậm rãi lấy tay ôm ngực mình, hình như trong lòng đã dễ chịu hơn một chút, hình như là trong người cô có chỗ nào đó đang dần thay đổi chua xót. . . . . .

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện