“Nếu con đồng ý kết
hôn với Mạn Quân, thì ba sẽ sai người dọn dẹp chỗ này. Tóm lại, dù con
không nỡ bỏ, nhưng một khi con đã đồng ý kết hôn thì cũng phải cho Mạn
Quân một chút thể diện. Thiệu Đình, hãy nói cho Phó Tĩnh Tri biết việc
này”
Mạnh Chấn Tông vừa mới nói xong những lời này, Mạnh Thiệu
Đình đột nhiên ngẩng đầu lên. Cảnh vật thưa thớt, bóng lưng anh đổ xuống tựa như đang tỏa ra ánh sáng tía màu hổ phách đẹp lạ thường, mà vẻ mặt
anh cũng mơ hồ, toàn bộ khuôn mặt như ẩn trong bóng tối. Mạnh Chấn Tông
không thấy rõ khuôn mặt anh, vẫn tiếp tục nói: "Thời gian cũng không còn sớm. Tóm lại, ba sẽ không để Tĩnh Tri chịu uất ức. Huống chi, bây giờ
vết thương của cô ấy cũng không nhẹ. Nếu cô ấy ở lại bên cạnh con thì
con cũng không chăm sóc tốt được, chi bằng, cách tốt nhất là con hãy để
cô ấy yên tâm dưỡng thương mấy tháng, chờ sau này quan hệ giữa con và
Mạn Quân ổn định. Nếu như con vẫn còn muốn trở về bên cạnh cô ta, thì ba sẽ không ngăn cản con nữa. . . . . ."
"Ba, ba cảm thấy nếu con làm theo lời ba, để yên cho ba đưa cô ấy rời khỏi con, sau này con và cô ấy còn có thể sao?"
Mạnh Thiệu Đình cười lạnh một tiếng. Từ sau bàn làm việc, anh chậm rãi đứng
lên, nhìn ba mình với ánh mắt không mấy thiện cảm, trong lòng không còn
chịu đựng được nữa, tỏ rõ sự bất mãn mãnh liệt, rõ ràng.
"Phụ nữ cũng chỉ như bộ y phục thôi, nhưng Thiệu Đình, hình như con cũng xem trọng bộ y phục này quá đó."
"Vậy sao, nếu nói như vậy thì Thẩm Mạn Quân không phải cũng chỉ là một bộ y phục thôi sao? Mà tại sao ba cứ nhất định ép con?"
Mạnh Thiệu Đình đi vòng qua bàn, đứng trước mặt của Mạnh Chấn Tông "Hay
chính là ba không tự tin đến mức nhất định phải dựa vào phụ nữ giúp mình chấn hưng gia nghiệp (ý là thành lập sự nghiệp cho ổn định ấy) hả ?"
"Ba cũng chỉ suy nghĩ vì gia đình nhà họ Mạnh này, lựa chọn con đường đơn giản, tiện lợi mà thu lợi nhuận cao nhất mà thôi."
"Nhưng ba không cảm thấy khi ba sắp xếp cho con như thế chỉ có thể khiến con
thấy nhục nhã thôi sao? Nếu như về sau, con cũng tự mình tạo dựng sự
nghiệp, người đời sẽ nói, nhị thiếu gia cũng chỉ là lệ thuộc vào thế lực bên nhà mẹ vợ hắn mà thôi. Còn nếu trong tương lai, con gặp thất bại
trong sự nghiệp, người đời cũng lại nói, hãy nhìn xem, nhị thiếu cũng
chỉ là một kẻ bất tài mà thôi. Sự nghiệp cả gia đình nhà mẹ vợ hắn bị
hắn hủy hoại hết. Hắn đã làm ra một chuyện “thật tốt” đối với những
người thương yêu hắn như thế."
"Trên đời này, nhà giàu có, quyền
quý kết thân với nhau thì ở đâu cũng có. Con không cần nghĩ mọi chuyện
phức tạp đến như vậy. Được rồi, đợi cuối tuần, sau khi hôn lễ giữa con
và Mạn Quân cử hành xong, ba cũng sẽ trở về Mĩ. Còn em trai con chắc
cũng chưa thông suốt, ba cũng phải đi thăm nó, cũng chỉ vì phụ nữ mà cái gì cũng không muốn, không có tiền đồ…."
Mạnh Chấn Tông hời hợt
nói mấy câu, rồi lại quay trở lại nói chuyện "Đàm hôn luận gả" (ý là nói đến chuyện hôn nhân ấy) như cũ. Ông run rẩy đứng lên, cũng không để ý
tới sắc mặt tái xanh của Mạnh Thiệu Đình, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, bỗng nhiên ông dừng lại, quay đầu nói: "Đúng rồi, ở
ngoại thành phía tây vẫn còn có một căn biệt thự để đó không dùng đến,
nơi đó cũng không tệ. Con có thể sắp xếp dẫn Phó Tĩnh Tri đi tới đó. Ba
nghĩ cũng thuận tiện hơn đối với cô ấy."
Mạnh Thiệu Đình chẳng
nói gì cả, nghe được tiếng đóng cửa vang lên. Vẻ mặt nghiêm trang dần
dần biến mất, thay vào đó là nụ cười tàn khốc. Thẩm Mạn Quân, cô được
lắm. Từ trước đến giờ, chưa từng có người phụ nữ nào khiến tôi phải kết
hôn chỉ vì nịnh hót ba mẹ tôi. Năm năm trôi qua, cô vẫn có thể khiến ba
mẹ tôi luôn nhớ cô. Năm năm trôi qua, cô vẫn chưa từ bỏ. Ngược lại, cô
còn có khả năng làm cho ba mẹ tôi để mắt đến cô. Bây giờ, cô lại kiếm cớ một lần nữa ép tôi, thật tốt!
Hai tay Mạnh Thiệu Đình chống
xuống bàn, anh cúi đầu nhìn bàn làm việc có chút ngổn ngang. Cô muốn kết hôn với tôi thật sao? Tôi thua rồi, tôi sẽ đồng ý cưới cô.
Việc
kết hôn với cô cũng không có gì xấu lại không làm hại ai hết thì cớ sao
tôi lại không làm. Chỉ là trên thế gian này lại có thêm một đôi vợ chồng bất hoà mà thôi.
Việc kết hôn với cô không bằng kết hôn với Phó
Tĩnh Tri. Ít ra, cô ấy luôn nhẫn nhịn, khiến tôi luôn nhớ mãi cô ấy,
không bỏ được nhưng cũng không nỡ bỏ cô ấy. Còn cô, ở bên cạnh tôi năm
năm rồi, thời gian năm năm trôi qua, tôi chỉ thấy có chút hổ thẹn và
thông cảm đối với cô mà thôi. Mạn Quân, cô không phải kẻ khờ dại, nhưng
tại sao cô không hiểu, sức chịu đựng của đàn ông luôn luôn có hạn. Bởi
vì hổ thẹn nên tôi cho cô những thứ cô đang thiếu, nhưng chỉ cần có một
cơn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ làm tiêu tan hết.
Cô không nên hận tôi vô tình. Tôi không có sai, chẳng qua là tôi không có cách nào để yêu cô, thích cô mà thôi.
************************************************************
Lúc Mạnh Thiệu Đình nói Tĩnh Tri dọn nhà, Tĩnh Tri cũng không hỏi gì, thậm
chí cô cũng không biểu lộ ra ánh mắt hoài nghi và không vui của mình. Cô chỉ biết vâng dạ như một dụ nhân (ý là một người đang được người khác
dạy dỗ, chỉ bảo). Nhưng hoa kia là do chính tay cô trồng. Về sau, chắc
khó có thể nhìn thấy lại nó.
Ngược lại trong lòng Bình Bình lại
luôn lo lắng. Mấy ngày nay, nhị thiếu gia không về nhà. Vừa về, cũng
không chào hỏi mà lập tức dẫn Phó tiểu thư tới biệt thự ở ngoại thành xa xôi kia. Lúc này, Bình Bình cảm thấy việc này quả thật là không ổn. Nếu quan hệ giữa hai người tiến triển ngày càng tốt đẹp, thì tại sao không
dẫn tiểu thư đến một nơi có hoàn cảnh tốt hơn, mà trái lại là đi tới nơi hương nghèo ác thủy (ý là nơi nông thôn nghèo túng, rừng thiêng nước
độc) này.
Bình Bình vừa thu dọn đồ đạc, vừa ấm ức thay Tĩnh Tri.
Nơi đây cũng giống như bị đày tới lãnh cung (nơi những vua chúa đày ải
phi tần không được sủng ái) vậy. Thế mà, tiểu thư lại bày ra dáng vẻ thờ ơ, không buồn không lo, không quan tâm đến việc đó. Thật là không biết
trong lòng tiểu thư
suy nghĩ như thế nào nữa.
Ngày dần dần trôi
qua, cũng đã đến lúc mặt trời lặn, Tĩnh Tri dọn dẹp đồ đạc cũng gần
xong. Cô cũng không có đồ vật gì quan trọng. Lúc nào cô cũng mang những
thứ quan trọng bên người mình, cô chưa từng lấy nó xuống. Lúc chuẩn bị
leo lên xe, ra cửa, Bình Bình bày ra dáng vẻ lưu luyến, mà Tĩnh Tri cũng không hề quay đầu lại dù chỉ một lần.
Cô không có hy vọng điều
gì. Dù đang ở trên Thiên đường thì vẫn còn có Địa ngục, cũng không có gì khác nhau. Cô cũng chỉ đang sống tạm, chờ đợi một bước ngoặt mới xuất
hiện trong cuộc sống của mình thôi.
Hơn nữa, lần dọn nhà này,
Tĩnh Tri cũng không cảm thấy đó là chuyện xấu. Mặc dù chuyện này cho
thấy cô không còn được yêu thương, cưng chìu như trước nữa, với lại
những mưu kế mà cô chuẩn bị từ trước cũng không cách nào thực hiện được
nữa. Nhưng nếu Mạnh Thiệu Đình dần dần quên mất cô, thì cô sẽ mang theo
đứa bé này lặng lẽ rời khỏi nơi đây.
Nghĩ tới đây, cô có chút
kích động, nhịn không được nhảy cẫng lên, lại kéo dây chuyền trên cổ
mình, nhìn chiếc nhẫn của Thiệu Hiên, lần lượt vuốt nhẹ. Trong đầu cô,
cũng thoáng hiện lên hình ảnh của Thiệu Hiên, xa nhau cũng mấy tháng
rồi. Bây giờ, cô cũng không tưởng tượng ra bộ dáng của anh ra sao nữa.
Trong nhất thời, vẻ mặt của cô tỏ vẻ chán nản, suy sụp. Bình Bình thấy cô có
vẻ mặt như vậy, liền nhếch cái miệng nhỏ nhắn của mình cao hơn. Mặc dù
cô tức giận vì Tĩnh Tri "không có tiền đồ", không biết cách lấy lòng nhị thiếu gia, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của cô ấy, thì vẫn thấy
có chút đau lòng.
"Tiểu thư, bây giờ tiểu thư khổ sở như vậy có
ích lợi gì đây? Trước kia Nhị thiếu gia đối xử với cô tốt như vậy, yêu
thương cô đến tận xương tủy, mà cô luôn thờ ơ, không quan tâm. Hiện giờ, nhị thiếu gia muốn cô rời khỏi đây, cô biết hối hận rồi sao? aida, nhị
thiếu gia cũng thiệt là, sao lại không kiên nhẫn như vậy chứ?. . . . .
."
Bình Bình liến thoắng không ngừng nhưng Tĩnh Tri không còn
nghe gì nữa. Bình Bình nhìn sắc mặt của tiểu thư ngày càng suy sụp, mà
lại không dám oán giận cô ấy. Trong lòng, cô chỉ lặng lẽ cầu nguyện, cầu xin nhị thiếu gia suy nghĩ lại vì dù gì cũng phải nghĩ đến đứa con,
nhanh chóng đón tiểu thư trở về. . . . . .
Xe đến biệt thự ở phía tây ngoại thành thì trời cũng đã sập tối.
Bình Bình nhảy xuống xe, kéo vali quần áo của Tĩnh Tri ra. Khuôn mặt nhỏ
nhắn, xinh đẹp của cô ngày càng đen lại. Nhìn toàn cảnh căn phòng này,
nhìn chung quanh cảnh vật, cách mấy dặm đường cũng không một bóng người. Aida, Làm sao mà một người đang có thai như tiểu thư lại có thể sống ở
đây được cơ chứ?
Tĩnh Tri lại không chần chờ, cô chậm rãi hướng
cửa vườn đi tới. Cô cũng đã quen với cuộc sống bần cùng, nghèo khó rồi.
Bây giờ, dù cực khổ như thế nào, cô cũng không sợ.
Vừa vào vườn,
đôi mắt Bình Bình cũng nhanh chóng phát ra ánh sáng. Cô không kìm được
vui mừng, kéo ống tay áo của Tĩnh Tri: "Tiểu thư, cô xem, là xe của nhị
thiếu gia đó! Là nhị thiếu gia đấy! Em nói rồi mà nhị thiếu gia cũng còn rất yêu thương tiểu thư lắm, cũng không nỡ lòng nào bỏ mặc tiểu thư ở
đây như vậy đâu. Tiểu thư, cô mau vào đi, nhanh đi . . . . ."
Bình Bình nhanh chóng đẩy Tĩnh Tri lên lầu. Trong lòng Tĩnh Tri vẫn còn đang suy nghĩ về Thiệu Hiên, chưa thoát ra được. Tuy sắc mặt cô không khó
coi như trước, nhưng cũng không khá hơn chút nào.
Bình Bình giúp
cô, nhanh chóng đẩy cô vào phòng khách. Vừa vào đến cửa, quả nhiên thấy
Mạnh Thiệu Đình đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách uống trà.
Bình Bình vui vẻ, lời nói cũng không còn mạch lạc nữa, cô cũng mặc kệ
Tĩnh Tri vẫn còn đứng ở bên cạnh, liền thao thao bất tuyệt (ý là nói
không ngừng) báo cáo với Mạnh Thiệu Đình: "Nhị thiếu gia, mới vừa rồi
Bình Bình còn đang suy nghĩ, tại sao thiếu gia lại tàn nhẫn như vậy?
Tiểu thư đang mang thai, thiếu gia còn đuổi nàng đến một nơi xa xôi như
thế này. Thiếu gia không biết, dù tiểu thư không nói ra, nhưng một lát
sau, ở trên xe, sắc mặt tiểu thư thật sự khó coi, thiếu chút nữa không
kìm được mà khóc. . . . . ."
"Thật sao?" Mạnh Thiệu Đình đặt ly
trà xuống, khuôn mặt vốn có chút mệt mỏi dần dần nở nụ cười. Mặc dù anh
không tin Tĩnh Tri sẽ vì mình dẫn cô rời khỏi đó mà khổ sở, nhưng rõ
ràng những lời nói của Bình Bình khiến cho tâm tình của anh khá lên rất
nhiều.
không biết, em nhìn thấy vẻ mặt của tiểu thư lúc
nãy còn rất đau lòng. Thế mà giờ đây, vừa mới trông thấy thiếu gia, tiểu thư cũng bỏ đi những phiền muộn, đau khổ lúc nãy rồi. Thiếu gia xem,
tiểu thư thật tốt với người biết bao, em đoán ngay nhị thiếu gia cũng
không nỡ lòng nào mà bỏ tiểu thư ở đây đâu."
"Dĩ nhiên là không
bỏ được rồi." Mạnh Thiệu Đình rất tự nhiên thừa nhận lời nói của Bình
Bình, ánh mắt anh như làn nước êm ả, chậm rãi bao phủ Tĩnh Tri. Cô cũng
có chút giật mình, sắc mặt cô quả thật có chút khó coi. Sự vui sướng
trong lòng anh càng ngày càng lớn, nhìn vào mắt cô một cách dịu dàng.