Cầm lấy chiếc lược vứt vào thùng rác, lúc này cô mới chậm rãi đưa tay lên
ôm ngực mình, hình như trong lòng đã dễ chịu hơn một chút, hình như là
trong người cô có chỗ nào đó đang dần thay đổi chua xót. . . . . .
Cô không muốn tiếp nhận việc anh đối xử tốt với cô, cũng không muốn anh
cúi đầu hoặc là ăn nói khép nép để lấy lòng cô.
Dù có thế nào đi nữa, mặc kệ anh làm
cái gì, cô không những không thể đáp trả lại cho anh được, ngược lại cô
cho rằng anh làm những thứ đó cho cô là do anh mắc nợ cô, giữa cô và
anh, không nên có bất kỳ chút ấm áp nào, cũng không nên quá gần gũi làm
nhiễu loạn lòng nhau, đã tạo ra khoảng cách thì vĩnh viễn sẽ không bao
giờ xoá đi được.
Cô sẽ không quan tâm anh làm như thế nào, lựa
chọn ra sao, cô chỉ biết, cô đã tự mình quyết định lựa chọn một con
đường cho riêng mình, thì cô cứ đi thẳng tới, dù phía trước mãi mãi là
nơi tăm tối, là địa ngục, thì cô cũng sẽ không quay đầu lại, cũng không
thể quay đầu lại được nữa.
Tĩnh Tri
nhìn chiếc lược vô tội trong thùng rác, cô biết, anh mua không biết bao
nhiêu đồ cho cô, cô cũng biết, cô đếm không hết những đồ mình đã vứt đi, có lẽ, từ nay về sau, cô lại muốn mỗi ngày vứt bỏ một cây lược, có lẽ,
từ nay về sau, sẽ không có người cảm thấy mắc cười khi mỗi ngày đi giao
lược cho cô nữa rồi.
Có lẽ cô không muốn để ý tới những thứ kia, giống như con người vĩnh viễn không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì,
cô cũng không biết, nhưng mà, trong thâm tâm của cô đang cất giữ một
loại cô dũng (cô đơn và dũng cảm), tại lúc người khác cảm thấy không còn con đường nào để đi nữa, thì cô sẽ kiên trì tìm một con đường để đi.
Cô cũng không biết tương lai sẽ xảy ra những chuyện gì, nhưng những thứ mà cô đã trải qua, cũng đủ rồi.
Tĩnh Tri chậm rãi lấy chiếc dây chuyền từ trong quần áo ra, chiếc nhẫn của
Thiệu Hiên soi rõ như gương, cô đặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, nhẹ
nhàng vuốt ve, cái này của cô, Mạnh Thiệu Đình không cho cô đeo, bắt cất lại trong hộp trang điểm, chiếc nhẫn cũng cần phải có đôi, có phải là
rất cô độc hay không?
Tôi mang chiếc nhẫn vào, lại không có
người dắt tay tôi đi; tôi mặc cái váy cưới xong, người nào dẫn tôi đi,
nơi nào cũng được, chỉ cần không phải một người.
Người nào dẫn
tôi đi? Thiệu Hiên, anh có biết không, chúng ta đã có đứa bé? Con của
chúng ta, bé đã biết cử động, thậm chí bàn chân đã biết đạp? Thiệu Hiên, lúc đứa bé sinh ra, anh có thể nhìn thấy bé hay không?
**************************************************************
"Oa, chú ba vẫn còn không biết sao? Ôi chao, chuyện lần này chú hai làm vậy
cũng thật quá đáng, chuyện lớn như vậy, sao chú ấy không thông báo với
chú ba một tiếng, nói thế nào đi nữa, đó cũng là vợ và con của chú ba
mà!"
Vẻ mặt của Mạnh thiệu Tiệm nghi hoặc và cảm thông, nhìn
người đàn ông trước mặt, anh càng ngày càng gầy, khuôn mặt cũng hơi đen
một chút, ngày nghỉ thường đi biển phơi nắng, khí sắc của anh xem ra
không tệ.
Nhưng khi anh ta vừa nói những lời này xong, cả người
Mạnh Thiệu Hiên liền biến sắc, anh ngồi trên ghế gỗ, hai tay nắm hai tay vịn ở bên, đôi mắt mất tiêu cự, trống rỗng nhìn về phía trước.
"Chú ba? Chú không sao chứ? Chú cũng không cần quá đau khổ, Phó tiểu thư và
đứa bé vẫn rất tốt, chú hai mặc dù đối xử với chú rất vô tình, nhưng đối xử với bọn họ rất tốt, chú yên tâm, Phó tiểu thư không chịu chút uất ức nào đâu. . . . . ."
Mạnh Thiệu Tiệm cúi người xuống, nhẹ vỗ lên
vai của em trai, Mạnh Thiệu Hiên vẫn giống như tượng gỗ ở đó, không phản ứng chút nào ngồi yên một chỗ ở đó.
Mạnh
Thiệu Tiệm thấy anh nãy giờ không nói gì, hình như cũng cảm thấy không
có gì thú vị nữa, anh ta cầm điếu thuốc, đi ra ngoài ban công hút, nheo
mắt hài lòng hút một hơi thật mạnh, khói thuốc hút vào phổi, toàn thân
cũng khoan khoái dễ chịu.
Ngược lại anh ta lại không nghĩ tới, mọi chuyện vỡ lở ra như vậy, nhưng người lớn trong nhà lại vẫn không buông tha Thiệu Đình.
Mặc dù trong lòng Mạnh Thiệu Tiệm hận vô cùng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ
cười vô hại như trước, tất cả mọi chuyện đều phát triển theo kế hoạch
của anh ta, mặc dù có chút sai lệch nhỏ, nhưng tóm lại kết quả vẫn nằm
trong dự tính, xem ra, ngay cả ông trời cũng muốn giúp anh ta rồi!
Một điếu thuốc còn chưa hút xong, bên kia đã có động tĩnh rồi.
Mạnh Thiệu Hào không nhanh không chậm xoay người lại, thấy Mạnh Thiệu Hiên
giống như người điên, không để ý tới bản thân mình, không để ý sẽ đụng
bị thương hoặc ngã bị đau, anh lục lọi ở đó không biết tìm cái gì, căn
phòng bị anh lục tung ngổn ngang, sau đó anh từ đống bừa bãi dưới đất
lảo đảo siêu vẹo sờ tới cửa phòng ngủ, kéo cửa ra liền đi xuống lầu
dưới. . . . . .
Người ngã ngựa đổ, quản gia mang theo người giúp
việc cũng không có ngăn cản được anh, mấy ngày trước trong nước xảy ra
chút chuyện nên ông cụ Mạnh đã chạy về nước rồi, bây giờ Mạnh Thiệu Hiên chợt phát tác, trong khoảng thời gian ngắn mọi người cũng không biết
phải làm như thế nào.
Muốn ngăn cản anh, rồi lại sợ làm anh bị
thương, dù sao thân phận Tam thiếu gia vẫn còn đó, cũng không ai chọc
nổi.
Nhưng nếu như không ngăn anh, đợi đến khi ông cụ tới hỏi tội bọn họ, thì bọn họ phải làm sao?
Đang chần chừ không biết phải làm sao, Mạnh Thiệu Hiên đã chạy ra khỏi biệt
thự, Mạnh Thiệu Tiệm đẩy cửa đi ra ngoài, đi tới cầu thang, nhìn thấy
mọi người trong phòng đang mắt to trừng mắt nhỏ, lạnh lùng quát: "Mắt
của Tam thiếu gia không nhìn thấy đường, các người còn không mau đi tìm
người trở lại? Mới vừa rồi ông cụ đã nói rồi, không để cho Tam thiếu gia tự mình đi ra ngoài, nếu như xảy ra chuyện gì rắc
rối, các người có mấy cái mạng để bồi thường?"
"Dạ, vâng, Đại thiếu gia, chúng tôi sẽ
đi ngay! Mấy người này, mau đi tìm Tam thiếu gia trở về, tay chân nhanh
nhẹn lên một chút, cẩn thận một chút, đừng làm tổn thương Tam thiếu
gia!"
Quản gia cuống quít dặn dò, mấy người
giúp việc lập tức chạy ra ngoài, Mạnh Thiệu Tiệm biết mắt của Mạnh Thiệu Hiên không thấy đường, chạy cũng không chạy xa được, tóm lại muốn bắt
người trở về anh ta cũng không quan tâm, anh ta vỗn cũng không muốn để
cho Thiệu Hiên trở về nữa, chỉ hy vọng anh gây ra chút động tĩnh, để cho người lớn trong nhà đừng quên, ở nước Mỹ xa xôi này, còn có một người
con trai đòi sống đòi chết chuyên gây "tai hoạ" này nữa!
***********
"Đúng vậy, mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào đi nữa, chuyện này chính là như
vậy, là do lỗi của con, là do con nhất thời so sót, phạm phải sai lầm
không thể bù đắp được như vậy, ba, nếu như ba muốn xử phạt con, Thiệu
Đình sẽ không nói một chữ 'Không'!"
Trong phòng làm việc, hai cha con ngồi đối diện nhau, Mạnh Thiệu Đình sau khi nói xong câu nói này, tay Mạnh Chấn Tông đang bưng ly trà lên khẽ dừng
lại một chút, đôi mắt già nua của ông cụp lại một lúc lâu cũng không mở
ra, giống như ông đang ngồi thiền.
Mạnh Thiệu Đình cũng không nói chuyện, anh cúi đầu nhìn những đường vân trên mặt bàn, những đường cong đẹp mắt, dần dần liên tưởng thành khuôn mặt của cô, cô cười có lúm đồng tiền.
"Lỗi của con, con nhất thời sơ sót sao, con cho rằng thật sự có thể giấu giếm được ba hay sao?"
Giọng nói già nua của Mạnh Chấn Tông có chút lạnh lẽo, lại có chút nặng nề,
ông bình tĩnh nhìn Mạnh Thiệu Đình: "Ba đã tính toán sai lầm, không ngờ
con lại để tâm tới cô ta nhiều như vậy, ba nuôi hai đứa con trai thật
tốt, lại vì một người phụ nữ như vậy, các người một người ở trong nước,
một người ở nước ngoài đều ầm ĩ khiến ba sống không yên, cơ nghiệp này
sớm muộn gì cũng bị các người làm cho lụn bại!"
"Ba, con bảo đảm, loại chuyện như vậy sẽ không bao giờ nữa xảy ra, con cũng
sẽ không bao giờ tái phạm sai lầm ngớ ngẩn như vậy nữa"
Mạnh Chấn Tông khẽ khoát tay, "Con nói những thứ này thì có ích lợi gì đâu, người phụ nữa kia vẫn ở lại bên cạnh con, ai biết còn chuyện gì có thể xảy ra ?"
"Ba, xin ba hãy tin con một lần. . . . . ."
"Con muốn ba tin con, muốn ba không tính toán gì nữa cũng không khó." Mạnh
Chấn Tông cắt đứt lời của anh, "Con ngay lập tức hãy cưới Mạn Quân đi."
"Ba, đây là hai chuyện khác nhau. . . . . ."
"Đây không phải là hai chuyện khác nhau, nếu như con không muốn ba không
truy cứu trách nhiệm của cô ta, nếu muốn ba tha cho cô ta một lần, thì
ngay lập tức hãy cưới Mạn Quân, nếu không, con cũng nên biết rõ, cố ý
tiết lộ bí mật thương nghiệp, khiến cho chúng ta bị tổn thất lớn như
vậy, nếu bị xử phạt thì sẽ nhận hình phạt gì, phải trả giá như thế nào!"
"Ba, chuyện này là do lỗi của con, không có quan hệ gì tới Phó Tĩnh Tri!"
"Con cho rằng ba là người ngu sao? mất USB? Vừa khéo lại bị người của đối
phương nhặt được? Thiệu Đình à Thiệu Đình, lấy cớ vụng về như vậy, người nào thèm tin chứ?"
Mạnh Thiệu
Đình không phản bác được, chuyện lần này, mấu chốt là sự hạn chế quá
lớn, tất cả những lý do hợp lý cũng không có lý do dùng tới, bởi vì chân tướng sự việc đã quá rõ ràng, nhưng mà anh không có biện pháp, chỉ đành phải nhắm mắt đảo trắng thay đen, đem tất cả sai lầm, ôm hết vào mình!
Chỉ cần ba không truy cứu, người phía dưới dù có thắc mắc gì, cũng không
dám nói thêm gì nữa, chuyện này, cứ như vậy mà xếp lại!
Mạnh Chấn Tông đứng lên, lại lặp lại một lần
nữa nói: "Nếu như con đồng ý, cuối tuần con và Mạn Quân sẽ cử hành hôn
lễ, nếu như con không đồng ý, vậy thì để cho Phó Tĩnh Tri chờ giấy triệu tập của toà án đi! Ba nghĩ, âm mưu đơn giản như vậy, người bên điều tra vụ án kinh tế không cần tốn nhiều công sức, cũng có thể dễ dàng tra ra
manh mối của chuyện này!"
"Con đồng ý." Mạnh Thiệu Đình đấm một
đấm lên trên mặt bàn, anh cúi đầu, cắn chặt hàm răng lại, nhẹ nhàng lặp
lại một lần nữa: "Con đồng ý, con sẽ cưới Mạn Quân."
"Được, cứ
quyết định mọi chuyện như vậy, Thiệu Đình, nếu như con lại đổi ý nữa,
lại làm ra chuyện có lỗi với Mạn Quân, thì ngay cả một nugời làm ba như
ba đây, cũng thật sự là không có cách nào bao che cho con được nữa, nếu
con đã đồng ý cưới Mạn Quân, vậy thì hãy thu xếp người bên cạnh con một
chút đi, tóm lại là tân hôn của các con, cho dù là con bỏ không được,
cũng phải cho Mạn Quân chút thể diện, Thiệu Đình, hãy để Phó Tĩnh Tri đi đi."