Anh cúi đầu, gương mặt bình ổn và chuyên chú, giọng nói rõ ràng nhưng vẫn
biểu hiện sự ấm áp: "Không cài chặt giầy lại, lát nữa anh ôm em lên giầy sẽ rơi ra, chân của em không được để bị lạnh, em quên à?"
"Sao anh biết chân của tôi không được để bị lạnh?" Tĩnh Tri nói lẩm bẩm, cô
cảm thấy giờ phút này sự dịu dàng của anh đối với cô tựa như kiểu lo
lắng không yên. Càng ngày cô càng cảm thấy mình
nhìn không thấu, đoán không ra con người của anh bây giờ, giống như anh
đã thay da đổi thịt, biến đổi thành một người khác vậy!
Ngón tay của anh chậm rãi phất nhẹ qua nơi mắt cá chân của cô. Tĩnh Tri cúi
xuống nhìn, thấy ý cười nơi khóe miệng anh thoáng hiện vẻ tinh quái:
"Những chuyện em không biết, đâu chỉ có vậy?"
Trong lòng
Tĩnh Tri có quỷ, cô có chút ngượng ngùng cúi đầu ho khan một tiếng, quay đầu sang chỗ khác. Đột nhiên cô nhìn thấy một chiếc
cầu vồng nằm vắt ngang phía chân trời xa xa. Lúc này mưa đã tạnh, nhưng
ánh mặt trời bị tầng mây ẩm ướt che lấp ở phía sau, tựa như đang muốn xé toang màn mây kia để xông ra, nhưng lại chỉ có thể khảm một đường viền
vàng uốn lượn quanh đám mây dầy cộm nặng nề kia.
"Đi thôi."
Anh cười, một tay vòng qua hai cánh tay một tay luồn dưới hai chân cô,
nhấc bổng cô lên ôm vào trong ngực. Tĩnh Tri lo lắng cho cái bụng, vội
vàng vòng tay ôm vào cổ của anh. Khoé môi của anh chậm rãi nhếch lên một nụ cười thản nhiên, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ càng ôm chặt
cô hơn, đi lên chiếc cầu nhỏ bắc ngang qua dòng nước chảy.
Đi đến chỗ cao nhất của chiếc cầu vòm thì toàn bộ phong cảnh của trấn nhỏ
đã nằm trong tầm mắt. Nhìn từ xa, những chiếc
thuyền nhỏ như những con cá, lướt xuôi ngược rất nhanh trên dòng sông
tựa như thoi đưa không ngừng. Cơn gió đưa tới mùi thơm tươi mát dễ ngửi
của bùn đất sau cơn mưa, hơi thở của anh dần dần trở nên phì phò, nhưng
anh chưa từng nghĩ sẽ đặt cô xuống, mà cô, hình như cũng quên nhắc nhở
anh.
Anh bế cô đi một mạch xuống chiếc cầu đá, nước đọng đã
thoát hết rất nhanh. Bọn họ đứng ở bên dưới mái hiên của một quán nhỏ
bán tạp hoá ngay cạnh đường, chờ xe tới đón.
Tấm nhựa lợp
trên nóc quán đọng rất nhiều nước, ngay giữa quán nước cũng đang tí tách nhỏ xuống, gần như sắp dội xuống đỉnh đầu bọn họ. Tĩnh Tri thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn vào chỗ đó, càng nhìn cô càng cảm thấy có chút sợ
hãi. Xem ra tấm vải nhựa kia đã sắp không chịu nổi
nữa rồi, chỉ sợ chỗ nước kia tưới xuống đầu mình, xối cả người ướt sũng
thì cô thật sự quá xui xẻo!
Mạnh Thiệu Đình nhìn biểu lộ của cô thì cảm thấy rất buồn cười. Anh đưa tay kéo cô tới, bàn tay áp sát
vào đỉnh đầu của cô: "Chẳng phải lá gan của em rất lớn đó sao?"
Tĩnh Tri co rụt cổ lại: "Chuyện đó thì có liên quan gì đến gan lớn gan bé chứ?"
Nhưng anh chỉ cười không nói, đứng sóng vai cạnh cô ở trong cái quán đơn sơ
này, phía trước họ cách không đến nửa thước, nước mưa từ trên mái nhỏ
xuống thành bức rèm nước.
Anh cầm tay của cô, nhìn cái thị
trấn nhỏ xa xôi này vẻ thiếu tin tưởng. Người đi trên đường không chút
vội vã, vẻ mặt bình thản. Từng chiếc quán nhỏ bên đường bắt đầu lần lượt mở cửa. Những món đồ vật nho nhỏ với đủ loại hình
dạng màu sắc, chủ yếu làm để bán cho du khách. Nào là tranh cắt giấy
mang phong cách dân tộc, nào là chiếc kẹp tóc được trang trí bằng những
mảnh vải thổ cẩm, thậm chí cả hạt gỗ thông, những viên đá màu xanh biếc
hoặc màu nâu, được mài giũa thủ công còn thô ráp xâu lỏng lẻo thành
những chiếc vòng cổ, vòng tay và nhiều đồ khác nữa, nhìn từ xa thấy sáng lóng lánh, thoáng trông cũng hay mắt.
Xe phải lượn qua
những cung đường rất xa mới tới được chỗ này. Bọn họ thực sự cũng không
vội, cuối cùng nhìn trời thấy thời tiết đã trở nên rất tốt, liền dứt
khoát ra khỏi quán, bắt đầu đi dạo dọc theo con phố nhỏ.
Dần dần trên phố đã có chút ồn ào tấp nập, những du khách tựa như đột nhiên chui từ dưới đất lên, xông ào ra đường, phiên chợ bị khuấy đảo sôi sục
bốc lên ngất trời!
Người dân trong trấn ăn mặc kiểu chất
phác, du khách mặc trang phục hiện đại trẻ trung. Cách ăn mặc như người của hai thế giới, nhưng
lúc này khi ở chung một chỗ lại hòa lẫn vào nhau rất mềm mại, cũng như
sự xuất hiện của một vài bức tranh sơn dầu treo ở nơi này không hề gây
nên cảm giác đột ngột.
Có một tiệm bán hàng nhỏ thu hút sự
chú ý của Mạnh Thiệu Đình và Tĩnh Tri, bởi việc mua bán ở đó hết sức
nhộn nhịp. Bên trong tiệm không lớn lắm, nhưng nhiều người chen chúc ồn
ào, bọn họ không vào được, bởi thực sự cũng không vội, cho nên dứt khoát đứng ở bên ngoài, thuận tiện ngắm nghía qua một chút những đồ lưu niệm
nho nhỏ treo bán trong tiệm
Trên kệ treo một tấm bìa
các-tông cứng ngắc, trên mặt bìa có mấy chữ to viết bằng phấn màu nhìn
xiêu xiêu vẹo vẹo: lắc tay tình nhân giá rẻ - bán đại phá giá.
Mạnh Thiệu Đình kéo Tĩnh Tri đi qua, bọn họ thấy phía trên giá hàng xung
quanh có lưới sắt bao quanh, nơi treo tấm bìa các-tông cứng ngắc kia, có rất nhiều vòng tay đủ mọi màu sắc, được đan tết bằng sợi tơ tằm, có
nhiều kiểu dáng kích cỡ khác nhau, nhưng thoạt nhìn cực kỳ xinh xắn đẹp
đẽ!
"Chúng ta mua đi, hàng bán đại phá giá đấy!" Mạnh Thiệu
Đình cũng không ngẩng đầu lên, trong tay nắm một đôi vòng có tên là “
Vòng tay tình nhân gắn kết trái tim”, chậm rãi nói.
Anh cũng không có hành động phấn khích quá mức, gần như kiểu thuận miệng nói ra một câu.
"Mua cái này làm gì." Tĩnh Tri cũng có chút lưỡng lự, vòng tay tình nhân,
tên gọi cũng như ý nghĩa, dĩ nhiên chỉ dành cho những cặp tình nhân đeo
mà thôi. Quan hệ giữa anh và cô được coi là thế nào nhỉ? Là mối quan hệ
bao nuôi hay là bị bao nuôi đây?
Ngón tay Mạnh Thiệu Đình nắm đôi vòng tay hơi lưỡng lự một chút, rồi lại để xuống: "Vậy thì đi thôi."
Anh xoay người vừa định chuẩn bị kéo cô đi, vừa vặn chủ quán hết bận nhìn
thấy khách hàng tới cửa mua bán lại chạy đi, cuống không kịp liền chạy
tới, vẻ mặt đầy nhiệt tình cười nói: "Ánh mắt tiên sinh thật là tốt,
ngài có biết đôi vòng tay tình nhân tết hình hai trái tim kết chặt mà
ngài vừa mới cầm có lai lịch thế nào không?"
Tĩnh Tri nghe
ông ta nói như vậy không khỏi cười nói: "Chắc lại là một truyền thuyết
gì đó về đôi nam nữ si tình đang được lưu truyền."
Ông chủ
tiệm cười sảng khoái: "Vị tiểu thư này thật có kiến thức, nhưng chuyện
về đôi vòng tay trái tim gắn kết này lại không phải là truyền thuyết về
đôi nam nữ si tình, mà là chuyện có thật ở trong trấn nhỏ này. Đây là
một chuyện bí mật, có thật đã xảy ra từ một trăm năm trước!"
"Hả? Ông kể cho tôi nghe một chút." Tĩnh Tri hứng thú, ngừng bước xoay người lại.
Ông chủ tiệm hắng một tiếng cho thanh giọng, mặt mày hớn hở bắt đầu kể lại: "Đó là vào khoảng thời gian cuối đời Thanh, ở trấn của chúng tôi có một người cô gái tuổi còn trẻ rất xinh đẹp, kiếm sống bằng nghề may vá thêu thùa. Nhưng không ngờ trong lúc vô tình cô bị một gã tướng cướp cầm đầu nhóm thổ phỉ sống trong núi nhìn trúng. Gã tướng cướp này tuổi không
lớn lắm, tướng mạo cũng đường đường chánh chánh, liền giả dạng thành một người đứng đắn, hàng ngày đi qua gian hàng của cô gái đó, còn thường
xuyên mua từ kim chỉ đến những vật dụng nhỏ khác của cô. Qua một thời
gian dài, cô gái liền chú ý tới người này, dần dần, hai người nhìn nhau
nhiều nên đã nảy sinh tình cảm. Có một ngày, gã tướng cướp đó lại tới
trước gian hàng của cô gái, trù trừ hồi lâu, từ lúc mặt trời mọc vẫn
đứng lần chần ở đó cho đến khi mặt trời lặn, gã ta liền đi theo cô gái
về tận cửa nhà, lúc này mới tiến lên trước..."
"Liệu có phải là hắn có ý đồ bất chính không?" Tĩnh Tri cau mày lại, hỏi có chút nóng ruột.
"Điều này cũng không thể khẳng định được." Mạnh Thiệu Đình đón lấy lời của
cô: "Nếu như người này có ý bất chính, đại khái có thể nhân cơ hội cô
gái kia là người nghèo khổ, sai quân tới bắt người mang thẳng về sơn
trại, hắn ta đã phải hao phí thời gian để lượn quanh cô gái đó rất lâu
như thế, dĩ nhiên là hắn phải có chân tâm thật ý với cô gái đó rồi."
Ông chủ tiệm giơ ngón tay cái lên: "Vị tiên sinh này nói rất đúng! Lúc đó
gã tướng cướp ngăn cô gái lại, bày tỏ toàn bộ tâm ý của mình, tất nhiên
trong lòng cô gái rất vui mừng, hai người đã hẹn mười ngày sau, gã tướng cướp đó sẽ đến nhà cầu hôn. Vì vậy, gã đã tặng cho cô gái miếng ngọc
bội có đính hai trái tim lồng vào nhau được đan tết bằng sợi tơ, mà
mình vẫn đeo trên người từ nhỏ, hai người nói chuyện với nhau rất lâu
rồi mới từ biệt, còn lưu luyến mãi không thôi."
"Sau đó thì
sao? Gã trùm cướp đó có đến xin cưới không?" Trong lòng Tĩnh Tri đã mơ
hồ có dự cảm không hay. Cô thích đọc sách, nhiều khi cô đọc tiểu thuyết, chỉ cần xem phần mở đầu đã có thể đoán được phần kết, hoặc là nghe nhân vật chính nói một câu, mà có thể suy đoán được sắp xảy ra chuyện gì. Ờ
niên đại đó, hai người với thân phận như vậy, muốn được ở chung một chỗ
thật bình an vui vẻ, hoàn toàn chỉ là nằm mơ.
Ông chủ tiệm
lắc đầu thở dài nói: "Đôi tình nhân đó thật đáng thương! Lại nói, sau
khi gã trùm trở về liền chuẩn bị hôn sự, nhưng không ngờ triều đình lại
phái đại quân xuất binh đi tiễu trừ sào huyệt quân phiến loạn.Trong đám thổ phỉ lại có người nhận hối lộ nên đã bán đứng tất cả anh em của
mình. Ngay cả gã trùm cướp chạy trốn đến hang sâu núi thẳm, mà ba ngày
sau vẫn bị bắt lại. Còn triều đình căm hận hắn
lâu nay chiếm cứ, ý đồ
kiêu ngạo, lại luôn có liên hệ với đảng cách mạng, nên đã xử hắn chịu
hình phạt “nghìn đao lóc thịt”. Đến ngày hành hình, cô gái mới biết
người mình vẫn yêu tâm tâm niệm niệm đó lại là trùm thổ phỉ, lại càng
không bao giờ ngờ tới, cái ngày thứ mười đầy tốt đẹp mà cô đang mong
ngóng đó, lại trở thành ngày hai người vĩnh viễn xa cách. Cô gái rưng
rưng nước mắt đưa tiễn người yêu lên pháp trường, hai người ôm đầu nhau
khóc thảm thiết, khóc đến trời đất cũng phải động lòng. . ."
"Thật sự phải chịu hình phạt lăng trì đó sao? Làm sao cô gái kia có thể chịu
nổi loại đả kích này chứ? Hai người bọn họ cũng quá khổ, quá đáng thương rồi ..." Hốc mắt Tĩnh Tri đã hơi đỏ, nếu so sánh với đôi tình nhân này
thì quả thật, khổ nạn của cô và Thiệu Hiên dường như không thấm vào đâu.
Mạnh Thiệu Đình cũng nhếch mi lên cười một tiếng, siết chặt tay Tĩnh Tri:
"Mọi người chỉ nhìn thấy hai người đó khổ sở, còn tôi lại trông thấy
niềm vui của hai người đó. Ít nhất, trong mười ngày đó, mỗi một ngày cô
gái kia đều rất vui vẻ, hạnh phúc. Ít nhất, trong giờ phút đó, người đàn ông đang ở trên pháp trường kia có thể nhìn thấy người mình yêu một lần cuối, biết được cô gái cũng yêu hắn sâu đậm như hắn đã yêu cô thắm
thiết, nhất định trong lòng hắn cũng sẽ thấy vui sướng."
Nói xong lời cuối cùng, sự vui vẻ trong đáy mắt của anh tựa như cũng phai
nhạt đi một chút. Vẻ thê lương từng chút, từng chút một hiện ra, rồi dần dần phủ kín cả đôi tròng mắt đen như mực và sâu thăm thẳm kia. Tĩnh Tri nhìn anh hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng lại rất tán đồng những lời anh vừa nói. Cô chưa từng ngờ tới, một người vẫn luôn bạc tình và tàn nhẫn
như anh, cũng có thể nhìn thấu được biểu hiện chân thực của tình yêu như vậy?
"Sau đó, cô gái thu nhặt thi hài của người yêu rồi an
táng ở sau núi, dùng chiếc khăn voan màu đỏ có những đường tơ mà mình tự tay thêu lên trên đó, lấy mảnh ngọc bội có hình hai trái tim gắn kết
đeo lên cổ mình, sau đó treo cổ tự vẫn trên cây ở ngay bên cạnh ngôi mộ
người yêu."
"A, cô gái này sao lại quá si tình như vậy chứ?" Tĩnh Tri hơi giật mình, hai người bọn họ kết giao với nhau cũng không
được lâu lắm, huống chi, người đàn ông kia lại còn giấu giếm thân phận
của mình, vậy mà cô gái kia lại tự vẫn vì hắn, thật khiến Tĩnh Tri có
phần sợ hãi.
"Vốn dĩ trái tim đã thuộc về đối tượng, toàn bộ suy nghĩ cũng hướng về người đó, cô gái dự định sống với người đó nhưng giờ hóa thành hư ảo, dĩ nhiên chẳng còn điều gì níu kéo cô yêu thích
cuộc sống này nữa, chuyện ấy xem ra cũng bình thường." Vẻ mặt của Mạnh
Thiệu Đình cũng không hề thay đổi, khẽ nói.
Ông chủ tiệm lại tiếp tục nói: "Mãi lâu sau, thi thể của cô gái mới được đám thợ săn đi
ngang qua phát hiện ra. Nghe nói, nét mặt của cô gái kia vẫn còn hồng
hào, xinh đẹp động lòng người giống như khi cô còn sống vậy. Dân chúng
trong thành cảm động và nhớ đến mối thâm tình của hai người, tự động
quyên tiền hợp táng hai người ở chung một chỗ, còn hai trái tim kết bằng tơ mà cô gái đeo trên cổ do có kiểu dáng quá tinh xảo đẹp đẽ, lại mang
ngụ ý tốt đẹp, liền được các cô gái trẻ trong trấn học theo, lưu truyền
từ đời này sang đời khác cho đến ngày nay. Nghe nói, nam nữ trong trấn
nhỏ này, một khi tặng cho đối phương hai trái tim gắn kết kia sẽ sống
bên nhau suốt đời, không bao giờ chia cách. Linh hồn của cô gái ngàn năm không hề tiêu tan, sẽ phù hộ cho những đôi nam nữ nào đeo hai trái tim
gắn kết kia..."
"Thật đúng như vậy sao?" Lúc này Tĩnh Tri
còn đang đắm chìm ở trong chuyện xưa, mãi sau khi nghe thấy câu nói sau
cùng của ông chủ tiệm, cô mới kinh ngạc thốt lên câu hỏi thăm.
"Cô gái này, nếu như cô không tin, thì hãy đi chung quanh hỏi thăm một chút đi, chỉ có tiệm chúng tôi mới bán vòng tay kết hai trái tim chính tông
nhất đấy. Đó là vì trong trấn nhỏ này hiện tại có một cụ bà đã 98 tuổi
hàng ngày cụ vẫn tự tay đan tết từng mối tơ thành vòng tay có hai trái
tim gắn kết đó. Do nhà chúng tôi và bà cụ kia có chút quan hệ thân
thích, cụ mới bảo tôi bán giúp cho cụ, nhưng ở những nơi khác không mua
được đâu! Lại nói chính bà cụ này cũng tặng cho chồng mình chiếc vòng
kết hai trái tim. Suốt cả đời hai người cũng chưa từng bao giờ mặt đỏ mở miệng cãi nhau, cụ ông hiện giờ đã 101 tuổi, thân thể còn rất rắn
chắc!"
"Chúng tôi mua một đôi." Mạnh Thiệu Đình nói ôn hòa,
tự tay cầm một đôi vòng tay có hai trái tim gắn kết màu đỏ: "Tôi lấy cái màu đỏ này."
"Được rồi, để tôi gói lại cho hai người..."
"Không cần đâu." Mạnh Thiệu Đình mở ví lấy tiền trả, sau đó nhận lấy đôi vòng
tay có hai trái tim gắn kết kia. Anh bóc bao bì nhìn hình thức có chút
cục mịch kia ra, liền thấy hai cái vòng tay màu đỏ, quả nhiên phong cách cực kỳ cổ xưa mà rất tinh xảo. Anh đưa tay vuốt nhẹ, trên mặt cũng
không lộ ra chút biểu cảm, chỉ kéo tay Tĩnh Tri lên, đeo cho cô chiếc
hơi nhỏ hơn cho, sau đó đeo chiếc còn lại vào trên cổ tay của mình, ngắm nghía một lúc, rồi tựa như rất hài lòng anh gật đầu một cái, lúc này
mới kéo Tĩnh Tri: "Chúng ta đi thôi, xe tới rồi ."
Ngữ điệu nói
của anh nhàn nhạt, bước đi cũng chậm rãi từ tốn. Tĩnh Tri hơi trố mắt,
bị anh lôi kéo đi ra ngoài, mãi lâu sau, cô mới phản ứng được. Đôi con
ngươi trong suốt thoáng hiện lên vẻ giãy giụa, nhưng cô vẫn hỏi: "Mạnh
Thiệu Đình, anh đưa cho tôi cái vật này làm gì?"
Anh hơi nhíu mi, vẫn nhàn nhạt như cũ , "Đã biết rõ rồi, lại còn phải cái gì nữa."
"Tôi không muốn." Tĩnh Tri nói xong, đưa tay muốn tháo chiếc vòng trên cổ
tay mình ra. Sắc mặt cô hơi tái nhợt, từ đáy lòng cơn tức giận không sao kiềm chế nổi, cứ xông lên từng hồi từng hồi. Tại sao anh phải làm như
thế, anh muốn thế nào là cô phải làm như thế hay sao. Anh muốn ly hôn
liền ly hôn, anh muốn hòa hợp liền hòa hợp, anh nghĩ muốn hay không muốn cũng không cần phải hỏi cô. Anh muốn dây dưa với cô cả đời này, thì cô
cũng phải chấp nhận sống ở bên cạnh anh cả đời hay sao?
Cái
vòng tay có hai trái tim kết chặt kia, cô tuyệt đối không muốn đeo cùng
với anh! Cho dù có muốn đeo, cũng phải là cô và Thiệu Hiên cùng đeo một
đôi mà thôi! Hai người bọn họ mới xứng đáng được ở chung một chỗ thật
lâu, cả đời mãi mãi không xa rời nhau. Còn muốn cả đời này cô phải dây
dưa không rõ với Mạnh Thiệu Đình ư? Đừng có mơ tưởng!
"Em
không muốn đeo?" Trong nháy mắt, sắc mặt của anh trở nên vô cùng âm u,
anh tiến lên một bước, lập tức nắm lấy tay của cô.
"Đúng
vậy, không muốn, tôi không muốn!" Tĩnh Tri nhìn lại anh, trong đáy mắt
cô, trước sau như một tràn ngập sự quật cường. Cho dù lúc này anh có hao phí bao nhiêu tâm tư cũng không thể hóa giải nổi sự bướng bỉnh của cô.
Những chuyện kia vĩnh viễn cũng không thể làm cô tiêu tan hết hận ý và
sự chán ghét, nó giống như chiếc gai đầy bén nhọn, chọc vào trong lòng
anh từng hồi, từng hồi những cơn đau lòng đến khó nhịn.
"Phó Tĩnh Tri! Cô... Mẹ kiếp, cô hãy thử nói tiếp một từ không muốn nữa cho
tôi xem nào!" Anh chợt hung hăng nắm cổ tay của cô, gần như anh đã túm
cả người cô nhấc lên khỏi mặt đất. Ánh nhìn lạnh lẽo trong tròng mắt của anh cực kỳ dọa người. Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt của cô, ánh
mắt oán trách nhìn cô gần như muốn nứt ra vậy, nhìn vẻ mặt cô đầy cố
chấp quật cường tới cực điểm!