Ánh nhìn lạnh lẽo
trong tròng mắt của anh cực kỳ dọa người. Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt của cô, ánh mắt oán trách nhìn cô gần như muốn nứt ra vậy, nhìn vẻ
mặt cô đầy cố chấp quật cường tới cực điểm!
"Tôi không muốn, Mạnh Thiệu Đình, anh nghe cho rõ đây, tôi không muốn, tôi không muốn, tôi không. . ."
"Chát!" Anh chợt giơ tay lên, quăng ra một cái bạt tai vô cùng ác độc.
Đầu Tĩnh Tri lệch sang một bên, mái tóc cũng tung ra xõa xuống che kín
gương mặt sưng đỏ của cô. Cô không nhúc nhích, nhưng thân thể đã bắt đầu chậm rãi run rẩy, dần dần cứ run bắn lên không sao
dừng lại được. Tĩnh Tri không muốn khóc, tuyệt đối cô không thể khóc chỉ vì bị anh đánh, tuyệt đối không muốn cho anh biết là cô rất đau, cô rất khó chịu, nhưng cô lại không sao kiềm chế nổi dòng nước mắt của mình,
nước mắt của cô giống như cái vòi nước đã bị hỏng van, không sao ngừng
chảy nổi.
"Phó Tĩnh Tri, cô có trái tim hay không hả?" Anh
buông cổ tay của cô ra, lúc này trên da thịt trắng nõn đã xuất hiện mấy
vệt dấu tay hằn lên rất rõ. Anh chỉ liếc mắt nhìn, rồi quay mặt đi thật
nhanh, anh không muốn mềm lòng với cô nữa, không bao giờ ... muốn mềm
lòng nữa, anh chịu đủ rồi!
"Cô là người hoàn toàn không có
trái tim, Phó Tĩnh Tri, tôi cho rằng mình là con
người có lòng dạ độc ác, từ trước đến nay tôi vẫn cho rằng mình là con
người ích kỷ vô tình, tôi cho rằng con người của tôi đây mới là điển
hình của trái tim sắt đá. Nhưng mãi cho tới hôm nay, tôi mới biết rằng,
cô mới chính là một con người vô cùng tàn nhẫn, cô hoàn toàn không có
trái tim, cho nên, cô có thể không chút lo lắng, không chút kiêng nể, có thể làm bất cứ chuyện gì, cho dù sau đó hậu quả ra sao!"
Anh chợt cười lạnh, hung hăng vung cánh tay, tháo chiếc vòng tết hình hai
trái tim kết nối màu đỏ đầy nực cười trên cổ tay mình ra, quăng đi. Sắc
mặt anh dữ tợn, môi mỏng mím chặt, tiếp đó khoé miệng lại nhếch lên lộ
vẻ tà khí: "Mẹ kiếp, loại đồ chơi rách nát bỏ đi mà còn làm trò! Phó
Tĩnh Tri, cô cút đi cho tôi, cút ngay. cô muốn như thế nào thì sẽ được như thế ấy, cô thích kiểu nào thì sẽ có kiểu ấy...
Cô, con mẹ nó chứ, hiện giờ dù cô có chết ở trước mặt tôi, Mạnh Thiệu
Đình tôi đây cũng không hề chớp mắt!"
Đôi chân của Tĩnh Tri đã không còn sức lực, cô đứng cũng không vững nữa, sau khi bị anh buông ra, cô lảo đảo lui về phía sau mấy bước mới đứng lại nổi. Tất cả mọi
thứ khác, từ đầu cô đã không thèm để ý, bởi vì ngay cả con người anh cô
còn hoàn toàn không quan tâm nữa là... nhưng giờ đây, khi nghe những lời chỉ trích này của anh, trong lòng cô lại thấy khổ sở chua xót không nói nên lời.
Cô đứng bất động ở nơi đó, nước mắt vẫn chảy không ngừng như cũ, gương mặt cô sưng phù, tím bầm, mái tóc rối bời, cô khóc đến tận cùng, bả vai
cũng bắt đầu lay động dữ dội, giọng nghẹn ngào rất khó nghe, nhưng cô
không nhịn nổi, từng tiếng nức nở ngày một cao lên. . .
"Cút! Phó Tĩnh Tri, cô cút đi cho tôi... "
Tĩnh Tri nghe thấy mà cũng như không nghe thấy, cô vẫn như cũ, đứng ở nơi đó cúi đầu khóc.
Tiếng khóc của cô làm anh càng lúc càng khó chịu, đạp liên tiếp vào hai gian
hàng nhỏ ở bên cạnh mình, vẫn còn chưa thấy hả giận, Mạnh Thiệu Đình
quay đầu lại liếc mắt nhìn Phó Tĩnh Tri, chợt cất lên tiếng cười lạnh
lẽo: "Được, được lắm, cô không cút đúng không, vậy tôi biến... Tôi, con
mẹ nó, sau này cũng không muốn còn phải nhìn thấy cô nữa, cô không phải
là phụ nữ của tôi nữa, tôi, con mẹ nó, cũng không cần quan tâm!"
Anh xoay người, một cước đá văng chiếc ghế băng để ngồi ở trước mặt mình.
Bước mấy bước, đi tới trước xe, mở cửa lên xe, tiếng sập cửa xe nghe rất nặng nề, giọng nói vẫn thô lỗ khàn đục: "Lái xe, đi thôi! Còn ngây ngẩn người ở đấy làm gì!"
"Thiếu gia, còn Phó tiểu thư vẫn chưa đi lên xe ạ. . ."
Tài xế có chút khúm núm nhìn vẻ mặt âm trầm của Mạnh Thiệu Đình. Chẳng qua
từ trước đến nay, vị Phó tiểu thư kia vẫn là bảo bối trong trái tim của
thiếu gia, bình thường cũng không phải chưa từng cáu giận, dù rằng chưa
từng ầm ỹ như thế này bao giờ. Cũng không chừng chỉ điên khùng một lát
rồi thiếu gia lại chạy đến ôm ấp thuận theo ấy chứ!
"Quan
tâm đến cô ta làm gì? Cho dù cô ta có chết!" Mạnh Thiệu Đình rống lên
cắt ngang lời, tài xế sợ đến ngẩn người, nhưng vẫn nhắm mắt nói: "Thiếu
gia, xin ngài bớt giận, Phó tiểu thư còn đang mang thai, ngài bỏ cô ấy
một mình ở đây cô ấy biết làm thế nào đây."
"Làm thế nào hả? Hỏi tôi làm gì? Chuyện này liên quan gì tới tôi? Cô ta là gì của tôi chứ?"
Mạnh Thiệu Đình giận dữ, "Anh còn nói nhảm nữa cũng cút cho tôi!"
"Thiếu gia... Vậy ta có thể đi được rồi chứ ạ!" Tài xế không dám nói thêm nữa, thấy Mạnh Thiệu Đình lại muốn nổi giận, anh ta hoảng hốt khởi động cho
xe quay đầu chạy đi.
Xe đi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt,
ngay cả đuôi xe Tĩnh Tri cũng không nhìn thấy nữa. Cô một mình đứng đó,
đột nhiên nỗi sợ hãi không cùng từ đáy lòng dần dần dâng lên, trên người cô không có thứ gì cả, cô bị anh ôm xuống xe, ngay cả chiếc ví da cô
cũng không mang theo, cô không có điện thoại di động, không có tiền, một thân một mình ở trong trấn nhỏ xa lạ, mắt nhìn thấy ngày đã sắp tối,
bây giờ cô biết làm sao đây?
Cô chưa từng ngờ tới, anh vậy
mà lại làm điều nhẫn tâm như vậy, thậm chí còn thật sự ném cô ở lại một
mình giữa nơi xa lạ như thế, chẳng lẽ ngay cả sống chết của cô anh cũng
thực sự mặc kệ cô hay sao?
Bình thường, cô cũng đã từng bị
anh tức giận quá mức như vậy, giữa bọn họ cũng đã từng có mâu thuẫn,
nhưng mặc dù anh tức giận đến đâu, cũng chỉ một lúc sau anh lại vui vẻ
như không có chuyện gì xảy ra. Không những coi như không có chuyện gì
xảy ra, anh còn đưa cô đi ăn cơm, tặng cho cô đồ này đồ khác, cho dù cô
đang mang thai đứa con của Thiệu Hiên, chết sống cũng không chịu để cho
anh đụng vào người, cho dù anh cũng biết trong lòng cô chỉ nhớ Thiệu
Hiên, nhưng chẳng phải anh vẫn đối xử với cô như cũ đó sao?
Thậm chí chuyện đứa con của Thiệu Hiên và Thiệu Hiên vẫn luôn là một vướng
mắc nặng nề trong tâm lý của anh như thế, vậy mà anh cũng có thể nhẫn
nhịn được, tại sao chỉ vì một cái vòng tay giá rẻ kia anh lại không thể
nhẫn nhịn nổi chứ?
Cho dù Tĩnh Tri có quật cường như thế nào đi nữa, có hận anh như thế nào đi nữa, có lớn mật như thế nào đi nữa,
thì giờ phút này trong lòng cô cũng đã hoảng loạn
lên rồi. Đây là lần
đầu tiên cô ở một mình trong thị trấn xa lạ, nên hiện tại cảm giác thiếu an toàn lại càng nghiêm trọng, huống chi, lúc này tình cảnh của cô lại
không chịu nổi như vậy, cô đang mang thai, vạn nhất gặp phải người xấu
thì...
Tĩnh Tri lau nước mắt qua loa, cô cũng không dám đi
đâu, vẫn đứng nguyên ở nơi đó. Cô cho rằng, đến khi Mạnh Thiệu Đình
giận, nhất định sẽ quay trở lại tìm cô, nếu cô chạy lung tung, trên
người lại không có điện thoại di động, khi anh trở lại tìm cô, chắc chắn sẽ không tìm được.
Tĩnh Tri đứng được một lát liền cảm thấy chân sắp không đứng vững được nữa. Thân thể cô nặng nề, chân không chịu được sự sức ép, cô đành phải dựa vào tường đứng một lát. Ngày đã dần
dần ngả tối, hai chân cô cũng đã tê dại, nhưng vẫn không thấy Mạnh Thiệu Đình trở lại.
Nỗi sợ hãi trong lòng Tĩnh Tri từng chút từng chút tăng lên... cô cố gắng nhìn chằm chằm về hướng xe đã rời đi, nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng chiếc xe quen thuộc xuất hiện.
Cho đến khi bầu trời đã hoàn toàn trở thành tối đen, ánh đèn nhợt nhạt từ
các căn nhà ở hai bên đường hắt qua những ô cửa sổ, càng làm trấn nhỏ
thêm vắng lạnh. Trong trấn không có đèn đường, người qua lại trên đường
phố cũng thưa thớt, Tĩnh Tri đứng không vững nữa, cô cũng không thể tiếp tục ngây ngẩn chờ đợi ở đây được nữa, Mạnh Thiệu Đình sẽ không quay lại tìm cô nữa rồi.
Thật ra thì cô đã sớm biết, lần này không
giống với những lần trước, trước kia cho dù anh có tức giận, nhưng cũng
không ra tay nặng như vậy, cũng không nói những lời quá cay nghiệt như
thế. Nhưng hôm nay, anh đã nói hết, nói rất rõ ràng, dù cô có chết ngay
trước mắt anh thì anh cũng sẽ không hề chớp mắt một cái!
Cô
thật sự vẫn quá ngây thơ, lại tin rằng một người đàn ông có thể dung
túng cưng chiều một người phụ nữ đến không bờ bến. Nhưng cô không biết
rằng, ranh giới cuối cùng của người đàn ông rất dễ bị va chạm, hơn nữa,
khi trái tim người đàn ông trở nên tàn nhẫn, thật sự sẽ không chừa lại
đất sống để quay về.
Tĩnh Tri không biết mình phải đi nơi
nào. Cô kéo thân thể nặng nề đi trên con đường nhỏ lát đá xanh giờ đây
chỉ còn thấy mờ mờ, chậm rãi tiến lên phía trước. Thỉnh thoảng, cũng có
một số người đi tới hỏi cô có muốn nghỉ trọ hay không, Tĩnh Tri muốn gật đầu, nhưng nghĩ đến trên người mình không có tiền, chỉ đành phải lắc
đầu một cái.
Cô đi thẳng, đi mãi, trấn nhỏ không lớn, chỉ
chốc lát sau đã đi tới chiếc cầu nhỏ mà lúc tới đây anh bế cô đi qua. Cô đứng ở dưới cầu, nhìn chiếc cầu vòm cong cong đứng trầm mặc ở dưới ánh trăng tĩnh lặng.
Dưới cầu nước chảy róc rách, ngay cả những chiếc thuyền nhỏ ban ngày nhiều đến mức không đếm xuể, giờ cũng đã
không thấy bóng dáng đâu nữa. Trong bóng đêm, cây cối bên bờ đã rũ bỏ vẻ xanh tươi đáng yêu của ban ngày, nhìn như những bóng ma đứng liêu xiêu, có phần dọa người. Trời đêm rất yên tĩnh.
Thỉnh thoảng có
thể nhìn thấy những cặp tình nhân ôm nhau đi từ trên cầu xuống. Nghe
những lời tâm tình thân mật nũng nịu đó, cô tuyệt không một chút rung
động, dần dần cô cảm thấy hơi bị lạnh.
Hai cánh tay ôm chặt
vào nhau, cô đi lên thềm đá của chiếc cầu hình vòm, bước từng bậc, từng
bậc một. Cô đi rất chậm, không gian thật yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng
nước chảy và tiếng ếch kêu, tựa như trên thế giới này chỉ có một mình
cô.
Cô chưa từng bao giờ cảm thấy cô đơn và sợ hãi thế này, cũng chưa từng phải trải qua sự lạnh lẽo như vậy.
Tĩnh Tri cúi đầu thở dài một cái. Khi đi tới điểm cao nhất của chiếc cầu đá, cô đứng lại, cào qua mái tóc rối bời, bụng cũng đã thấy đói, mà bảo bảo trong bụng cô cũng đã có những cử động tựa như cảm thấy bất an. Bàn tay Tĩnh Tri áp sát vào bụng nhẹ nhàng vỗ về, lông mày cô cũng từ từ nhíu
lại, cô thì không quan trọng, nhưng còn bảo bảo phải làm sao bây giờ?
Nếu bị đói một đêm, bị lạnh cóng một đêm, chắc chắn thân thể của cô sẽ không chịu nổi!
Giữa lúc cô đang lưỡng lự, chợt nghe thấy từ sau lưng vọng đến tiếng bước
chân. Rốt cuộc trong lòng Tĩnh Tri trào lên nỗi vui mừng khôn xiết không sao kiềm chế nổi, Mạnh Thiệu Đình!
Đúng rồi, nhất định là
anh tới tìm cô, anh luôn luôn đối xử với cô tốt như vậy, cưng chiều cô
như vậy, làm sao anh có thể bỏ cô ở lại một mình như vậy được chứ?
Thường ngày cô chỉ thấy oán hận và chán ghét anh, nhưng giờ đây dường như
những cảm xúc đó đã hoàn toàn tan biến hết sạch, Tĩnh Tri vội vã quay
đầu lại thần sắc đầy hoảng sợ, nét mặt chờ đợi cũng dần dần rút đi.
Nhìn thân hình của người nọ thì không phải là của Mạnh Thiệu Đình.
Hai bả vai của Tĩnh Tri rũ xuống, đáy lòng cô cực kỳ thất vọng, cảm xúc
buồn nản cứ dâng lên từng hồi từng hồi không sao nén nổi.
Cô thật quá ngu ngốc! Lại còn ôm hi vọng đối với anh kia chứ!
Tĩnh Tri tựa vào lan can trên cầu, nhẹ nhàng khẽ cắn chặt đôi môi, trong
vành mắt cô bắt đầu dần dần hiện lên sự chua xót, cô tủi thân khổ sở mà
không nói ra được. Giờ lại cộng thêm chút hối hận kéo tới, tại sao cô cứ phải bướng bỉnh như vậy, cho dù cô không thích cái vòng tay tết hai
trái tim đó, thì sau này có thể len lén đi đổi hoặc là vứt đi cũng được, việc gì cứ phải làm ầm ỹ giằng co với anh không thôi như vậy...