Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Hôn Lễ, Thời Gian Giao Thoa!


trước sau

Hôn lễ của bọn họ sắp bắt đầu, chỉ một lát nữa thôi, cô ta sẽ trở thành vợ của anh, có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh anh, chiếm lấy người đàn ông này làm của riêng!

Mạn Quân nhấc váy chậm rãi đứng lên, mái tóc dài như mây, gương mặt được trang điểm tinh tế, quyến rũ, khẽ khàng đi về phía cửa, nhịp tim giống như đánh trống, lúc bàn tay đặt lên nắm cửa, đôi môi đã bị chủ nhân của nó giày vò đến thảm thương.

Vừa mở cửa ra, liền thấy Mạnh Thiệu Đình nghiêng người dựa vào vách tường, trên miệng còn lưu manh ngậm một điếu thuốc, một tay cầm hoa đứng ở ngoài. Mặt của anh cũng chẳng có biểu hiện gì khác thường, thậm chí còn mang theo vài phần thản nhiên, thấy cửa mở ra, liền tiện tay dụi điếu thuốc đi, sau đó ném vào thùng rác, lúc này mới liếc người trước mặt một cái, rồi đưa bó hoa sang, chậm rãi vươn tay ra.

Trong lòng Mạn Quân lập tức dậy sóng, ngón tay thon dài khẽ run rẩy, cầm chặt bó hoa cưới, sau đó đặt tay mình vào bàn tay kia. Cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp toàn thân, cô ta xoay mặt sang nhìn anh, thế nhưng người đàn ông này lại chẳng hề nhìn lại lấy một lần. Thấy thế, cô ta cũng không hề hụt hẫng, tuy nhiên lòng bàn tay lại toát đầy mồ hôi, Mạn Quân cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng chói trên ngón tay mình, đáy mắt dần dần lấy lại ý cười, chủ động cầm ngược trở lại.

Mạnh Thiệu Đình thoáng sửng sốt, theo bản năng muốn rút ra, nhưng Mạn Quân lại càng cầm chặt hơn, cô ta cúi đầu đi về phía trước, không nhìn anh. Đây là lần đầu tiên cô ta cố chấp nắm tay một người như vậy, cuối cùng, anh cũng không tỏ thái độ nữa. Khóe môi Mạn Quân khẽ nhếch lên, dần dần dịch tay lên, khoác lên khuỷu tay của anh, hai người họ vai kề vai, sóng bước đi ra ngoài.

Đi tới cuối hành lang, đập vào mắt là những dải hoa hồng trắng quấn quanh tay vịn cầu thang xuyên suốt trải dài đến tận cửa lễ đường, Mạn Quân và Mạnh Thiệu Đình dừng lại trước đầu bậc thang, cô ta hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn người bên cạnh.

Ánh mắt của anh trông thật xa xăm, vô định nhưng lại không hề âm u như cô ta đã suy đoán, thậm chí khóe môi hắn còn mang theo ý cười, tựa như tâm tình đang rất tốt.

"Thiệu Đình."

Mạn Quân khe khẽ gọi tên anh, Mạnh Thiệu Đình quay mặt lại, đáy mắt không hề gợn sóng, thoáng nhíu mày hỏi: "Sao?".

"Nếu như hôm nay anh cùng em từ nơi này đi xuống, bước vào trong lễ đường kia, vậy thì anh có thể đồng ý với em rằng từ nay về sau sẽ xem em như vợ của anh không?".

Lời này của cô ta nằm ngoài dự liệu của anh, Mạnh Thiệu Đình trầm ngâm không lên tiếng, một lát sau, anh vừa nhìn thẳng vào mặt Mạn Quân, vừa từ từ đáp: "Nếu như đã chịu cưới em, thì tất nhiên tôi sẽ xem em là vợ của mình!"

"Anh hiểu ý của em mà!", Mạn Quân buông tay ra, cười cười nói. Trước đây người con gái này vừa đơn thuần lại vừa ngây ngô đáng yêu, nếu có tâm sự cũng sẽ buồn bã, không giống như giờ phút này, khoác trên người bộ váy cưới, vừa duyên dáng lại vừa yêu kiều đứng bên cạnh anh, dùng giọng điệu thành thục xin anh xem cô là vợ của mình.

Mạnh Thiệu Đình chưa bao giờ ngờ rằng một Thẩm Mạn Quân trong mắt anh không chút tâm cơ nào lại trở thành người như thế này. Anh không quen nghe cô ta nói chuyện một cách nghiêm túc bởi vì từ trước tới nay anh chỉ xem Mạn Quân như một cô gái nhỏ đơn thuần, thậm chí tại thời điểm này vẫn cảm thấy có chút ngờ vực cùng với chán ghét, những ấn tượng này trong lòng anh thể một sớm một chiều là có thể thay đổi được.

"Không chỉ là một vợ trên danh nghĩa, cũng không phải là vật trang trí có thể tùy ý khinh thường, không phải là một quân cờ, một bàn đạp, thứ em muốn chính là được sóng vai đứng bên cạnh anh, nhận được sự tôn trọng lẫn yêu thương mà em nên có, nếu như anh không muốn cho em những thứ này, thì ngay bây giờ, anh có thể quay trở về!".

Bỗng nhiên Mạn Quân cảm thấy mình bị điên rồi, đây là người đàn ông cô ta đã yêu bao nhiêu năm qua, chỉ một lòng một dạ muốn gả cho anh, chỉ thế thôi cũng đã đủ làm người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này rồi. Hiện tại, anh đã chịu lấy cô ta, thế nhưng cô ta lại còn được voi đòi tiên, đưa ra yêu cầu như thế.

Biết rõ, anh chưa từng thích mình, dù cho năm năm ở Mỹ, bọn họ mỗi ngày đều cùng giường chung gối, chẳng khác nào đôi vợ chồng bình thường. Cô ta cũng biết, trong lòng anh không có vị trí của mình, thế nhưng vào giây phút này, cô ta lại không cách nào khống chế bản thân mình thốt ra những lời như vậy.

Mắng cô ta tham lam cũng được, mắng cô ta kỳ quặc cũng được, dù gì thì lời cũng nói ra khỏi miệng rồi.

Mạnh Thiệu Đình hờ hững tựa vào trên lan can nhìn người trước mặt, bởi vì trang điểm kỹ càng, nên vô cùng rực rỡ, không tài nào thấy được vẻ mặt thật sự ra sao. Có lẽ do kích động, hoặc là do quá khẩn trương nên mặt đỏ bừng lên, hai tay buông dọc theo thân người đang nắm chặt lại, ánh mắt sáng rỡ, trông chờ nhìn anh, trong khi đó bản thân lại không hề biết đôi môi của mình đang bị tàn phá thảm thương.

"Mạn Quân, đừng nên nghĩ nhiều như vậy, như thế sẽ khiến bản thân thêm phiền não? Cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, tôi rất ghét phiền toái, cũng rất sợ phiền toái, cứ xem như chuyện nàyđơn giản chỉ là một giao dịch, em có được thứ em muốn, mà tôi cũng khiến cho người nhà của mình vui vẻ. Mạn Quân, thứ tôi có thể cho em cũng chỉ có thế, cũng chỉ như thế mà thôi!".

Anh đưa tay ra vuốt ve mặt cô ta, đáy mắt dường như có chút tiếc nuối, sau đó liền xoay người đi xuống dưới, bước từng bước vững vàng, rồi khẽ giọng nói: "Thật ra thì, chúng ta không nên đi đến một bước này, nếu nói là thích, thì có lẽ tôi đã từng thật lòng mến em, cũng đã nghĩ tới chuyện kết hôn, nhưng cũng chỉ là đã từng mà thôi. Hiện tại tôi đi xuống dưới, nếu như em muốn gả, thì hãy cùng đi, nếu không muốn, thì tôi cũng chẳng cưỡng cầu . . ."

Mạn Quân cảm giác bản thân vừa rơi xuống một hồ nước mênh mông, cái lạnh từ bốn phương tám hướng tràn đến, không có chỗ nào để trốn, không còn bất cứ lối thoát nào, chỉ có một nguồn ánh sáng duy nhất đó chính là người đàn ông trước mặt, thế nhưng anh lại keo kiệt không chịu trao cho cô ta một chút tia sáng nhỏ nhoi.

Toàn thân Mạn Quân không còn chút sức lực nào, trong đầu chỉ lẩn quẩn câu nói kia của anh, đã từng thích… không nên đi đến một bước này.

Đúng vậy, những ngày ở Mỹ, anh dịu dàng, săn sóc cô ta như thế chẳng lẽ không có một chút thật tâm nào? Nhưng tại sao lại phải đi tới bước này? Rõ ràng mối quan hệ của bọn họ còn có thể bắt đầu lại, nhưng bây giờ, đã không còn sót lại chút gì nữa rồi.

Nhưng trong chuyện này, cô ta có lỗi gì chứ? Khi anh và Phó Tĩnh Tri tương thân tương ái, cô ta đã từng chen chân vào phá hỏng mối quan hệ của hai người họ sao?

Cô ta chẳng hề làm gì quá đáng, chẳng qua chỉ bị người ta xúi bẩy náo loạn hai lần, nhưng cho dù thế nào cô ta cũng chưa từng nói lời gì khó nghe. Chẳng lẽ một vị hôn thê danh chính ngôn thuận như cô ta lại trơ mắt nhìn chồng chưa cưới của mình ôm ấp nhân tình hay sao?

Huống chi, những điều cô ta đã làm còn chưa đủ bàng quan? Không biết những ngày anh trái ôm phải ấp Phó Tĩnh Tri, đã đẩy vị hôn thê này vào trong xó xỉnh nào rồi?

Thế mà bây giờ, anh hồi tâm chuyển ý muốn kết hôn, cô ta chỉ muốn tranh thủ một chút xíu tôn nghiêm cùng quyền lợi
thuộc về mình, lại khiến cho người đàn ông này khó chịu vì đã chạm đến ranh giới cuối cùng của mình?

*******************************************************

Bóng lưng của anh dần dần mơ hồ, tầm mắt lại bị nước mắt che khuất, Mạn Quân đứng ở đó hồi lâu, ở dưới lầu cách đó vài mét, có không ít quan khách đang hướng mắt về nơi này. Tuy không nghe rõ những lời bàn tán xôn xao của họ nhưng Mạn Quân cũng biết, đường ra duy nhất của mình chính là bước thẳng xuống, nuốt ngược nước mắt vào trong, nở nụ cười mê người nhất, đi tới bên cạnh, khoác lên tay anh, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, ưu nhã đi vào lễ đường, tiến hành nghi thức trao nhẫn.

Anh là người kiềm chế rất tốt, cũng dễ dàng nắm quyền chủ động ở trong tay mình, tựa như mới vừa rồi, người lựa chọn vốn là anh, thế nhưng giờ phút này người tiến thoái lưỡng nan lại là cô ta.

Mạnh Thiệu Đình xuống dưới lầu không quá nửa phút, Mạn Quân cũng liền đi xuống. Anh xoay người, tỏ vẻ quan tâm nắm lấy tay của cô ta, thấy đôi mắt cô dâu ửng đỏ, thậm chí còn cười nhạt nói với mọi người chung: "Mạn Quân không muốn rời xa cha mẹ nên cứ sụt sùi mãi!".

Mạn Quân giận dỗi liếc mắt nhìn anh, thẹn thùng mở miệng: "Thiệu Đình, em khóc lúc nào chứ . . .".

"Mạn Quân à, không việc gì phải khóc cả, hôm nay là ngày vui của con, cần phải thật vui vẻ! Ba mẹ cũng không phải xa xôi gì, con muốn về nhà lúc nào mà không được?". Thẩm phu nhân lập tức mở miệng, mọi người chung quanh cũng cười phụ họa theo, Mạnh Thiệu Đình kéo Mạn Quân đi, bước lên tấm thảm trải dài. Hôn lễ sắp bắt đầu, chung quanh dần dần an tĩnh lại, mùi sâm banh cùng hương hoa hồng thơm ngát tràn ngập trong không khí, trên bãi cỏ nơi nơi đều là hoa hồng trắng và bóng bay màu hồng, tháp rượu sâm banh lóng lánh soi rõ cả bóng người, dưới ánh mặt trời tỏa ra tia sáng chói mắt, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.

Âm nhạc lập tức vang lên, Mạn Quân khoác tay Mạnh Thiệu Đình bước vào lễ đường, trước sự chứng kiến của Chúa, bọn họ sẽ trở thành vợ chồng, tuyên thệ sẽ chung thủy với nhau cả đời.

Nhưng bọn họ đều hiểu, buổi lễ hào hoa, ấm áp này cũng chỉ để cho bàn dân thiên hạ xem mà thôi, trong lòng mỗi người đều biết, cả đời này, bọn họ cũng không thể làm được như tuyên thệ .

Ít nhất, là người đàn ông này, anh sẽ không cho cô ta sự chung thủy tận tâm, vĩnh viễn, cũng sẽ không.

"Con nguyện ý cưới người phụ nữ này làm vợ? Yêu thương cô ấy, chung thủy với cô ấy, bất luận là nghèo hèn hay bệnh tật, cho đến khi chết. Do y¬ou?".

Giọng nói của Mục sư vang lên đầy trang nghiêm, trong giáo đường cực kỳ tĩnh lặng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào đôi vợ chồng mới cưới. Mạnh phu nhân hơi khẩn trương siết chặt hai tay, mà Mạnh Thiệu Tiệm thì ngược lại, thản nhiên ngồi bắt chéo chân, một tay đặt lên đầu gối, khóe môi khẽ nhếch lên. Tuy nhiên nếu nhìn kỹ, có thể nhìn ra che giấu dưới thần sắc lạnh nhạt kia là đáy mắt đầy âm u tăm tối.

Mạnh Thiệu Đình cúi đầu trầm mặc, trong tay trái là chiếc nhẫn sáng rực, nhưng đáy mắt đều là sự lạnh lùng. Anh vốn cho rằng bản thân đã hoàn toàn đã buông bỏ, cho nên kết hôn cũng chỉ là một chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ, bất chợt lại phát hiện mình không có hơi sức để nói ra ba chữ “Con nguyên ý” kia.

Đúng vậy, anh chưa bao giờ nói, chưa từng nói ra ba chữ này.

Mấy năm trước khi kết hôn với Phó Tĩnh Tri, từ đầu đến cuối anh đều không nói một lời, bầu không khí so với giờ phút này còn ngột ngạt nặng nề hơn nhiều, nhưng thật kỳ lạ là anh vẫn nhớ như in. Lúc đó hoàn toàn không biết hình dáng của cô thế nào, nhưng càng về sau, trải qua những ngày tháng dài đằng đẵng, hình ảnh cô mặc bộ váy cưới đơn giản nhất, hai tay giao nhau, sống lưng thẳng tắp, yên lặng đứng ở nơi đó, từ đầu đến cuối đều nở nụ cười ưu nhã lại dịu dàng, lại dần dần lắng đọng lại trong trí óc.

Lúc tuyên thệ anh cũng trầm mặc như bây giờ, nhưng cô lại tuyệt không tức giận, định lực đó quả thật khiến cho anh thật kinh ngạc, thậm chí anh còn chuẩn bị sẵn tâm lý, Phó Tĩnh Tri sẽ gây náo loạn một trân, sau đó hôn lễ thất bại, anh sẽ bị cha mình chửi cho một trận.

Nhưng lại không hề nghĩ tới, ngay cả một chút khó chịu cô cũng không bộc lộ ra ngoài, thậm chí đến bước cuối cùng, khi Cha sứ bất đắc dĩ phải chuyển từ người tuyên thệ, cô lại còn rất nghiêm túc, khe khẽ nói một câu “Con nguyện ý” kia.

Rồi sau đó, họ đổi nhẫn cho nhau, anh chỉ tùy tiện nhét nhẫn cưới vào trong lòng bàn tay của cô, còn cô lại vẫn nhỏ nhẹ cười như cũ, tự mình đeo nhẫn rồi cầm chiếc còn lại lên, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ trang trọng, thậm chí còn vô cùng thành kính đeo nhẫn vào tay anh.

Lúc ấy, anh đã lập tức rút tay ra, trước mặt tất cả mọi người vứt bỏ cô lại, hôn lễ này được anh cố ý tổ chức thật đơn giản cho nên khách khứa tham dự cũng không nhiều, tuy nhiên nó cũng gây ra tổn thương cho cô không ít.

Đối với một người đàn ông bị bắt phải cưới một người phụ nữ không quen biết, dựa dẫm vào quyền thế nhà gái để leo lên cao mà nói đều không phải là chuyện đáng để vui mừng!

Anh vừa cố chấp, lại tàn nhẫn chọn thời khắc quan trọng, giáng cho cô một đòn nhục nhã trọn đời khó quên, nhưng anh nào biết sau này có lúc bản thân lại bị cô hành hạ còn hơn thế?

Anh nhớ đến những chuyện mà bọn họ đã trải qua, hiện tại trong lòng lại thấy đắng chát, khi đó anh không chút do dự đi ra khỏi hội trường, ném cô một mình đối mặt với tất cả, không biết vẻ mặt cô lúc ấy sẽ ra sao? Cô sẽ khóc lóc, sẽ khổ sở đến ngất đi giống như những người trên ti vi kia hay không?

Anh không có cơ hội để biết, thời gian cũng sẽ không quay ngược trở lại, cũng giống như thời điểm anh hối hận nhất cũng không có biện pháp nào vãn hồi được quá khứ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện