Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

"tình Địch" Gặp Nhau, Như Nước Với Lửa


trước sau

Anh không có cơ hội để biết, thời gian sẽ không quay ngược trở lại, vào lúc anh hối hận nhất, cũng không thể nào quay trở lại quá khứ được nữa.

Bởi vì khi đó cô yêu anh rất sâu nặng, cho nên nhịn nhục hết tất cả để gả cho anh, cũng vì yêu anh quá sâu nặng, nên dung túng tất cả mọi thứ với anh. Bởi vì cô đã từng yêu anh sâu nặng như vậy, cho nên khi cô chấp nhận buông tha anh, thì đã quyết định sẽ không quay đầu lại, vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại một lần nữa.

Anh đã sớm mất đi cô, không phải ở trong trấn Phượng Hoàng nhỏ bé đó, cũng không phải là khi ly hôn, không phải.

Đã từ rất sớm rồi, lúc cô yêu anh, mà anh lại không hay biết gì, cô đã sớm không thuộc về anh nữa rồi.

"I do." Mạnh Thiệu Đình cười tự giễu một tiếng, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi di chuyển tới cây thập tự giá Jesus, anh nhắm mắt, ở trong lòng lại nhẹ nhàng nói một lần nữa, con nguyện ý.

Mặc dù cùng một ý, nhưng anh không muốn nói con đồng ý bằng tiếng trung đối với Mạn Quân.

Tĩnh Tri, anh nghĩ, anh thật sự thích em, nhưng mà hình như đã quá trễ rồi.

Nếu như, anh nói nếu như, nếu như thời gian có thể quay trở lại, anh nghĩ lúc anh và em cử hành hôn lễ, anh sẽ nghiêm túc nói một câu, con đồng ý.

Tĩnh Tri, anh nghĩ, tình yêu của anh đối với em cũng chưa đủ sâu đậm, cho nên anh mới có thể rút lui, anh mới có thể kết hôn cùng với Mạn Quân, về phần em, anh không biết anh có thể hoàn toàn buông tha hay không, anh cũng không biết, giống như trước đây sau khi chúng ta cãi nhau xong, anh lại mặt dày đi làm hoà với em, đòi hỏi em quan tâm, có lẽ chúng ta thật sự không còn cách nào có thể tiếp tục ở cùng một chỗ với nhau.

Thật ra thì, cho tới bây giờ em cũng không muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với anh nữa.

Giọng nói của anh vang lên, Mạnh phu nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay của Thẩm phu nhân, hai người nhìn nhau cười một tiếng, tất cả đều có vẻ mặt rất vui sướng và đắc ý.

Chỉ cần Thiệu Đình và Mạn Quân kết hôn, thì Phó Tĩnh Tri đó còn có thể trở mình được sao?

Nhớ tới phương pháp lừa dối Thiệu Đình, nhớ tới phương pháp khiến cho Thiệu Đình và Mạn Quân kết hôn, ai biết được Thiệu Đình lại thông minh nhanh trí như vậy, lại có thể đem người phụ nữ kia tới một trấn nhỏ xa xôi, để cho cô ta sinh con, nếu như có thể xác định được lòng mình, trừ khi mặt trời mọc hướng tây!

Mục Sư nghe được câu trả lời của anh, ánh mắt lại chuyển sang người của Mạn Quân, rất trang trọng lặp lại câu hỏi:

"Con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng? Thương anh ta, trung thành với anh ta cho tới chết, cho dù anh ta nghèo khổ, mắc bệnh hoặc tàn tật. Do y¬ou?"

Mạn Quân theo bản năng quay mặt sang nhìn Mạnh Thiệu Đình, vẻ mặt của anh vẫn như mới vừa nãy, nhưng mà tầm mắt khẽ cụp xuống, không thấy rõ vẻ mặt của anh như thế nào, cửa sổ giáo đường rất cao, ánh mặt trời xa xa chiếu xuống mái tóc trên đỉnh đầu của anh, nhưng anh giống như tuyết được tích tụ ngàn năm, vĩnh viễn không thể tan ra được.

Mạn Quân thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng lên tiếng: "Con đồng ý."

Cô nghe thấy tiếng vỗ tay của cả hội trường, cô nghe thấy tiếng hô vang lên sung sướng và tiếng nhạc náo nhiệt động lòng người, cô mơ mơ màng màng cùng anh trao nhau chiếc nhẫn, sau đó bị người ta đẩy đi thay đổi bộ lễ phục, sau đó cùng anh đi mời rượu cả hội trường, đến cuối cùng, hình như cũng đã say rồi, bọn họ bị người ta đẩy vào trong phòng để động phòng, Mạn Quân nằm ở trên giường cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn tan rã hết ra, cô mệt mỏi không mở nổi mắt nữa, cũng không có hơi sức để mở miệng nói chuyện.

Trong phòng rất yên tĩnh, hình như, hình như cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, sau đó có tiếng người nói chuyện, sau đó nữa, có giọng nói vang lên, ý thức của cô hỗn độn, thính lực của cô lúc này thật là tốt, tiếng bước chân vang lên, sau đó là tiếng đóng cửa, rồi sau đó cả căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Mạn Quân nằm ở trên giường, cô không dám thở mạnh, liền nín thở lắng tai nghe, không biết trải qua bao lâu, cô mới dần dần thả lỏng bản thân, cô lật người, vùi mặt trong chiếc gối mềm mại, một hàng lại một hàng nước mắt rơi xuống mặt của cô không kìm lại được, lạnh như băng rơi xuống khuôn mặt của cô.

Anh đi, cô biết, nhưng ngay cả dũng khi đứng lên gọi anh lại, ngăn cản anh đừng đi cũng không có

**************************************************************

"Chị Tĩnh Tri, em nói quản gia gọi cho Nhị thiếu rồi, nói chị không thoải mái muốn đưa chị đi bệnh viện để kiểm tra."

Bình Bình đẩy cửa thư phòng ra, liền nhìn thấy Tĩnh Tri dựa bào bệ của sổ, trong tay cầm một cuốn sách, ánh mắt có chút hoang mang nhìn ra ngoài cửa sổ, bụng của cô đã to ra rất nhiều, cũng chỉ một tháng nữa là sẽ sinh, mà sau khi từ Phượng Hoàng trở về, Tĩnh Tri và Bình Bình cùng tới ở biệt thự Tây Giao, như vậy mấy tháng qua, trừ lúc bắt đầu Nhị thiếu có tới mấy lần, sau này cũng không thấy xuất hiện nữa.

"Ừ." Tĩnh Tri lên tiếng, nhìn lá cây ngoài cửa sổ bắt đầu rụng xuống, sắc mặt của cô càng có chút tái nhợt, lúc trước trở về tĩnh dưỡng cả người cô còn có chút thịt, bây giờ cả người cô gầy trơ xương.

Bình Bình nhìn thấy cô như vậy thì rất đau lòng, cô lấy một cái chăn đi qua, khoác lên người của Tĩnh Tri, thấy cô vẫn sững sờ như trước, mặc dù không đành lòng, nhưng vẫn không thể không nói: "Chị Tĩnh Tri, Nhị thiếu bảo hôm nay công ty rất bận, anh ấy không rảnh để đi tới đây, dặn dò tài xế và An Thành đưa chị đi bệnh viện để kiểm tra, còn dặn em chăm sóc cho chị thật tốt."

Lông mi của Tĩnh Tri khẽ run, đáy mắt cũng vẫn bình tĩnh như lúc nãy, đem cuốn sách ở trong tay cô đạt xuống, khẽ liếc mắt sang: "Bình Bình, em đi rót cho chị một ly nước, chị muốn uống nước nóng." leê quý d0n9

"Dạ, chị chờ em một chút, em sẽ mang tới ngay." Bình Bình thấy cô muốn uống nước, cuống quít trả lời rồi đi tới chỗ máy đun nước nóng lấy cho cô một ly nước.

Tĩnh Tri uống hết mấy ngụm nước, cảm thấy trong người đã dễ chịu hơn, cô đã tích góp từng chút hơi sức một, rồi mới quay đầu lại nhìn Bình Bình, chậm rãi nói ra: "Bình Bình, chị đã dặn dò em rất nhiều lần rồi, cho dù chị chết hay sống, cũng không cần phải gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Đình, tại sao em không nghe?" leê quý d0n9

Bình Bình nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của cô, hốc mắt chua xót, rồi lại khẽ cắn môi, có chút uất ức ương ngạnh nói: "Chị, chị không biết tối hôm qua chị đã hù doạ mọi người như thế nào đâu, bây giờ bảo bảo cũng đã lớn như vậy rồi, ngộ nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn. . . . . . Thì em phải làm sao đây, Nhị thiếu không đến, ở đây người giúp việc cũng lười biếng, hôm trước chị nói muốn ăn chút cháo, nhà bếp cũng ứng phó qua loa. . . . . ."

"Bình Bình, em đừng nói nữa." Tĩnh Tri thấy cô một lòng vì mình, cuối cùng cũng không đành lòng trách móc cô quá nặng, cô kéo tay Bình Bình, muốn cô ngồi xuống bên cạnh mình, "Có cuộc sống yên bình như bây giờ, chị đã vô cùng thoả mãn rồi, so với trước kia, chị phải làm rất nhiều việc để kiếm sống, bận rộn công việc tay chân, mỗi ngày đều lo lắng vì kế sinh nhai, cuộc sống trước kia so với bây giờ như ở trên trời và dưới đất. Bình Bình, chị rất thích một cuộc sống như vậy, thật sự, anh ta có tới hay không tới chị cũng không quan tâm, nói thật, chị còn ước gì sau này anh ta cũng không cần tới, hoàn toàn lãng quên chị khỏi trí nhớ của anh ta luôn. . . . . ."

"Chị, vậy đứa bé của chị thì làm sao đây? Bảo bảo không thể không có ba được đâu, em rất hiểu, Nhị thiếu kết hôn khiến chị không vui, thế nhưng việc này cũng phải trách chị, vốn là Nhị thiếu yêu thích chị như vậy, quan tâm chị. . . . . ."

"Bình Bình, tuổi em vẫn còn nhỏ, đối với tình yêu cũng không hiểu hết được, hôm nay chị nói cho em biết một câu, nếu như tương lai em cũng gặp một người đàn ông như vậy, nếu như cậu ta cũng đối xử với em như vậy, thì ngàn vạn lần em không nên động tâm, đây không phải là tình yêu, có thể nói ngay cả thích và quan tâm cũng không phải, tình yêu không có bộ dạng này, khiến thân thể chịu đau khổ và hành hạ, không cảm thấy yên tâm và vui vẻ."

Bình Bình có chút nghi hoặc nhìn vẻ mặt bình tĩnh nhẹ nhàng của Tĩnh Tri, cô kinh ngạc hỏi: "Nhưng chị Tĩnh Tri, Nhị thiếu đối xử với chị rất tốt, rất tốt, người khác có thể không biết, nhưng mắt của Bình Bình đều nhìn thấy, em cũng cảm nhận được, như vậy mà đối với một người vẫn không thể nói là thích và quan tâm, vậy thì thật sự em không hiểu phải làm như thế nào nữa mới được gọi là thích."

"Bình Bình, chúng ta không nói về anh ta nữa được không? Không phải muốn đi bệnh viện kiểm tra hay sao, em chuẩn bị một chút, chúng ta phải đi thôi."

Tĩnh Tri chuyển đề tài, Bình Bình mặc dù có chút thất vọng, nhưng mà vẫn chịu khó chuẩn bị thu dọn đồ đạc để đi.

Bình Bình lui cui dọn dẹp ở trong phòng, Tĩnh Tri cũng lâm vào trong suy nghĩ của mình, cô suy nghĩ mãi không hiểu, nhiều người đều nói Mạnh Thiệu Đình thực sự quan tâm cô, thích cô, đối xử với cô cũng rất tốt, nhưng tại sao điều cô cảm nhận được đều là thống khổ và nhục nhã?

Bình Bình nói như vậy, Triển Thanh Thu cũng nói như vậy, thậm chí có một ngày bạn gái của Hà Dĩ Kiệt là Văn Tương Tư cũng nói như vậy.

Nhưng Tĩnh Tri cố tình không nghĩ như vậy, cô cho là thích thì nhất định phải xây dựng trên cơ sở tôn trọng và bình đẳng, ví dụ như, cô gả cho một người, nếu như anh ta thật sự thích cô, thì không nên thay đổi phương pháp chia rẽ bọn họ, còn ví dụ như, cô cơ bản là không thích anh ta, anh ta không phải nên tôn trọng suy nghĩ của cô mà nên rời đi hay sao? điễnn dàn nên quýndon

Mà sự thật là, anh dùng mọi thủ đoạn mọi phương pháp
để phá huỷ tất cả hạnh phúc của cô, cái này căn bản không phải là thích và quan tâm, chỉ là ham muốn chiếm giữ ích kỷ của anh ta!

Tĩnh Tri lắc đầu một cái, đem ba chữ Mạnh Thiệu Đình ở trong đầu của cô ném ra xa.

Lại nói, kể từ sau khi anh đưa cô trở về từ Phượng Hoàng, bọn họ chỉ nhìn thấy nhau hai ba lần, cũng là chuyện của mấy tháng trước, bây giờ bảo bảo cũng sắp chào đời rồi, cô không thể không lo lắng cho tương lai của bảo bảo, cô còn nhớ rất rõ Mạnh Thiệu Đình đã từng nói, đồng ý cho cô sinh đứa bé ra, nhưng khi đứa bé chào đời, anh sẽ đưa đứa bé đi.

Tình huống bây giờ có thay đổi, nghe nói anh và Mạn Quân sống chung cũng tạm được, nhưng mà bên ngoài lại có niềm vui mới, vả lại còn rất cưng chiều đối với niềm vui mới, hình như có mấy lần niềm vui mới còn gây rối, khiến cho một người phụ nữ có khí chất như Thẩm Mạn Quân cũng bị chọc tức tới mức bị bệnh một trận, ông cụ Mạnh và Mạnh phu nhân đã dạy dỗ cho anh một trận, nhưng anh vẫn không chịu thay đổi, bây giờ hình như dứt khoát dọn ra ngoài, sống cũng với người phụ nữ kia. điễnn dàn nên quýndon

Xem ra cứ như vậy, anh nhất định là rất yêu thích người phụ nữ kia, cũng vậy thôi, người đàn ông nào cũng giống anh thôi, không thiếu được chuyện yêu thương nhung nhớ phụ nữ ở bên ngoài, những người phụ nữ kia thiên hình vạn trạng (nhiều hình dạng, loại nào cũng có), giống như những bông hoa đang tầm nở rộ, anh tự nhiên sẽ động lòng, cô lại là người phụ nữ luống tuổi bụng mang dạ chửa, sớm muộn gì cũng khiến anh ta lãng quên.

Tĩnh Tri cũng không thèm để ý, anh náo loạn như thế nào, quan hệ lăng nhăng ở bên ngoài, cũng không có quan hệ gì đến cô, thậm chí cô còn mong anh quên hẳn cô đi, không chừng khi cô sinh bảo bảo xong lại có biện pháp rời đi. Mấy ngày qua cô và Triển Thanh Thu sống chung với nhau cũng không tệ, nói gần nói xa, cô cũng thể hiện ra chút ý tứ của mình, cô cảm thấy, đến lúc đó Triển Thanh Thu có thể giúp cô được một chút, nói không chừng cô im hơi lặng tiếng rời khỏi thành phố A, đi không còn chút bóng dáng hoặc tin tức gì, từ đó về sau núi cao biển sâu cũng không thể gặp lại nhau nữa.

Tĩnh Tri lại nghĩ đến An Thành, người đàn ông này mặc dù đi theo Mạnh Thiệu Đình vài chục năm, nhưng lại không học một chút thói hư tật xấu nào, tâm địa vẫn rất lương thiện, trong mấy tháng này, cô chưa từng nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình, nhưng thỉnh thoảng lại thấy An Thành tới nơi này, nếu không phải như vậy thì người giúp việc kia còn lười biếng hơn nữa.

Nếu như cô cầu xin An Thành, nói không chừng An Thành cũng mềm lòng, liền len lén thả cô đi.

Nghĩ tới một lát nữa An Thành có thể sẽ tới đây theo cô đi tới bệnh viện, Tĩnh Tri liền chống tay lên bệ cửa sổ ngồi dậy, chờ sau khi Bình Bình đi vào, cô sẽ để cho Bình Bình cầm một cái hộp nhỏ ra ngoài, là ngày đó cô và An Hoà ở lại Phượng Hoàng, đi dạo ở trong trấn mua món đồ chơi nhỏ này, vừa khéo để cho An Thành đặt vào trong xe.

Lại đợi thêm một chút nữa, quả nhiên An Thành lái xe tới, Tĩnh Tri để cho Bình Bình đem món đồ chơi nhỏ này đưa cho An Thành. Vừa nhìn An Thành rất thích, ngay lập tức để lên trên xe, trên đường đưa Tĩnh Tri đi bệnh viện, thỉnh thoảng nhắc đến tên của Mạnh Thiệu Đình, Tĩnh Tri chỉ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ làm bộ như không nghe thấy gì.

An Thành thấy cô vẫn lạnh nhạt thờ ơ như vậy, cũng bất đắc dĩ thở dài một cái, vị Phó tiểu thư này, nhìn có vẻ nhu nhu nhược nhược, nhưng trong lòng cũng rất mạnh mẽ quật cường, nhưng Nhị thiếu cũng thật là! Quan hệ hai người cứ bế tắc như vậy, anh ta lại cố tình đi kết hôn với Thẩm Mạn Quân, nếu không kết hôn, còn có thể nói Phó tiểu thư là bạn gái của anh ta, nhưng bây giờ thì lại có danh tiếng là "Tình nhân". Nhị thiếu cũng không ngẫm lại, Phó tiểu thư là hạng người gì, tính tình như thế nào? Anh ta và Thẩm tiểu thư thật sự kết hôn, như vậy cũng chính là cắt đứt hoàn toàn con đường mà anh ta và Phó Tĩnh Tri có thể ở chung với nhau, người phụ nữ có tính tình như Phó Tĩnh Tri, mà lại chịu nói nhiều hơn một câu với Nhị thiếu cũng là chuyện lạ.

Mang tiếng với người đời như vậy, người phụ nữ nào sẽ không tức giận chứ?

Thật là, không biết trong lòng Nhị thiếu nghĩ như thế nào, rõ ràng là rất quan tâm, lại còn cố tình giả bộ, muốn An Thành nói anh ta, không có chút nào đáng mặt đàn ông, nếu như là anh, thật sự thích cô gái nào đó, chắc chắn sẽ không che giấu, ít nhất cô ấy làm cái gì, cũng nên nói rõ ràng cho cô ấy biết!

Bằng không, anh làm nhiều chuyện như vậy, còn không phải là làm không công sao? Có lúc suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy Nhị thiếu thật sự là không thông minh chút nào. . . . . .

Sau khi Tĩnh Tri đi bệnh viện kiểm tra xong, kết quả không có gì đáng ngại, nhưng mà bác sĩ vẫn dặn dò cô mấy câu, nói thể chất của cô quá kém, tốt nhất là nằm viện trước ngày dự sinh một tuần, để phòng ngừa chuyện không may, lại đưa cho chút thuốc an thai, Bình Bình rất nghiêm túc ghi lại từng cái ở trên giấy, sau đó mới ra để cho An Thành đưa về.

Tĩnh Tri trở về thì cảm thấy trong người mệt mỏi, cũng lười ăn cơm, dù gì thì Bình Bình cũng khuyên uống một chút cháo, đi nằm nghỉ, thân thể của cô nặng nề, mỗi buổi trưa đều phải đi ngủ một giấc, Bình Bình thấy cô mệt mỏi, cũng không nỡ ép cô ăn thêm cái gì nữa, liền đỡ cô đi tới phòng ngủ nằm xuống ngủ, đợi sau khi cô ngủ yên ổn xong, Bình Bình mới đi xuống dưới lầu bận rộn công việc.

Rèm cửa sổ cũng không có kéo cho kín hết, vẫn còn lộ ra một khe hở, ánh mắt trời theo đó chiếu vào, Tĩnh Tri đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy ngủ không ngon giấc, trong mơ cô nằm đổi tư thế, vẫn cảm thấy khó chịu trong người, mà trong giấc mơ, hình như cô nghe thấy giọng nói của rất nhiều người, ồn ào khiến trong mơ cô cũng nhíu chặt lông mày lại, quơ quơ lấy cái chăn che cả người lại, rồi lại nghe được tiếng nổ ầm một tiếng, rất rõ ràng giống như ở bên tai, Tĩnh Tri bị giật mình tỉnh lại, lập tức mở mắt ra. . . . . .

Lại thấy có người đẩy cửa phòng ngủ ra, bóng dáng gầy yếu của Bình Bình đập vào mắt, Tĩnh Tri ngủ không ngon giấc, cộng với thân thể không thoải mái, cũng có chút bực mình, giọng điệu cũng cao hơn một chút: "Bình bình, em ở đó ồn ào cái gì thế? Có biết là chị đang ngủ hay không. . . . . ."

"Chị, chị cứ nằm đi, đừng ngồi dậy là được rồi. . . . . . Ôi trời, tại sao cô lại đẩy tôi! Tiểu thư đang ngủ rồi, nói cô chờ dưới lầu, cô lại nhất định đòi đi lên. . . . . . Aiz. . . . . . Cái người này làm sao lại làm như vậy chứ. . . . . ."

Bình Bình chợt lảo đảo ngã sang một bên, Tĩnh Tri hoảng sợ, lại thấy trong một đám người bình thường, có một cô gái rất trẻ tuổi vô cùng hung hãn ngạo mạn đi vào.

"Cô đừng đi vào, tiểu thư nhà chúng tôi đang mang thai, không thể quấy nhiễu. . . . . ."

Bình Bình mới vừa đứng vững, lại chạy tới cản cô gái kia, nhưng không ngờ cô cái kia giương đôi mày liễu lên, dứt khoát nói: "Tôi chỉ muốn đi vào nhìn xem một chút, cô gấp gáp cái gì chứ, tôi cũng không có ăn thịt người!"

Tĩnh Tri chậm rãi ngồi dậy, nhìn cô bé kia càng đi tới gần, cô hơi híp mắt lại quan sát cô ta, lại thấy da thịt cô ta trắng noãn đến chói mắt, tóc cũng đen nhánh sáng ngời, dáng dấp không tính là xinh đẹp, nhưng có chút thanh tú, nhìn lại mấy lần, lại phát hiện khuôn mặt của đứa bé này, cũng giống mình tới hai phần, trong lòng Tĩnh Tri lộp bộp một tiếng, có chút ngây người.

"Cô chính là Phó Tĩnh Tri? Cô cũng là người phụ nữ của Thiệu Đình?" Cô gái kia vén bức rèm lên, đi tới bên cạnh giường của cô, nhìn thẳng vào cô, giọng nói có chút kiêu căng, lại có chút uất ức không nói ra được. . . . . .

"Đúng vậy, cô là ai? Chạy tới chỗ này làm cái gì?" Tĩnh Tri gọi Bình Bình tới, chẳng qua chỉ hững hờ nhìn cô gái kia một cái, sau đó bắt đầu mặc quần áo rời giường.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện