Anh yên lặng một lúc, khi mở miệng lần nữa, giọng nói cũng đã bình tĩnh lại: "Tiểu thư nhà cô có chuyện gì? Không phải tôi đã nói, cô ấy có bất kỳ chuyện gì, cô đều
có thể trực tiếp tìm An Thành. . . . . .?"
Ở đầu kia điện thoại,
khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình Bình lập tức xìu xuống, giọng nói của nhị
thiếu thật đúng là lạnh lùng, cô nghe mà cả người đều phát run, vốn còn
tưởng rằng nhị thiếu nghe thấy tiểu thư muốn tìm anh, nhất định sẽ rất
vui vẻ, nhưng không ngờ người ta lại lạnh lùng như vậy, xem ra, vẫn là
tiểu thư nói đúng, một khi người đàn ông đã tuyệt tình, sẽ tuyệt tình
đến cùng, tuyệt đối không có một chút thương tiếc nào!
Mạnh
Thiệu Đình vừa mới nói xong câu đó, liền giơ tay lên tự tát mình một
cái, thầm mắng mình một tiếng, anh buồn bả khẽ thở dài, nghe thấy bên
đầu kia điện thoại bỗng yên lặng, nghĩ thầm chắc Bình Bình đang nói lại
câu anh vừa mới nói với cô, đáy lòng càng cảm thấy buồn phiền, đã biết
tính của cô mà anh còn nói như vậy, chắc chắn cô sẽ không để ý đến anh
nữa.
Thật không dễ dàng gì cô mới chịu chủ động liên lạc với anh, nhưng anh lại chết vì tính sĩ diện, mà để lỡ mất cơ hội tốt như vậy.
Mạnh Thiệu Đình đầy hối hận, mãi lúc lâu sau, tựa như có phần nản lòng,
anh chuẩn bị cúp điện thoại. . . . . .
"Nhị thiếu, là như vậy, tiểu thư nói, cô ấy muốn gặp anh, muốn anh trong vòng hai mươi phút phải trở về. . . . . .!"
Giọng nói sợ sệt của Bình Bình bỗng nhiên vang lên, Mạnh Thiệu Đình chuẩn bị
cúp điện thoại trong tay thì lập tức xoay người dừng lại, anh sửng sốt
một chút, thật lâu mới lên tiếng phản ứng được: "Ừ, tôi biết rồi!"
Anh nói xong, cúp điện thoại ngay, Bình Bình cầm điện thoại đã bị cúp, nhíu chặt hai hàng chân mày lại, không biết là có ý gì? Là tới, hay không
tới?
Cô gái nhỏ kia liếc nhìn vẻ mặt của Bình Bình, đã đoán được hơn phân nửa, trong lòng cô biết rõ Mạnh Thiệu Đình là một người đàn
ông như thế nào, tuyệt đối không giống người đàn ông bình thường khi phụ nữ dịu dàng làm nũng anh sẽ hồi tâm chuyển ý mà trở về, trong khoảng
thời gian cô và Mạnh Thiệu Đình ở chung một chỗ, mặc dù anh đối với cô
không tệ, nhưng cũng không có hành động gì nhiều, thỉnh thoảng sẽ hẹn cô ra ngoài uống trà ăn một bữa cơm, cũng không nói quá nhiều, thời gian
lâu dần, cô liền nghi ngờ, lặng lẽ hỏi thăm chút tin tức, mới biết được
bởi vì dáng người và gương mặt của cô khá giống với một người tên là Phó Tĩnh Tri, nên Mạnh Thiệu Đình mới có thể chú ý tới cô.
Tin tức
này quả thật làm cho cô có chút đứng ngồi không yên, hôm nay tới tìm Phó Tĩnh Tri, cô cũng muốn đến xem tình hình, nhìn thử cô gái kia một chút, có ba đầu sáu tay gì, mà có thể khiến cho một người như Nhị thiếu nhớ
mãi không quên.
Nói thật, khi nhìn thấy Phó Tĩnh Tri, cô có chút
đắc ý, cô gái này xem ra thật sự không có gì nổi bật, nhưng sau khi nói
chuyện với nhau một lúc, ngược lại cô bắt đầu sợ hãi.
Dáng người
của cô ấy không tính là rất đẹp, vẻ mặt và tính tình đều rất thản nhiên, nhưng sắc thái trong lời nói và cử chỉ khi bộc lộ ra ngoài, rất khác
với những người phụ nữ ở bên cạnh Nhị thiếu mà cô đã từng thấy qua.
Thỉnh thoảng cô lại quan sát Phó Tĩnh Tri phía bên kia, trong lòng suy đoán
qua lại, còn Phó Tĩnh Tri chỉ ngồi trên ghế sa lon, im lặng uống trà
không hề lên tiếng, vẻ mặt của cô vẫn giống như vừa rồi, không kiêu ngạo không tự ti, không sợ hãi không vui vẻ, không giận dữ không buồn bã,
hình như căn bản là không để việc này ở trong lòng, nếu hôm nay Mạnh
Thiệu Đình không đến, thì đúng là chuyện lạ!
Trong lòng cô lại
bắt đầu sợ hãi, lỡ như một lát nữa Mạnh Thiệu Đình tới, cô nên làm cái
gì đây? Đối với Mạnh Thiệu Đình cô không nắm chắc được chút nào, bởi vì
anh cũng chưa từng bày tỏ với cô bất kỳ cái gì, vừa rồi nói với Phó Tĩnh Tri như vậy, cũng chỉ là do cô tự biên tự diễn, cố ý chọc giận cô ấy mà thôi!
Phó Tĩnh Tri càng yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng, trong
lòng cô gái bên cạnh lại càng lo lắng gấp bội, hai mươi phút này ngược
lại trôi qua thật nhanh, ngay khi cô chuẩn bị thở phào, trong vườn liền
vang lên tiếng xe.
Bình Bình lập tức vui mừng kêu thành tiếng: "Nhị thiếu, là xe của nhị thiếu, chị Tĩnh Tri, nhị thiếu đã tới. . . . . .!"
Tĩnh Tri đặt cái ly xuống, chậm rãi giương mắt lên, mắt cô quét một vòng qua Bình Bình đang vui mừng không dứt, thấp giọng mở miệng: "Bình Bình, em
đi ra ngoài nói cho anh ta biết, bảo anh ta lập tức mang theo người phụ
nữ của anh ta rời đi, sau này, không cần trở lại nữa, cũng không được để người phụ nữ của anh ta tới chỗ của chị, nếu không, lần sau chị sẽ trực tiếp báo cảnh sát."
"Chị. . . . . .!" Bình Bình nghe Tĩnh Tri
nói như thế, miệng há ra thật to, cô còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Tĩnh Tri đã đứng lên, xoay người đi lên lầu. . . . . .
Một bóng dáng
cao lớn ngày càng gần hơn, ánh sáng nơi cửa chợt lóe lên, ánh mặt trời
bị che khuất, Bình Bình quay đầu lại, thấy Mạnh Thiệu Đình đứng ở nơi
đó, trong lòng cô hoảng sợ, thấy vẻ mặt của anh vô cùng đen tối, lại đưa lưng về phía ánh sáng, mặc dù nhìn không rõ vẻ mặt của anh, nhưng Bình
Bình đứng ở xa như vậy vẫn cảm thấy được sự tức giận của anh.
Những lời chị Tĩnh Tri mới vừa nói, từng câu từng chữ anh đều đã nghe hết.
"Nhị thiếu. . . . . .!" Cô gái đứng lên, sắc mặt hơi trắng bệch. Cô nhìn
Mạnh Thiệu Đình một cái, muốn đến gần, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên
tại chỗ. Ở chung với anh mấy lần, anh đều lịch sự và nhã nhặn, chưa bao
giờ lộ ra vẻ mặt như lúc này, làm cô cảm thấy rất sợ hãi.
Nhưng
trong lòng của cô ngoại trừ sợ hãi ra, thì còn kinh ngạc nhiều hơn. Anh ở xa như vậy, thế nhưng thật sự đã chạy đến đây trong vòng hai mươi phút, anh làm thế nào mà đến được? Anh cứ như vậy mà chạy tới chỉ vì một câu
nói của cô ấy, thậm chí
còn không phải chính miệng cô ấy nói ra. Nếu
đúng như cô nghĩ, thì thật sự không dám tưởng tượng.
Càng kỳ quái hơn chính là, Phó Tĩnh Tri đó, thế nhưng lá gan lại lớn như vậy, bày ra sắc mặt khó coi cho anh nhìn, thậm chí còn dám chặn anh ngoài cửa?
"Ai cho cô tới nơi này?" Mạnh Thiệu Đình cất bước đi vào, sắc mặt của anh
vô cùng âm u, từng câu nói ra thấm vào ruột gan càng thêm lạnh lẽo, cô
gái nhỏ không dám lên tiếng, Bình Bình vội vàng chen miệng: "Hôm nay cô
ta đột nhiên chạy tới đây, còn mắng tiểu thư một trận rất khó nghe!"
Bình Bình nói tới chỗ này, lại nhìn sắc mặt của Mạnh Thiệu Đình một chút,
thấy anh không mở miệng ngăn cản, cô lại có thêm chút sức nói: "Nhị
thiếu, tiểu thư của chúng ta đã đủ đáng thương rồi, thân thể không được
tốt, lúc này mới vừa ngủ, vị tiểu thư này lại trực tiếp xông vào trong
phòng ngủ, tiểu thư liền bị dọa sợ, tiểu thư khách khí với cô ta nhưng
cô ta vừa mở miệng liền mắng, nói tiểu thư là cái khỉ gì, còn nói tiểu
thư cùng lắm chỉ là tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Còn nữa,
đúng rồi đúng rồi, cô ta còn đẩy tiểu thư một cái, nếu không phải là tôi đỡ, tiểu thư đã bị té. . . . . .!"
Trong lòng Bình Bình chứa một bụng tức, dứt khoát nói một hơi sạch sẽ!
Sau khi cô nói xong, chỉ thấy gương mặt của Mạnh Thiệu Đình càng lạnh hơn
mấy phần, mà cô gái kia cũng đã run lẩy bẩy, trong lòng Bình Bình hài
lòng, hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, mới nhận ra được toàn thân mình
đều sung sướng.
Mạnh Thiệu Đình theo bản năng nhìn qua Tĩnh Tri,
lại thấy cô đã lên lầu, từ khi anh đi vào cho tới bây giờ, cô nghe thấy
giọng nói của anh, cũng không hề quay đầu lại nhìn xuống, càng không
dừng bước chân, bây giờ cô đã đi tới ngoài phòng ngủ, Mạnh Thiệu Đình cứ như vậy nhìn theo bóng lưng của cô, mà cô lại trực tiếp kéo cửa ra đi
vào. . . . . .
Liếc cô cũng không liếc anh một cái.
Anh
cảm thấy trong lòng giống như có năm loại gia vị bị trộn lẫn vào nhau,
không thể cảm nhận ra mùi vị đó là gì, chỉ cảm thấy sự buồn phiền và tức giận dâng lên từng đợt trong lồng ngực. Anh vừa ngước mắt lên, liền
nhìn thấy cô gái kia, lại nghĩ đến việc mình gần gũi với cô ta một chút, chẳng qua vì cô ta có chút giống Tĩnh Tri mà thôi, đột nhiên một cảm
giác chán ghét nổi lên, anh không thể nén nhịn nổi nữa, gầm lên: "Cô coi mình là cái quái gì hả? Cô có biết người cô đang mắng kia là ai không
hả?"
Cô gái nhỏ sợ đến nổi toàn thân đều phát run, miệng không thể nói được, ấp úng một lúc lâu vẫn nói không ra lời. . . . . .
Mạnh Thiệu Đình ngược lại thì nở nụ cười, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy có chút bi thương, anh tự tay nắm lấy cánh tay của cô gái kia kéo cô đi ra ngoài, nâng cằm lên, giọng điệu thản nhiên: "Cô nghe cho rõ ràng
đây, cô ấy không phải là tình nhân của tôi. Hơn nữa, tôi cũng không muốn cô ấy làm tình nhân của tôi. Mà là tôi. Con mẹ nó thích cô ấy, nhưng cô ấy không quan tâm tôi, là cô ấy không quan tâm tôi —— cô nghe rõ chưa?"
Cả người cô gái nhỏ đều run cầm cập, gật đầu lung tung: "Vâng, vâng, em hiểu. . . !"
"Nghe rõ thì cút ngay, về sau đừng để cho tôi nhìn thấy cô một lần nữa, nhớ đó?"
Cô gái nhỏ sợ hãi gật đầu, Mạnh Thiệu Đình lười biếng nhìn thêm lần nữa,
tiện tay ném cô ra, thấy chân cô mềm nhũn, lảo đảo chạy ra ngoài. Mạnh
Thiệu Đình càng thêm chán ghét không thôi, lúc này anh nhìn lại cô ta,
cảm thấy cô ta căn bản không giống Tĩnh Tri một chút nào!
Mới cho cô ta một sắc mặt tốt, thì đã tự biến mình thành một nhân vật lớn rồi,
còn chạy tới nơi này tìm Tĩnh Tri gây phiền phức, cô ta cũng không nhìn
lại thử cô ta có xứng hay không?
Anh cho cô ta một sắc mặt tốt, còn không phải là do cô ta giống Tĩnh Tri một hai phần hay sao?
Cô ta làm một người thay thế cũng không xứng đáng, còn chạy đến tìm người thật gây phiền toái, thật là ngu xuẩn!
Ngu đến mức bỏ đi! Quạ đen vĩnh viễn cũng không thể làm Phượng Hoàng!
Mạnh Thiệu Đình ngẩng đầu nhìn cửa sổ đang đóng thật chặt ở lầu hai, anh im
lặng đứng một lát, châm điếu thuốc, hút một hơi, lại nghĩ tới cái gì
liền dụi tắt.
Anh nhìn tàn thuốc trên mặt đất, nhịn không được
cười khổ một tiếng, gọi Bình Bình lại: "Bình Bình, tôi về trước đây, cô
lên xem Tĩnh Tri một chút, rồi nói tôi nói là, ‘về sau cô ấy cứ yên tâm
tĩnh dưỡng, chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần thứ hai!’."
"Nhị
thiếu, anh chờ một chút, anh tự mình nói với chị Tĩnh Tri đi. . . . .
.!" Bình Bình nghe những lời anh vừa nói, đã lộ ra một chút xúc động,
lại nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của anh lúc này, càng không đành lòng, cô
cắn môi, lấy hết can đảm hỏi: "Nhị thiếu, anh mới vừa nói anh thích chị
Tĩnh Tri, nhưng sao anh lại kết hôn với người khác? Anh làm vậy, chị
Tĩnh Tri phải làm sao đây?"