Cô cắn môi, lấy hết
can đảm hỏi: "Nhị thiếu, anh mới vừa nói anh thích chị Tĩnh Tri, nhưng
sao anh lại kết hôn với người khác? Anh làm vậy, chị tĩnh Tri phải làm
sao đây?"
Mạnh Thiệu Đình nghe Bình Bình hỏi như vậy, thì lại
cười, anh cuối nửa đầu, ở trên môi dâng lên nụ cười tự giễu: "Bình Bình, cô đi theo cô ấy đã lâu như vậy, chẳng lẽ còn không nhìn ra sao?"
"Cái gì?" Bình Bình có chút khó hiểu nhìn Mạnh Thiệu Đình.
"Cô cảm thấy cô ấy sẽ để ý đến việc tôi kết hôn sao?" Mạnh Thiệu Đình chợt
hỏi ngược lại, Bình Bình sững sờ, theo bản năng lắc đầu.
Mặc dù
biết đáp án này, nhưng khi nhìn thấy hành động của Bình Bình, trong lòng vẫn có chút chua chát, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy anh đối
tốt với cô, mọi người cũng đều có thể nhìn thấy cô khinh thường anh.
Con người anh sợ nhất là phiền toái, giằng co lâu như vậy vẫn sống chết
không buông, cũng coi là kỳ tích, ngay cả Thẩm thành Bắc cũng thấy kỳ
lạ, còn chạy tới hỏi mấy lần ‘có phải anh thật sự yêu Phó Tĩnh Tri hay
không?’.
Anh không biết yêu là gì, từ nhỏ đến lớn anh chỉ biết
bản thân của mình, từ nhỏ đến lớn anh đều là mục tiêu chú ý của mọi
người, không biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư đuổi theo anh, anh có cảm mến, cũng có động lòng, có ở cùng nhau yêu đương đứng đắn, cũng có mấy
lần lên giường liền ném qua một bên, nhưng anh không có yêu.
Anh
không biết yêu một người sẽ phải làm cái gì, cũng không biết cái gì mới
gọi là tình yêu. Mặc dù từ trước đến giờ anh không thèm quan tâm đến
chuyện tình cảm, hiểu biết không sâu, nhưng anh cũng biết, bây giờ anh
đã có chút thay đổi. Trừ Phó Tĩnh Tri, anh không cách nào nổi lên hứng
thú với những cô gái khác. Cô và anh chung sống khá hơn một chút, thì cả người anh cũng thoải mái; cô và anh giận dỗi gây gổ, hoặc cô lại len
lén nghĩ đến Thiệu Hiên, hoặc là cô vì đứa bé mà không thèm để ý chút
nào liền lên tiếng tổn thương anh, thì anh luôn nổi giận không cách nào
khống chế được, thậm chí có khi còn tưởng rằng sẽ đánh cô.
Thật
không ngờ, Mạnh Thiệu Đình mà từ trước đến giờ mọi người đều biết, đối
với phụ nữ anh luôn lịch sự dịu dàng, không bao giờ dùng bạo lực, dù là
chia tay hoặc bị phụ nữ dây dưa phiền lòng, cũng giữ vững lễ phép. Anh
đều luôn cho rằng mình đủ bình tĩnh, nhưng một vẻ mặt, một câu nói của
cô, lại có thể dễ dàng làm dâng lên toàn bộ lửa giận trong anh!
Tính ra, cô là người phụ nữ đầu tiên anh đánh, cũng là người phụ nữ duy nhất.
"Cô ấy căn bản không quan tâm tôi làm cái gì, tôi kết hôn, hay không kết
hôn, đối với cô ấy đều không hề ảnh hưởng, cho nên, tôi cũng vậy, cũng
không thấy sao, hơn nữa, tôi đã đồng ý kết hôn. . . . . .!"
Mạnh
Thiệu Đình ngừng nói, anh đưa ngón tay búng tách một cái, lông mi dài
hơi mở lên, trên mặt dần hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng: "Tôi đã đồng ý
kết hôn, nhưng mà cũng chỉ là vì sợ phiền toái, muốn được yên tĩnh mà
thôi."
Bình Bình có chút đồng tình nhìn anh: "Nhị thiếu, anh thích chị Tĩnh Tri sao?"
Mạnh Thiệu Đình nhìn Bình Bình một cái, thấy dáng vẻ giương mắt nhìn anh của cô nhóc ấy, không khỏi đưa tay vỗ trên đầu cô: "Đứa nhóc như cô, hỏi
những thứ này làm gì?"
"Nhị thiếu, theo tôi thấy, anh nhất định rất thích chị Tĩnh Tri!"
"Hả? Sao cô thấy thế?" Nhìn thấy bộ dạng hăng hái của Mạnh Thiệu Đình khiến
Bình Bình rất có cảm giác thành tựu, cô cười khoái chí, khuôn mặt quả
táo bé nhỏ đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Anh tặng cho tiểu thư rất nhiều
lược, tiểu thư đều vứt hết, nhưng anh lại kiếm trở về, còn giấu ở. . . . . .!"
"Làm sao cô biết?" Mạnh Thiệu Đình ngắt lời của cô đúng lúc, trên mặt có chút khó xử.
Bình Bình ục ục cái miệng nhỏ nhắn: "Nửa đêm anh chạy ra vườn hoa, đúng lúc
tôi đi lên uống nước, liền nhìn thấy, còn dọa tôi giật mình, còn cho là
trộm!"
"Bình Bình, một mình cô biết là tốt rồi, đừng nói cho người khác sẽ không tốt?"
"Cũng bao gồm cả chị Tĩnh Tri sao?"
"Đúng, không nên nói cho cô ấy biết." Mạnh Thiệu Đình cười khổ một tiếng: "Cũng phải chừa cho tôi chút mặt mũi chứ!"
Bình Bình chần chờ một chút, lại nghiêm túc gật đầu: "Tôi sẽ không nói."
"Tôi đi đây, cô lên xem cô ấy đi, nói cô ấy đừng nóng giận." Mạnh Thiệu Đình lại dặn dò thêm một câu, anh mới ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai một
chút, rèm cửa
sổ vẫn kéo lại kín mít như cũ, cái gì cũng không thấy.
Mạnh Thiệu Đình xoay người lại, anh hơi chần chừ một chút, cuối cùng
kiên quyết đi ra ngoài, không quay đầu lại.
"Nhị thiếu. . . . .
.Anh đã tới thì hãy lên thăm tiểu thư một chút, thật ra thì, thật ra thì mấy ngày qua, trong lòng tiểu thư cũng không dễ chịu, chỉ là cô ấy
không nói thôi, nhưng Bình Bình có thể nhìn ra, trong lòng cô ấy rất khổ sở. . . . . .!"
Bình Bình có lòng muốn Tĩnh Tri và nhị thiếu hòa thuận, ít nhất, nhị thiếu sẽ thường tới nơi này, chị Tĩnh Tri cũng có
thể tốt hơn, bằng không, chỉ một mình cô thì có làm thế nào cũng không
thể chăm sóc chị Tĩnh Tri chu đáo được.
Bước chân của Mạnh Thiệu
Đình dừng lại một chút, thật ra thì anh rất muốn lên thăm cô ấy một
chút, nhưng bây giờ cô ấy càng lạnh lùng và xa cách, làm anh không cách
nào đến gần, anh cũng có mặt mũi, cũng có tôn nghiêm, một lần lại một
lần cự tuyệt, sẽ làm anh mất hết nhiệt tình.
"Nhị thiếu, anh lên
thăm tiểu thư một chút đi, những gì tôi nói đều là thật, kể từ sau khi
anh không tới nơi này nữa, tiểu thư càng ngày càng gầy hơn, anh nhìn xem hiện tại đã sắp sinh em bé, vậy mà chỉ có 45kg, mỗi ngày đều buồn bã,
còn không bằng khi ở tại Mai viên bên kia, trồng đủ mọi loại hoa, anh
mỗi ngày đều tới, sắc mặt tiểu thư còn khá một chút!"
"Chỉ sợ
rằng cô ấy không muốn nhìn thấy tôi đến mà thôi. . . . . .!" Mạnh Thiệu
Đình nghe cô nói như vậy, trong lòng càng dao động.
"Nhị thiếu,
anh phải nói chuyện với tiểu thư thật tốt, đừng nổi cáu, cũng đừng tức
giận, dỗ dành nhẹ nhàng, lòng dạ tiểu thư rất mềm yếu, bình thường khi
tôi mắc lỗi, tôi làm nũng mấy câu, tiểu thư đều không đành lòng trách
phạt tôi. . . . . ."
"Được rồi, mấy tháng rồi tôi không gặp cô
ấy, cũng sắp sinh em bé, tôi lên xem cô ấy, cô gọi điện cho An Thành,
nói anh ta tới đón tôi, xe của tôi vừa rồi va vào một phát, đoán chừng
một lát nữa sẽ không thể đi được."
"Nhị thiếu, anh xảy ra tai nạn sao?" Bình Bình giật mình, sợ hãi muốn đến xem Mạnh Thiệu Đình, thế
nhưng anh lại quay đầu đi, khoát tay ngăn cô tiến lại, nói: "Không có
việc gì, không sao đâu, xe chỉ va chạm một chút, cô đi gọi điện thoại
đi, tôi lên lầu trước."
Anh nói xong cũng quay trở lại, khi đi
vào phòng khách, Mạnh Thiệu Đình sờ trán của mình, vết thương bị rách
còn hơi đau, anh cũng không băng bó, thật may là vết thương không sâu
lắm, máu cũng đã cầm, anh rút một xấp khăn giấy, lau sạch sẽ những vết
máu, cũng may có tóc che lại, không nhìn kỹ cũng sẽ không thấy.
Lúc chạy tới đây tốc độ xe quá nhanh, thiếu chút nữa tông vào đuôi xe phía
trước, may là thắng xe kịp, thế nhưng lại đụng vào kính chắn gió, thật
may là anh phản ứng nhanh nhạy, bằng không khuôn mặt này đã bị hủy.
Mạnh Thiệu Đình hít một hơi, cất bước lên lầu.
Anh đứng ở đó, bên ngoài phòng ngủ, chần chừ hồi lâu, mới giơ tay lên gõ cửa.
"Bình Bình hả?" Giọng nói của Tĩnh Tri có chút khàn khàn trầm thấp, hình như
mang theo tiếng khóc nức nở, trong lòng Mạnh Thiệu Đình căng thẳng, đôi
tay vô thức nắm chặc lại, cô ấy khóc sao? Bị uất ức như thế, bị người
tìm tới cửa nhục mạ, đổi lại là anh cũng sẽ tức chết, huống chi là cô,
luôn tinh tế nhạy cảm.