"Tĩnh Tri..." Mạnh Thiệu Đình vừa thấy cửa mở ra, trong mắt không nhịn được
nổi lên một chút vui mừng, anh vội vàng đi tới, nhẹ nhàng gọi tên cô.
"Sao anh còn chưa đi?" Tĩnh Tri vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình vẫn còn đang đứng ở ngoài cửa, cô nhíu mày, sắc mặt liền trở nên ảm
đạm, cô nhàn nhạt liếc anh một cái, quay mặt đi trực tiếp đi xuống lầu.
Thái độ của cô, làm cho vui sướng vốn dĩ vừa mới dâng lên của anh nháy mắt
biến mất sạch sẽ, Mạnh Thiệu Đình cố kìm chế sự khó chịu trong lòng, đi
tới trước mặt giữ cô lại: "Sắc mặt của em không tốt lắm, đừng xuống lầu, anh sẽ nói Bình Bình lấy cháo cho em."
Tĩnh Tri đẩy tay anh ra, cũng không xuống lầu nữa, mà là xoay người đi về phòng ngủ: "Nhị thiếu, anh đi đi."
"Tĩnh Tri, anh biết em giận anh..."
Tĩnh Tri đột nhiên quay mặt lại, cô vậy mà lại cười nhìn anh, chỉ là nụ cười này lại lạnh đến xương: "Ai nói tôi tức giận với anh?"
"Tĩnh Tri... anh, anh bảo đảm sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa đâu..."
"Không cần nói nữa." Tĩnh Tri mở miệng cắt ngang, cô xoay người lại không thèm nhìn anh, nhưng mà tức giận trong lòng khó mà dập tức được: "Mạnh Thiệu Đình, anh có biết hay không, bộ dạng này của anh làm cho tôi cảm thấy
anh thực sự rất ngu ngốc, rất ngây thơ, rất buồn cười."
Hai tay
của Tĩnh Tri nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới đã to lên, cô không muốn chọc
giận anh, không muốn lại xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng hôm nay xảy ra
chuyện này, làm cho cô thật sự khó mà nuốt trôi cơn tức này. Nếu như cô
cho là thật, gánh chịu cái hư danh này, thật sự làm người tình của anh,
có bị chửi hay mắng gì cũng được, nhưng cô không phải, cô không hề muốn ở lại bên cạnh anh, là do anh cứng rắn giữ cô ở trong này, cô cái gì cũng chưa có làm, dựa vào cái gì cô lại bị người ta chỉ vào mũi mà mắng chứ?
Anh nói cô giận anh, thực sự là buồn cười! Mạnh Thiệu Đình làm trò trẻ con
như vậy, thật sự làm cho người khác xấu hổ, anh cho là anh tìm mấy người phụ nữ thân mật một chút, Phó Tĩnh Tri cô sẽ luống cuống, sẽ dịu dàng
mà nối lại tình xưa với anh sao? Anh cho rằng kích thích cô như vậy? Cô
sẽ ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh, sau đó lấy lòng anh sao?
Tĩnh Tri nghĩ tới đây, bất giác cười lạnh: "Tôi nói rõ cho anh biết, tôi sẽ
không tức giận, bởi vì tôi căn bản không hề quan tâm. Anh muốn tìm phụ
nữ nào, thì cứ tự nhiên, muốn tìm bao nhiêu cũng tùy ý anh, chỉ cần đừng để cho những người đó đến quấy rầy yên tĩnh của tôi, dù sao, tôi chưa
bao giờ nghĩ rằng sẽ làm người tình của anh, tội gì phải giữ lấy tôi
không tha như vậy? Nói thật, phụ nữ của anh nhiều hơn nữa thì có liên
quan gì đến tôi, không cần dùng thủ đoạn ngu ngốc như vậy, tôi sẽ không
hề quan tâm chút nào đây, cũng sẽ không bởi vì anh có niềm vui mới mà
thấp thỏm lo âu mà đổi ý đâu."
Cô nói xong, nhưng một lúc lâu sau cũng không có nghe thấy giọng nói của anh, Tĩnh Tri đứng ở đó đưa lưng
về phía anh, trong hành lang vắng vẻ im lặng, cô cũng không có mở miệng, lại chờ một lúc, cô liền nhấc chân đi vềphòng ngủ, lúc này giọng nói
của Mạnh Thiệu Đình mới chậm rãi vang lên.
"Nếu như anh nói, anh
không hề xảy ra bất kỳ quan hệ thân mật gì với những người phụ nữ kia,
thậm chí cũng không có nắm tay, em có tin hay không? Nếu như anh nói,
anh hoàn toàn không biết tại sao cô ta lại biết em, tại sao lại chạy tới đây làm loạn, em sẽ tin không?"
Giọng nói của Mạnh Thiệu Đình từ từ nâng cao lên, anh đi một bước nhanh tới, hai tay đè lại hai vai của
cô từ phía sau, anh cúi thấp đầu, hô hấp từ từ có chút dồn dập, mà giọng nói lại hơi khàn khàn: "Bởi vì anh đã từng vô ý phạm phải sai lầm, tạo
thành kết quả không thể nào có thể bù đắp lại, cho nên làm cho em hận
anh, oán anh, những thứ này anh đều biết, anh cũng không để ý, nhưng mà
Phó Tĩnh Tri, em có thể đứng ở góc độ của anh mà suy nghĩ cho anh một
chút hay không? Lúc trước anh cả đào hôn, anh bị ép phải cưới em, mà khi đó anh hoàn toàn không biết em, không biết em là ai vậy mà lại phải
cưới em làm vợ, trong lòng của anh vô cùng oán hận, càng chán ghét lãnh
nhạt hơn với em, cho nên sau khi cưới anh chưa bao giờ cho em thấy được
một chút sắc mặt tốt, kể cả đến khi chúng ta ly hôn, anh không ngại nói
thật với em, khi đó trong lòng của anh ngoại trừ một chút áy náy ra, thì cũng không có cái gì khác."
Anh cảm giác được bả vai của Tĩnh
Tri ở dưới lòng bàn tay anh dần dần trờ nên cứng ngắc, anh vốn chưa bao
giờ nghĩ tới sẽ nói chuyện này với cô, nhưng mà lúc này anh không biết
mình bị sao nữa, anh muốn nói hết đè nén trong lòng của anh cho cô nghe.
"Lúc anh đi công tác ở Mỹ, mẹ gọi điện thoại nói cho anh biết một số chuyện. Bà ấy nói em và anh cả, chú ba,..."
Giọng nói Mạnh Thiệu Đình đột nhiên nhỏ lại, cảm giác được thân thể của Tĩnh
Tri run rẩy, anh không nhịn được càng ôm chặt lấy cô: "Bà ấy nói em dây
dưa với anh cả và chú ba, còn nói em và họa sĩ tên là An Gia Hòa quan hệ không rõ ràng, thậm chí còn nói cậu ta vẽ tranh khỏa thân của em, trong lúc tức giận anh lại nghe thấy tin tức nhà họ Phó phá sản, liền chuẩn
bị thừa dịp này kết thúc hôn nhân của anh với em, mà khi đó anh lại gặp
Thẩm Mạn Quân đã quen biết từ lúc nhỏ, vì muốn em chết tâm và đồng ý ly
hôn với anh, nên anh để Mạn Quân cùng anh về nước với tôi diễn một vở
kịch kia cho em xem, sau đó, anh từ chỗ mẹ nghe được, em đã từng chạy
tới nhà làm loạn một trận, còn nói đang mang thai con của anh nên muốn
trở về nhà họ Mạnh, mẹ anh dĩ nhiên không chịu, liền nói là chỉ cần em
bỏ đứa nhỏ đi thì sẽ cho em năm trăm
vạn, em nghe xong lời này, quả
nhiên không chút do dự phá bỏ đứa nhỏ, đổi lấy năm trăm vạn..."
"Nói bậy! Bà ta nói bậy..." Nước mắt của Tĩnh Tri ào ào rơi xuống, sắc mặt
của cô trắng bệch, cô chưa bao giờ biết, trước kia Mạnh phu nhân nhìn
giống như người tốt lại vô sỉ tới nỗi như vậy!
"Khi đó anh đi
tìm em, nhìn thấy thật sự không còn đứa nhỏ, nên đã tin lời của mẹ anh,
anh không muốn ở lại trong nước chờ nữa, liền đi đến Mỹ, mà Mạn Quân
cũng đi theo, anh và cô ta thuận theo đó mà đính hôn, trong thời gian
anh sống ở Mỹ, không có ai nhắc về em với anh, anh cũng cố ý không muốn
biết tin tức của các người, Tĩnh Tri... anh không biết sau khi chúng ta
ly hôn ba của em liền mất, anh cũng không biết rằng đêm đó đứa nhỏ đã
mất đi, anh bị người ta lừa, vẫn luôn không biết gì cả, nếu như nói là
anh có lỗi, thì lỗi đó chính là không phân biệt được đúng sai, mà em
phải biết rằng, từ đầu đến cuối, anh chưa từng nghĩ tới sẽ làm những
chuyện đó với em, mặc dù khi đó anh hận em dây dưa không rõ với anh cả,
chú ba, nhưng mà anh cũng chỉ là muốn ly hôn với em ngay lúc ấy thôi,
cũng chưa từng có suy nghĩ gì khác."
"Em nhà tan cửa nát, gặp
phải nhiều chuyện như vậy, em hận anh, anh cũng không hề oán hận một
câu, nếu như trước đây anh biết được tất cả, nhất định sẽ không để cho
những chuyện đó xảy ra, nhưng mà Tĩnh Tri, người không biết không có
tội, em cũng giày vò anh lâu như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"
Sau khi Tĩnh Tri nghe câu cuối cùng này của anh, nước mắt từ từ ngừng rơi,
cô đẩy anh ra, xoay người lại nhìn anh: "Được, coi như người không biết
không có tội, như vậy tôi hỏi anh, anh có biết tôi và Thiệu Hiên ở cùng
một chỗ hay không? Có biết tôi và Thiệu Hiên từng lấy giấy chứng nhận
kết hôn hay không?"
Mạnh Thiệu Đình sửng sốt, nhưng vẫn nặng nề gật đầu: "Ừ, anh đều biết."
"Vậy mà anh còn cường bức tôi ở trong hôn lễ của tôi và Thiệu Hiên, Thiệu
Hiên bị anh ép phải rời đi, con của tôi không thể nhìn thấy cha của nó,
những tội lỗi này, anh phải trả lại như thế nào?"
Cô kích động
đến nỗi phát run: "Mạnh Thiệu Đình, tôi thực sự là không hiểu được!
Không cần tôi là anh, ép tôi ở lại bên cạnh anh cũng là anh, anh thực sự cho rằng mình là thượng đế có thể làm gì cũng được sao? Đúng, anh có
thể giữ tôi lại ở trong này, anh có bản lĩnh lớn có thể đuổi Thiệu Hiên
đến Mỹ, không thể gặp được tôi, nhưng mà tôi vẫn muốn nói với anh, trái
tim của tôi vĩnh viễn đều ở chỗ của Thiệu Hiên, anh đừng hòng có được!"
Anh nghe những lời này của cô, sắc mặt lập tức trắng bệch, anh nói không
nên lời, chỉ nhìn cô chằm chằm như vậy. Trong mắt của anh nổi lên một
tầng rét lạnh, ánh mắt của anh cũng như là cái lạnh của tháng mười một
và tháng mười hai, ah nhìn cô, nhìn người phụ nữ khiến anh biến thành kẻ điên.
Cô nói rõ từng câu từng chữ để anh biết là tim của cô đã trao cho người khác, anh đừng hòng có thể lấy được.
"Phó Tĩnh Tri, anh cũng muốn hỏi em một câu, nếu như tôi nói, nếu như anh
thừa nhận với em, anh sẽ không từ thủ đoạn nào cũng nhất định phải giữ
lấy em, hèn hạ chia rẽ em và chú ba, chỉ là bởi vì anh yêu em, muốn một
lần nữa có thể ở cùng một chỗ với em, em có tin hay không?"
Anh thong thả mở miệng, từng câu từng chữ đều giống như là đã suy nghĩ rất lâu.
"Dựa vào cái gì anh nói thích thì có thể chia rẽ vợ chồng nhà người ta? Mạnh Thiệu Đình, anh làm như vậy, thì có khác gì với những tên ác bá cặn bã
đâu? Huống chi, anh có từng hỏi qua tôi có nguyện ý tiếp nhận tình yêu
của anh hay không, có nguyện ý một lần nữa ở cùng một chỗ với anh hay
không?"
Anh không nói, chỉ là đáy mắt đen lạnh lùng càng phát ra
nhiều thâm trầm, anh nhìn cô, giống như là muốn khắc cô thật sâu vào
trong đáy lòng. Anh nhìn cô, rồi khẽ cười, "Được, anh hiểu rồi."
Nụ cười của anh càng ngày càng sâu, từ từ bao phủ trong đáy mắt, anh thuận tay lau máu trên trán, trong lòng bàn tay máu tươi từ từ chảy nhiều
hơn, anh cảm thấy hai mắt của mình có chút đau nhói, mấy ngày nay ở
chung với cô, giống như là mình đã nằm mơ rồi tự mình lừa dối mình, mà
bây giờ, cũng là lúc nên tỉnh dậy rồi.
Cô nói rất đúng, anh là
một ác ma tội ác tày trời, là tội nhân không thể tha thứ, anh khốn kiếp
như vậy, không xứng với tâm hồn thanh cao sạch sẽ như cô, được thôi, anh buông tay.
"Anh sẽ tác thành cho em, anh sẽ rời khỏi." Anh cười
cười, vành mắt lại cảm thấy có chút chua xót, miệng vết thương ở trên
trán bắt đầu đau, anh không khỏi đưa tay sờ sờ, lại sờ trúng máu tươi
sền sệt, anh cũng không để ý, lắc lắc tay: "Chờ khi em sinh đứa nhỏ
xong, em liền đi Mỹ tìm Thiệu Hiên đi."
"Anh nói cái gì?" Tĩnh
Tri không dám tin mà nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt, máu tươi ở trên trán của anh một đường chảy xuống mũi cao thẳng, lại chảy xuống
môi của anh. Cô nhìn anh sững sờ, không thể tin được lỗ tai của mình.