"Anh nói cái gì?" Tĩnh Tri không dám tin nhìn người đàn ông ở trước mặt, máu tươi ở trên trán của anh một đường chảy xuống mũi cao thẳng của anh,
lại chảy xuống môi của anh. Cô nhìn anh sững sờ, không thể tin được lỗ
tai của mình.
"Chờ khi em sinh đứa nhỏ ra, anh sẽ để em rời đi, rời khỏi đây, đi tìm Thiệu Hiên "
Hàm răng của Mạnh Thiệu Đình có chút đau, anh hơi nheo mắt, cảm thấy trong
cổ họng có chút nghèn nghẹn, nhưng vẫn tự giễu mà cười, giả vờ thoải mái nói: "Đi đoàn tụ với Thiệu Hiên đi."
"Anh nói thật sao?" Cho tới bây giờ Tĩnh Tri vẫn không thể tin, cô còn có thể từ trong miệng của
anh nghe được lời nói như vậy, anh nói để cho cô rời đi, anh nói muốn để cho cô và Thiệu Hiên đoàn tụ!
Tĩnh Tri cảm thấy trong lồng ngực
dâng lên một cảm xúc khó hiểu, lúc thì mừng như điên, lúc lại chua xót
nói không nên lời, cô sợ hãi ôm ngực, có chút mờ mịt nhìn anh.
Cô nghe được tin này, lại có thể kích động tới mức này, trong lòng của
Mạnh Thiệu Đình dâng lên đủ loại mùi vị khó tả, anh không đứng nổi nữa,
cũng không muốn tiếp tục đứng ở trước mặt cô, như là một thằng hề bị cô
kinh thường chế nhạo.
"Là thật, hai người vốn chính là người một nhà, hơn nữa..."
Một tay của Mạnh Thiệu Đình ở phía sau chậm rãi nắm chặt, anh hít vào một
hơi, lông mi dài cong lên, trong ánh mắt chậm rãi nổi lên vẻ phóng đãng
ra vẻ như không sao cả nói: "Em cũng đã có con của cậu ta, mà anh cũng
kết hôn rồi, ai cũng là người trưởng thành rồi, không lẽ còn định làm
loạn như vậy nữa, rất mệt mỏi..."
"Thời gian dài như vậy, tất cả
mọi người đều không vui, anh cũng đã suy nghĩ cẩn thận, chỉ là từ trước
đến nay con người của anh luôn thuận buồm xuôi gió quen rồi, vậy mà lại bị thất bại ở trên người của em, cho nên không thể ném mặt mũi xuống
được, liền không thể không đoạt lấy em, mà bây giờ, trải qua thời gian
dài như vậy, mà em cũng đã nói, ở trong hôn lễ của hai người, anh đã làm chuyện đó đối với em... Coi như là, coi như là đã đạt được ước nguyện,
thắng được một lần, nếu như hai chúng ta ở chung một chỗ đều là giày vò
nhau, không bằng kết thúc đi, chờ khi em sinh đứa nhỏ ra, em hãy đi
đi..."
Anh nhún nhún vai, bộ dạng không có việc gì cười khẽ một
tiếng, chỉ là ánh mắt có chút mơ hồ, từ đầu đến cuối cũng không có đặt ở trên mặt của Tĩnh Tri.
"Mạnh Thiệu Đình, anh không được nuốt
lời." Trái tim cũa Tĩnh Tri đập nhanh đến dọa người, thời gian dài chờ
đợi lâu như vậy đột nhiên sắp trở thành sự thật, cô lại cảm giác chân
mình mềm nhũn đứng không vững, thậm chí cô còn cho là mình đang nằm mơ,
sau khi anh nhiều lần khẳng định sự thật này, cô vẫn còn không thể tin
được.
Trong mắt đen của anh giống như có vầng sáng dày đặc, mà độ cong ở khóe môi lại càng ngày càng cong lên, khóe môi có chút co quắp,
nhưng vẫn cúi đầu nói: "Đương nhiên là thật, lần này anh sẽ không nuốt
lời."
Tĩnh Tri lập tức nắm vạt áo trước ngực mình, cô có chút mệt mỏi dựa vào tường, nước mắt lập tức rơi xuống, cuối cùng cô cũng có thể rời đi, có thể trở về bên cạnh của Thiệu Hiên, mang theo con của bọn
họ, một nhà ba người ở chung với nhau, không bao giờ tách ra nữa...
Anh nhìn thấy nước mắt của cô, chỉ cảm thấy trái tim giống như bị người
khoan một lổ, xong rồi lại rắc muối lên, trong cổ họng giống như là
đang có than đốt lửa, làm cho cả ngưởi của anh bị đốt đến mức khó chịu,
anh muốn lập tức rời khỏi, rời khỏi đây, nhưng bước chân của anh lại
giống như bị đóng đinh vậy, anh không muốn nhìn thấy cô, nhưng mà trong
lòng vẫn còn sót lại một chút ảo tưởng, muốn nhìn thấy một chút mất mác
và không muốn rời khỏi từ ở trên mặt của cô.
Nhưng mà không có, không có giống như những gì anh mong muốn, không có một chút gì giống
với trong ảo tưởng của anh.
Cô vì quá vui mừng mà khóc, ánh mắt sáng trong giống như sao, mà nước mắt kia nhất định là rất ngọt, chắc là nước mắt vui vẻ đi.
Anh rốt cuộc là cái gì vậy, anh bị điên hay ngu ngốc mới có thể làm ra
chuyện bỉ ổi như vậy, trái tim của anh cũng đã điên rồi nên mới có thể
để cho mình rơi vào trong lưới do cô dệt ra.
Tiếng khóc của cô
giống như là kim đâm vào tim, làm mỗi một tấc da thịt trên người của anh đều đau kịch liệt, cuối cùng anh vẫn không cách nào đứng ở đó nữa, thu
lại ánh mắt từ ở trên mặt của cô, xoay người rời đi.
"Mạnh Thiệu Đình -- "
Đột nhiên cô gọi tên của anh, giọng nói thật khẽ, mang theo nghẹn ngào, cứ
như vậy truyền vào tai của anh, anh và cô cách nhau gần như vậy, anh
xoay người đi hai bước thì có thể ôm lấy cô lần nữa, nhưng mà anh đã
không muốn xoay người lại.
Anh tiếp tục đi xuống, ánh mắt cứ như
vậy nhìn thẳng về phía trước, anh nhìn thấy tranh chữ thật lớn treo ở
một bên trong phòng khách lầu một, rất cũ kỹ, phóng khoáng mà lại sâu
sắc giống như vẩy mực (một cách vẽ tranh thủy mặc), mà một hàng chữ kia, bỗng nhiên đánh trúng ý thức đang hỗn loạn của anh, khiến cho lòng của
anh dần dần trấn tĩnh lại.
Có kiên nhẫn thì mới thành công, không yêu sẽ không buồn.
Có kiên nhẫn, thì mới thành công, không yêu, sẽ không buồn...
Không yêu, sẽ không buồn!
Mạnh Thiệu Đình lập tức đứng lại, bàn tay của anh chậm rãi nắm lấy tay vịn
cầu thang sáng bóng kia, vốn dĩ anh đang giống như bị bao phủ ở trong
lớp sương mù dày đặc, sau đó tất cả đã từ từ rõ ràng.
Tại sao anh lại bởi vì vui giận của cô mà cũng vui giận theo chứ? Tại sao mỗi hành
động cử chỉ của của cô lại có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh giống
như là con rối bị sợi tơ điều khiển chứ? Tại sao tâm tư của anh quanh đi quẩn lại, cuối cùng cũng rơi ở trên người của cô, nếu như anh thật sự
không quan tâm, mọi thứ của cô căn bản sẽ không lọt vào trong mắt của
anh, sau đó lại từ từ khắc sâu vào trong tim của anh.
Nếu như lúc đầu trong lòng của mình thật sự suy nghĩ như vậy, chỉ là không cam lòng để cô gả cho Thiệu Hiên, làm cho anh mất mặt, chỉ vì bị cô cự tuyệt nên mới muốn giữ chặt lấy cô hơn, vậy thì tại sao trong lòng anh lại có
nhiều phiền não như vậy chứ?
Anh chậm rãi rũ mắt xuống, trái tim
lại hơi trầm xuống, anh biết, từ sau những lời mà anh vừa nói ra kia,
anh đã hoàn toàn mất đi cô.
Anh cũng biết, anh không thể nuốt
lời, thậm chí anh có thể hèn hạ ác độc giống như đã nói trước đây, để
cho cô sinh đứa nhỏ ra, sau đó sẽ đưa đứa bé đi, để cho ý nghĩ muốn một
nhà đoàn tụ với Thiệu Hiên của cô chết đi, an ổn ở lại bên cạnh mình.
Nhưng mà lần này không biết là tại sao, anh lại không thể nào mở miệng được.
"Mạnh Thiệu Đình....."
Âm thanh của cô càng thân thiết hơn, anh dần dần không thể khống chế được chính mình.
"Làm sao vậy." Anh hơi quay đầu lại, giọng nói trầm thấp. Biết rõ là sẽ
không còn cơ hội có thể thay đổi, nhưng trong lòng vẫn buồn cười mà ước
ao.