Nhưng ngộ nhỡ là thật thì thế nào?
Cô còn chưa đủ kiên cường để có thể chịu đựng đả kích lớn đến vậy.
Khi cô còn học sơ trung rất thích nghe radio, đã đọc qua vô số cuốn sách,
thậm chí trong lòng còn cố ý biện hộ thay cho Thiệu Hiên, nếu anh thật sự không thay lòng, vậy thì chắc chắn là đã bị thứ con gái nhà giàu kia bỏ thuốc rồi sau đó mới xảy ra chuyện như thế. Nhất định là cô gái kia
gửi đĩa CD cho nữ chính là cô xem, để cô sau khi xem xong sẽ hoàn toàn
thất vọng, suy sụp đi tha hương, kết cục là người có tình liền xa cách
nhau, mấy năm sau mới có thể gặp lại . . . sau đó là giải tỏa hiểu lầm,
trong nháy mắt nữ chính lập tức tha thứ cho nam chính, hai người lại
hạnh phúc bên nhau, trải qua một cuộc sống mỹ mãn. . .
Thời điểm
ấy khi đọc đến kết cục như thế cô liền cảm thán không thôi, nhưng đến
hôm nay, bản thân so với lúc trước đã thành thục lý trí, vì thế cô lại
càng không thể nào chấp nhận được.
Nếu như Thiệu Hiên thật sự bị bỏ thuốc mà xảy ra quan hệ với người khác, thì mày nên đối mặt như thế nào hả Phó Tĩnh Tri?
Làm người không thể vấp hai lần ở cùng một chỗ được, lúc cô và Mạnh Thiệu
Đình chưa ly hôn, nhân tình của anh ta chẳng phải đếm không xuể sao,
thậm chí còn cùng với Tĩnh Ngôn. . . . . .
Tĩnh Tri cảm thấy cổ
họng căng thẳng, trái tim cũng khẽ run rẩy theo, cúi đầu tự nói với bản
thân rằng không phải lúc đó cô cũng chịu đựng được sao?
Tại sao, không thử tha thứ cho Thiệu Hiên một lần?
Nhưng, con người ta luôn phải đổi mới, cô cũng không còn là một Phó Tĩnh Tri
ngu ngốc, nhiệt tình không sợ trời không sợ đất, oanh oanh liệt liệt
theo đuổi người mình yêu của sáu năm trước nữa. Yêu một người, quả thật
là chuyện quá mệt mỏi.
Rồi cô lại nghĩ đến Bánh bao nhỏ, thằng bé cũng là con của anh, vì con trai có nên tha thứ cho cha nó một lần hay không?
Nghĩ đến đây trong lòng lại càng thêm lo lắng hơn, nếu như Mạnh Thiệu Hiên
không bị thiết kế, mà thật sự ở cùng một chỗ với người khác, đến lúc đó, cô nên làm cái gì?
Tâm loạn như ma, đến cuối cùng tay vẫn bật CD kia lên.
Cô đã đoán sai rồi, trên màn hình không hề có hình ảnh bẩn thỉu không chịu nổi, mà chỉ có ánh sáng trắng đen lập lòe, sau đó có tiếng nói cất lên.
Cô nghe được giọng nói của Mạnh Thiệu Hiên và cô gái kia, kèm theo đó là tiếng thở dốc cùng với rên rỉ.
"Thiệu Hiên, anh yêu em chứ?"
"Ừm. . . . . .anh yêu em. . . . . ."
Giọng của anh thật trầm, cảm giác như khi vừa nói vừa thở hổn hển, tiếng va
chạm cùng với những âm thanh nỉ non kia vừa nghe đã biết là đang làm gì.
Tĩnh Tri yên lặng đứng lên, tắt tivi, sau đó rót cho mình một cốc nước lạnh
lớn, thì ra người ngoại quốc cũng thích uống nước lạnh tinh khiết.
Sau khi tu một hơi hết cốc nước, bụng lại thấy hơi đau đau, dần dà lục phủ ngũ tạng cũng như đang xoắn lại với nhau .
Anh nói yêu người phụ nữ khác.
Giấc mộng cũng theo đó mà vỡ tan tành, thật sự cô không nên tới nơi này,
cũng không nên sinh con cho người đàn ông này, khổ sở nhẫn nại chờ đợi
lại đạt được kết quả như thế.
Dẹp ngay cái tình tiết bị bỏ thuốc
chó má kia đi. Làm đàn ông phải giống như Thân Tống Hạo, yêu Hứa Hoan
Nhan, cho dù có trúng thuốc cũng không chạm vào phụ nữ khác, đó mới gọi
yêu chứ!
Cô ấy đã sớm nói, Tống Như Mi cũng đã cảnh cáo
cô rằng người họ Mạnh không có ai tốt cả. Cô động vào một người nhà họ
nhưng còn chưa tỉnh ngộ lại còn đi trêu chọc một người khác, cô đúng là
điên
rồi, thật đáng đời, hoàn toàn đáng đời!
Cả ngày hôm đó Tĩnh
Tri không ăn gì, cho đến tối, dạ dày cảm thấy khó chịu, mời miễn cưỡng
gọi cho nhân viên khách sạn, mua giúp mình ít thuốc, chưa tới nửa giờ,
phục vụ đã đưa thuốc cùng với một ly sữa nóng tới.
Tĩnh Tri uống
thuốc, rồi uống cạn cốc sữa mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Lúc nửa
đêm dậy cho Bánh bao nhỏ uống sữa liền ngủ thẳng tới trưa mới rời
giường. Sau khi thu thập đồ đạc xong, cũng vừa lúc Bánh bao nhỏ tỉnh
giấc, cậu nhóc nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào nhìn cô
đầy vui vẻ.
"Nhóc thối!", cô khẽ véo vào khuôn mặt nhỏ bé, chóp
mũi lại thấy cay cay, cha con còn chưa biết sự có mặt của con trên đời
đâu, nếu như cha con biết không biết sẽ như thế nào?
Cục cưng à,
sau này mẹ con mình sẽ ở bên nhau, không cần cha con nữa, ai cũng không
cần, cách xa nhà bọn họ ra, có được hay không?
Phi Đồng chớp chớp mắt, tiếp tục cười ngây ngô, Tĩnh Tri lắc đầu, ôm con đứng lên, đi ra
cửa: "Con thật sự ngốc quá đi, chẳng lẽ lại muốn giống như cha con, sau
này lại không làm nên cơm cháo gì?"
Thị thực của cô vẫn chưa hết
hạn, năm mươi ngàn Đô-la vẫn còn chưa tiêu hết, còn chưa tìm được chồng
mình, con trai của cô cũng chưa nhìn thấy cha, nhưng đã nhất quyết lên
máy bay, sau mười mấy tiếng nữa sẽ đáp xuống mảnh đất Trung Quốc.
Cô sẽ không về thành phố A, có khả năng là sẽ đến một nơi xa xôi, trên tay cô có tiền, công việc từ từ tìm cũng được. Nếu không tìm được nữa thì
cứ tiếp tục với nghề ban đầu, tiền bạc cũng không thiếu, mở một cửa hàng đàn nho nhỏ, chỉ có cô và Bánh bao nhỏ cũng đủ an ổn sống qua ngày rồi!
Ngồi ở trên máy bay thấy mây tụ rồi lại tán, tâm cũng dần dần an định lại.
Người sống trên đời, tám chín mươi phần trăm là không như ý nguyện, cô có thể tha thứ cho Mạnh Thiệu Đình, thì hiện tại cũng có thể tha thứ cho Mạnh
Thiệu Hiên.
Từng tuổi này rồi, đối với yêu hận cũng càng ngày
càng nhạt, cô không cần phải dựa dẫm vào đàn ông mới sống được, có cục
cưng là đủ rồi.
*********************************************************
"Thiệu Đình, em không muốn uống thứ thuốc này nữa?"
Mạn Quân khoác áo ngồi ở trên giường, trong tay cầm một hộp thuốc nho nhỏ,
nhìn Mạnh Thiệu Đình đang đứng đối diện ở trước gương buồn bã lên tiếng.
"Thẩm Mạn Quân, con đường này là do em chọn, tại sao vẫn còn muốn nói điều kiện với tôi?".
"Cô ấy đã đi rồi, đã đi tìm chú Ba rồi, Thiệu Đình, chúng ta là vợ chồng,
sớm muộn gì cũng phải có con, ba mẹ cũng đang chờ bế cháu. . . . . ."
"Tôi không muốn nghe những điều này. Tôi chỉ nhớ có người khóc đến chết đi
sống lại, ở trước mặt cha mẹ tôi giả vờ đáng thương, không quan tâm tôi
đi hay ở, còn nói rằng tình nguyện uống thuốc tránh thai, không cần sinh con, chỉ cần được ngủ cùng tôi trên một chiếc giường. Mạn Quân, khi đó
em đồng ý rất dễ dàng, hiện tại lại muốn đổi ý sao?".