Cô nhìn xe của anh chậm rãi lái tới trước mặt, sau đó liền dừng lại cách mình khoảng năm mét.
Kính xe từ từ hạ xuống, nhịp tim của cô cũng theo đó mà đập thật nhanh,
miệng đang bị người ta bịt chặt, cằm cũng đau nhói lên, tựa như đột ngột bị tháo rời ra, không thốt ra được tiếng nào.
Cô chỉ có thể sững sờ nhìn người ở bên trong, anh đang đeo kính mát, cánh môi đầy cương
nghị, đột ngột ập vào tầm mắt, nhưng anh lại không hề cảm nhận được sự
tồn tại của cô.
Mắt anh không nhìn thấy, nhưng tim của anh cũng điếc theo rồi.
"Tống Cảnh, cô còn đứng ngây ra đó làm gì, đuổi cô ta đi, lên xe!"
Là giọng của anh, của anh mà.
Giọng nói vừa lạnh nhạt của Mạnh Thiệu Hiên truyền đến, đối với người mình
chán ghét anh vẫn luôn lạnh nhạt y hệt như trong trí nhớ.
Giọng
nói kia, gần như thế, rồi lại xa đến vậy, trước mắt lập lòe, lúc sáng
lúc tối, đầu đau như muốn nứt ra, cảm giác của cô lúc này không có lời
nào có thể diễn tả được hết.
Mà lúc này người đàn ông đang bóp
chặt miệng cô vẫn áp sát ở phía sau, cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp chặn ở trước mặt, thời tiết lại vô cùng oi bức, một mùi cực kỳ khó ngửi từ
đằng sau sộc thẳng vào mũi khiến Tĩnh Tri càng thêm khó chịu. Cả người
cô như bị trúng gió, chỉ muốn nôn ọe, hai chân không ngừng run lên, cố
gắng há mồm ra mấy lần nhưng lại phát hiện chiếc cằm như không còn là
của mình nữa rồi.
Cô mở to mắt nhìn người phía trước, nhưng anh
lại hờ hững xoay người sang chỗ khác, cửa kính xe dần dần kéo cao lên,
không biết rằng người phụ nữ mà mình yêu nhất đang đứng ở trước mặt. Anh cũng không biết người mà mình vẫn ngày nhớ đêm mong lại bị chính miệng
mình ra lệnh đuổi đi, không những thế còn bị người ta nhục nhã thành gái gọi Trung Quốc ngay trước mắt.
Thế nhưng anh lại hoàn toàn không có chút cảm giác nào.
Tĩnh Tri nhìn sang người con gái đang chậm rãi nở nụ cười ở trước mặt mình.
Người này cười rất đẹp, mặt mũi cũng có vài nét hao hao giống với cô, không biết cô có nên tự an ủi mình vì điều này hay không?
An ủi rằng người đàn ông này vẫn còn yêu mình, nên mới tìm hình bóng của mình qua những người phụ nữ khác.
Nhưng hiện tại cô đã hai mươi tám, chứ không phải mười tám tuổi, nên không thể cứ sống mơ mộng ảo tưởng mãi được.
Điều này quả thực quá nực cười, vô cùng nực cười, không phải sao?
Trong khi cô liều mạng, dốc hết dũng khí trong người xông tới một đất nước xa lạ tìm người này, cũng đã chuẩn bị xong tư tưởng đối mặt với vô vàn khó khăn cùng trở ngại thì lại gặp phải tình huống nực cười này. Tất cả cô
đều không sợ, không hề sợ, nhưng thật không ngờ, mình vừa đến thì người
kia lại rời bỏ.
Tuy thế, nhưng cô lại không hận anh, không hận
anh một chút nào, anh không nhìn thấy được, ngay cả tự do cũng không có, cả ngày bị nhốt ở chỗ này, còn cô thì ngược lại, ngày qua ngày sống
trong nhung lụa, lại còn ở bên cạnh anh trai của anh nữa.
Cô có thể, tại sao anh lại không thể chứ?
"Cô nghe rõ chứ? Thiệu Hiên muốn cô mau chóng rời khỏi đây!"
Tống Cảnh nhìn cô, sự đố kỵ như con rắn độc đang dần rục rịch trong lòng,
hành vi của cô ta thật không hay ho tí nào, cũng không đẹp một chút nào.
Nhưng mỗi ngày Thiệu Hiên đều nhắc đi nhắc lại cái tên Phó Tĩnh Tri này với cô ta.
Anh yêu người phụ nữ này, còn cô thì lại ghen tỵ với tình yêu đó đến phát điên.
Tại sao chứ, người luôn ở cạnh anh là cô ta, móc tim móc phổi trao cho anh
cũng là cô ta, nhưng tại sao chỉ cần người phụ nữ này có mặt là cô ta
lập tức bị thay thế?
Tĩnh Tri không nói lời nào, tầm mắt khép
chặt, nửa phần mặt dưới đau dữ dội, cằm của cô đã bị người kia bóp đến
trật khớp, cho dù có muốn nói chuyện, cũng không thể phát ra được tiếng
nào.
Tống Cảnh vừa cười vừa đưa tay vén làn tóc mái rối bời của
cô ra đằng sau, nhìn thấy vết thương hồng hồng trên trán cô, nụ cười
càng thêm sâu: "Cô yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô chăm sóc anh ấy thật
tốt!".
Cô ta Nàng ghé vào bên tai Tĩnh Tri, cất giọng khe khẽ đủ
để hai người bọn họ có thể nghe được: "Thiệu Hiên đang đợi tôi, xin Phó
tiểu thư cứ tự nhiên, không cần quay lại, kẻo lại tự rước lấy nhục nhã. . . Nếu như tôi nhớ không lầm, thì Phó tiểu thư đã không còn trong sạch
nữa rồi?".
Cô ta nói xong liền kéo dãn khoảng cách, cười cười
nhìn cô, sau đó ưu nhã rút ra hai tờ Đô-la nhét vào cổ áo của cô, rồi
lập tức nói lớn: "Xin lỗi tiểu thư, cô đến nhầm chỗ rồi, nơi này không
phải là Phố đèn đỏ, không phải là nơi cô nên tới, hãy cầm số tiền này,
gọi một chiếc taxi đến phố người Hoa đi, kẻo lại chậm trễ việc buôn bán
của cô đấy!".
Cô ta phong tình liếc cô một cái, rồi xoay người bước lên xe, đóng sầm cửa lại.
Ngay sau đó chiếc xe kia lập tức lao vụt đi.
Dần dà, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Tĩnh Tri cảm giác mình chẳng khác nào một đống giẻ rách bị người ta ném
xuống đất. Tên lính Mỹ đã giải ngũ hung hãn hừ một tiếng, lúc rút tay ra còn thuận tiện lấy đi cả hai tờ tiền trong ngực cô, đôi ủng quân nhân
nhanh thoăn thoắt nhảy lên xe cùng với mấy người khác, ầm ầm nổ máy,
trong khoảnh khắc chiếc xe bắt đầu lao đi cô còn nghe được rất rõ một
câu chửi thề của hắn.
“Shit! Đúng là đồ kỹ nữ Trung Quốc!"
Từ nãy đến giờ cô vẫn không hề rơi lệ, nhưng khi câu nói này vừa lọt vào tai, lại không nhịn được mà nước mắt như mưa.
Không phải vì bản thân thấy uất ức, cũng không phải vì Thiệu Hiên không nhận
ra mình mà bỏ đi. Cô khóc chỉ vì bốn chữ “Kỹ nữ Trung Quốc" kia, thống
khổ và tức giận lập tức dâng lên vùn vụt. Cô nằm trên đất, không khóc
nổi, cằm đã bị trật khớp, cô phải tìm bệnh viện, xử lý bản thân thật
tốt, không thể để mình mất mặt thêm nữa.
Cô là một người phụ nữ
Trung quốc thanh thuần, có gia thế trong sạch, nếu như không phải trải
qua những biến cố kia, chắc chắn cô sẽ là một người đầy kiêu ngạo, kinh
doanh một cửa hàng đàn nho nhỏ, sống hạnh phúc và tự tại, chứ không phải đứng đây bị người ta đơm đặt là kỹ nữ Trung Quốc như thế này. Nếu như
cô có thể nói ra được thành lời, nhất định sẽ dùng tiếng Nhật để đáp lại đám người kia rằng: "Tiên sinh này, anh lầm rồi, tôi vốn là một kỹ nữ
Nhật Bản!".
Ngày trước, cô đã từng xem trong ti vi hoặc trên các
diễn đàn đều thấy những du học sinh Trung Quốc hoặc là những Hoa Kiều
luôn dùng những hành động hoặc biểu ngữ tuyên truyền về lòng yêu nước
khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào. Khi đó còn cảm thấy bọn họ quá
khoa trương, nhưng bây giờ, đứng trên một đất nước xa lạ, cô mới cảm
nhận được rõ ràng, lúc Tổ quốc của mình bị người ta xúc phạm thì máu
trong người cũng sôi lên sùng sục như muốn nổ tung!
Tĩnh Tri bò dậy, liền đưa tay sờ sờ lên mặt của mình, ngón tay vừa chạm vào cả cơ mặt đã đau đến không thở nổi.
Cô gắng gượng chống đỡ, chỉnh đốn lại quần áo trên người, phủi phủi cho đỡ bụi, hai chân mềm nhũn không tài nào nhấc lên nổi nhưng vẫn cố bước
từng bước một. Cô phải nhanh chóng đến bệnh viện, Bánh bao nhỏ vẫn còn
đang chờ mẹ nó về.
Thật may là cô vẫy ngay được Taxi, Tĩnh Tri
đưa tờ giấy ghi chép cho tài xế, nhanh chóng chở mình đến bệnh viện gần
nhất để chữa trị vết thương.
Sau khi đến bệnh viện xử lý tốt vết
thương, cằm tuy vẫn còn đau, nhưng cũng
may vẫn có thể cử động nhẹ
nhàng, lúc cô bắt xe về đã có thể nói được vài từ rời rạc.
Lúc trở lại khách sạn, trời cũng đã tối hẳn.
Người trông trẻ đang sốt ruột đợi từ nãy giờ, bình thường Bánh bao nhỏ vẫn
luôn rất ngoan nhưng không hiểu sao hiện tại lại cứ khóc không ngừng.
Tĩnh Tri vừa vào phòng, liền ném túi qua một bên cuống quít ôm lấy con
trai, mới vừa vỗ vỗ hai cái, dỗ mấy tiếng, cậu nhóc liền nín khóc, mở to mắt nhìn mẹ mình chằm chằm, nhìn được một lát, mắt cũng trở nên lờ đờ,
có lẽ đã thấy mệt nên sau khi ngáp ngáp vài cái, quơ quơ tay trên không
trung liền lập tức ngủ mất.
Quả đúng là Bánh bao nhỏ có khác, ngây thơ hồn nhiên quá thể.
Tĩnh Tri ôm con trai, cảm xúc như đưa đám vừa rồi lập tức được quét sạch,
thấy Bánh bao nhỏ đã ngủ say, cô liền đặt cậu nhóc lên giường, đắp chăn
cho cậu rồi đi vào trong nhà tắm.
Bây giờ, cô cần phải suy nghĩ sắp tới nên làm cái gì.
Mặc dù trước đó đã chuẩn bị tư tưởng đối mặt với khó khăn nhưng cô vẫn còn
quá đơn thuần, nên xem xét mọi việc theo khía cạnh khá đơn giản.
Lúc tắm xong đi ra, đầu óc cô vẫn cực kỳ rối loạn.
Quấn mình trong chiếc áo choàng tắm đi ra ngoài ban công, tóc vẫn còn ướt
dán sát vào khuôn mặt, từng giọt từng giọt rơi xuống vai, lạnh đến tê
tái.
Hiện tại trong đầu rất hoài nghi về thân phận của cô gái kia, không ngừng suy đoán lung tung.
Thị thực của cô chỉ có hai tuần lễ, nên không có thời gian ở lại quá lâu.
Tốt nhất bây giờ là nên đến gặp trực tiếp Thiệu Hiên,làm sáng tỏ mọi
chuyện, nhưng nếu như anh thật sự ở cùng với cô gái kia, nếu giữa họ đã
có quan hệ xác thịt thì cô có thể chịu được sao?
Lòng đột nhiên thấy lạnh vô cùng, trong tim cũng dần dần chua xót.
Bản thân vốn thật hào hứng chạy vội tới bờ bên kia Đại Dương, trong đầu
toàn ảo tưởng đến những hình ảnh đẹp đẽ, nhưng thật không ngờ, chờ đợi
cô lại là cục diện như thế.
Cô không dám đối mặt, trong lòng đầy uất ức chỉ muốn chạy trốn.
Hi vọng ở bên cạnh nhau đã trở nên quá xa vời.
Thiệu Hiên, nếu như người ngồi trong xe là em, em nhất định có thể đoán ra
được người kia là anh, khoảng cách giữa chúng ta gần đến thế cơ mà.
Tại sao chúng ta lại bỏ qua nhau như vậy.
Tĩnh Tri ngồi trên ghế ngoài ban công, ngẩng đầu nhìn ánh trăng của California, không ngừng nghĩ miên man.
Trong cuộc đời của cô, chỉ nhìn từng nhìn thấy ánh trăng thê lương thế này hai lần, thế nhưng tâm tình lại khác nhau hoàn toàn.
Trong cái đêm ly hôn ấy, cô đã từng nhìn lên ánh trăng ở thành phố A, sương
trắng giăng phủ mịt mờ, trong không gian tĩnh lặng đó, cô bước từng bước ra khỏi cửa chính nhà họ Mạnh, từ đó về sau, không bao giờ đặt chân vào nữa.
Tịnh Viên nay đã trở thành một đống hoang tàn, mà ngôi biệt thự xinh đẹp của nhà họ Mạnh không biết hiện tại trông như thế nào?
Ánh trăng California cũng sáng ngời y như thế, tựa như sắc mặt trắng bệch của cô giờ phút này.
Những khao khát về hạnh phúc và ấm áp, những ước mơ đẹp đẽ, hy vọng một nhà
đoàn viên cũng đã hóa thân thành ánh trăng sáng giữa trời đất bao la
này.
Lúc này, cô cảm thấy thật mệt mỏi. Tại sao từ trước đến nay cô vẫn luôn là người truy đuổi? Tại sao chứ?
Lúc còn trẻ, cô nỗ lực theo đuổi theo bước chân của Mạnh Thiệu Đình, kết quả cuối cùng vẫn là bị vứt bỏ.
Mà bây giờ, lại vẫn là cô ngàn dặm xa xôi truy tìm bóng dáng của một người đàn ông khác.
Tại sao không có ai nỗ lực yêu thương cô, truy đuổi cô, trong lúc cô tuyệt
vọng khổ sở sẽ là điểm tựa vững chãi để cô có thể dựa vào?
Quả đúng là Mạnh Thiệu Hiên vẫn một mực chờ đợi cô.
Nhưng chờ đợi cùng với theo đuổi, không hề giống nhau.
Nếu như không phải bọn họ ngẫu nhiên gặp nhau, Mạnh Thiệu Hiên sẽ đi khắp thế giới để tìm cô sao?
Tĩnh Tri hoàn toàn không có đáp án, bản thân vẫn luôn không cách nào đạt
được ước muốn, mỗi một lần cảm giác sắp chạm được tay vào hạnh phúc, thì nó liền cười lạnh bỏ đi xa.
Sáu năm trước là như thế, sáu năm sau vẫn y như vậy.
Vận mệnh của cô, đi một vòng, lại quay trở về mốc ban đầu.
Cô có thể làm gì đây? Khóc không nổi, cười cũng không xong, chỉ có thể
nhìn ánh trăng sáng ngời, an ủi cho sự tịch mịch của chính mình.
***************************************
Hiện tại cằm của Tĩnh Tri đã khỏi hẳn, đã có thể nói chuyện lưu loát, một
tuần qua, cô chưa từng đi tìm Mạnh Thiệu Hiên, có tìm cũng vô dụng. Biết là như thế nhưng cô vẫn cố chấp chờ tới lúc thị thực hết hạn mới cam
tâm tình nguyện rời đi.
Có lẽ, có lẽ sẽ có chuyển biến gì thì sao?
Nhưng không ngờ, vào ngày thứ chín, lại có chuyến biến thật, cô nhận được chuyển phát nhanh đưa đến khách sạn.
Tĩnh Tri nhìn địa chỉ từ Đồng Thành, liền thấy hơi ngạc nhiên, lúc ký tên tay cũng khẽ run lên.
Trở về phòng, mở ra cái bọc nho nhỏ ra, bên trong là một cái đĩa CD.
Lúc nhìn thấy cái đĩa này, Tĩnh Tri liền bắt đầu cười lạnh, cô cũng đã từng đọc qua biết bao nhiêu truyện ngôn tình, không cần bật lên cũng biết,
chuyện cẩu huyết nhất đã xảy ra với mình.
Nếu như cô đoán không
sai, trong này nhất định là hình ảnh nam nữ hoan ái, mà nhân vật chính
hẳn là Mạnh Thiệu Hiên và người phụ nữ hôm đó.
Cô ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm đĩa CD phát sáng trên tay.
Lật qua lật lại, như muốn chọc thủng cái đĩa, nên xem hay là không xem đây?
Ngộ nhỡ không phải thì sao?
Nhưng ngộ nhỡ là thật thì thế nào?
Cô còn chưa đủ kiên cường để có thể chịu đựng đả kích lớn đến vậy.