Cô thuê căn nhà có hai phòng, cô ở một phòng, người bảo mẫu của Bánh Bao Nhỏ ở một phòng.
Bánh Bao Nhỏ bây giờ đã hơn một tuổi, mỗi lần Tĩnh Tri nhìn bé, sẽ có chút
buồn buồn, những đứa trẻ cùng lứa đã biết gọi ba gọi mẹ rồi, thế nhưng
bé lại chỉ biết bò, bò vô cùng nhanh, lại còn thích xem ti vi. Mỗi ngày
rất kiên nhẫn cùng tiểu bảo bối xem phim hoạt hình 'Shin, cậu bé bút
chì'. Những đứa trẻ khác học nói từ đầu tiên sẽ gọi ba, mẹ, còn bé từ
đầu tiên gọi là --- ------ Tiểu Bạch ~~~~~~
Lúc ấy dường như Tĩnh Tri muốn khóc, thậm chí cô còn lo lắng Bánh Bao Nhỏ có thể có vấn đề gì về trí lực hoặc sức khoẻ không, nhưng khi đưa bé đi bệnh viện kiểm tra, lại không có vấn đề gì. Tĩnh Tri không thể làm gì khác, bò thì bò đi
nhưng mà bò nhanh như vậy, cũng không phải chuyện đơn giản……
Lúc
cô đang mang bầu bảo bảo, cũng muốn sinh ra là một bảo bảo thiên tài
siêu cấp vô địch, giống như trong những tiểu thuyết ngôn tình kia là một bảo bảo siêu thông minh và cổ quái. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy bảo bảo
của mình luôn có dáng vẻ ngây ngô đáng yêu, trong lòng cô cũng vô cùng
thoả mãn. Nếu như là đứa bé quá thông minh, khi trưởng thành suốt ngày
quấn lấy cô hỏi ba ở đâu thì có thể cô sẽ gặp phiền toái. Tĩnh Tri đã có dự tính, Bánh Bao Nhỏ của cô ngây ngô trời sinh, chỉ cần ăn no thì mọi
chuyện đều tốt đẹp, không cần nhớ tới chuyện ba của mình!
Lúc xách túi lớn túi nhỏ đi tới lầu dưới khu chung
cư, mấy bác trong tiểu khu đang tập thể dục vừa thấy cô đi tới liền
nhiệt tình chào hỏi, Tĩnh Tri cũng cười nói chào lại các bác, Tô Mục con nhà hàng xóm vui mừng nhào tới ôm cô không chịu buông, Tĩnh Tri chơi
với nó một lát, thì thấy chị hàng xóm đi tới, cười híp mắt nhìn cô:
"Tĩnh Tĩnh à, Bánh Bao Nhỏ nhà em còn chưa có hộ khẩu? Mấy tháng nữa
cũng nên đi nhà trẻ rồi……"
Trong lòng của Tĩnh Tri hồi hộp, ánh mắt cũng liếc nhìn, nói một cách thẳng thắn thì
Bánh Bao Nhỏ thật ra chỉ là một đứa con riêng, con riêng trên hộ khẩu
không phải là một chuyện đơn giản, cô lại không có người hậu thuẫn, cũng không có nhiều tiền để xây dựng quan hệ, nhưng chuyện đi học của Bánh
Bao Nhỏ là chuyện lớn, chuyện hộ khẩu cũng là chuyện lớn, vậy phải làm
sao mới tốt đây?
"Chị Tần. . . . . . Đứa bé không có ba, có thể làm hộ khẩu được không?"
"Chuyện này. . . . . . Cũng có chút khó khăn, nhưng mà không phải là không thể được, đúng rồi, em có giấy chứng sinh không?"
Tĩnh Tri có chút nhức đầu, cô lại không biết rõ cái này, lúc mới sinh Bánh
Bao Nhỏ, vừa mới hết tháng, khi đó cô đang hào hứng đi tìm Mạnh Thiệu
Hiên, tìm ba cho Bánh Bao Nhỏ, hộ khẩu của Bánh Bao Nhỏ đã quên không lo giải quyết rồi? Cô là lần đầu sinh con, căn bản không biết những chuyện này rốt cuộc phải làm sao?
Thấy vẻ mặt của cô như vậy, chị Tần
nói: "Nói thẳng ra, cũng chỉ là vấn đề tiền bạc, xã hội này, không có
tiền là không làm được việc gì hết, Tĩnh Tĩnh, em xem một chút đi em đi
làm hộ khẩu, tiêu một chút tiền, trước hết làm được hộ khẩu cho Bánh Bao Nhỏ đã, đây chính là chuyện rất quan trọng."
Cuối cùng vẫn là chị Tần nói cho cô biết, đi tới bệnh viện sinh Bánh Bao Nhỏ hỏi một chút, bình thường giấy tờ này bệnh viện đều biết rõ, chắc chắn
là sẽ có.
Cuối tuần Tĩnh Tri liền đóng cửa hàng đàn lại, thành
phố C cách thành phố A rất xa, cô đã tính toán rồi, thời gian hai ngày
chắc cũng đủ, bảo mẫu của tiểu bảo bối cũng là người quen của chị Tần,
có thể tin tưởng được, cô cũng không lo Bánh Bao
Nhỏ xảy ra vấn đề gì.
Cho đến khi đã ngồi lên xe, chiếc xe đi
càng lúc càng tới gần thành phố A, Tĩnh Tri mới phát hiện mình đang rất
khẩn trương, cô đã từng nói cả đời sẽ không quay trở lại nơi này, nhưng
bây giờ lại một lần nữa bước chân vào thành phố này, trong lòng có chút
cảm giác không nói nên lời.
Như vừa có chút chờ mong, lại có chút thấp thỏm, cho đến khi chiếc xe dừng lại, Tĩnh Tri bước xuống xe, đứng
trong trong nhà ga rộng lớn như vậy, cô lại có chút choáng váng mặt mày.
Cô mua chai nước suối ở ven đường để ổn định lại tinh thần, bắt taxi trực
tiếp đi tới bệnh viện sinh Bánh Bao Nhỏ. Lúc tới bệnh viện cũng đã hơn
bốn giờ chiều, trước kia khi còn ở bên cạnh Mạnh Thiệu Đình, chỉ hơi
nhức đầu một chút cũng đi tới đây, cũng quen mấy người bác sĩ.
Cô trực tiếp đi tìm người đỡ đẻ cho cô là bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm rất nhiệt tình tiếp đón cô, còn hỏi thăm tình hình của Bánh Bao Nhỏ, rồi nói y tá đi tìm giấy chứng sinh.
"Tôi nhớ lúc ấy có đưa giấy chứng sinh cho các người mà, sao bây giờ lại tới đây tìm?"
Tĩnh Tri sững sờ, sau đó chợt lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy giấy chứng sinh đó."
Bác sĩ Lâm nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: "Là do Mạnh tiên sinh cầm đi, cô
không hỏi tiên sinh của cô sao? Hay là bị anh ta làm mất rồi?"
Vẻ mặt của Tĩnh Tri chợt đỏ lên, lắc đầu một cái nói: "Tôi và anh ta không ở cùng nhau." điễnn dàn nên quýndon
Bác sĩ Lâm sửng sốt một chút, rồi chậc lưỡi thở dài nói: "Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc."
Cô ấy giống như vô cùng tiếc nuối, luôn miệng nói tới mấy lần, nhưng chỉ
một lát sau y tá tới đây, nói là không tìm ra được, bọn họ còn nói lúc
đầu đã đưa cho Mạnh tiên sinh rồi, trong sổ sách bọn họ vẫn còn ghi chép lại.
Tĩnh Tri vừa nghe xong cũng có chút nóng nảy, cô cuống quít kéo tay bác sĩ Lâm: "Bác sĩ Lâm, ngài có thể làm lại giúp tôi được
không, xin ngài hãy làm ơn…" điễnn dàn nên quýndon
"Nếu là lúc
trước, thì tôi có thể giúp cô được, nhưng tháng ba năm nay tất cả các
con dấu và thủ tục của bệnh viện đã thay đổi rồi, Bánh Bao Nhỏ đã sinh
từ một năm trước, bây giờ làm lại, chỉ sợ sẽ rất phiền phức."
Sắc mặt của Tĩnh Tri càng trắng bệch ra, cô lập tức ngã ngồi xuống chiếc
ghế, đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy vẻ lo lắng, trên chóp mũi rịn ra một tầng mồ hôi, cô mím môi thật chặt, nhưng trong lòng vô cùng bối
rối, chẳng lẽ bắt cô phải đi tìm Mạnh Thiệu Đình sao?
Ban đầu cô
bất chấp tất cả ra đi như vậy, bây giờ cũng không đạt được ước nguyện,
nếu anh ta nhìn thấy cô, nhất định sẽ cười nhạo và châm chọc cô, cái này cũng không có gì quan trọng, quan trọng hơn là, cô thật sự không muốn
dây dưa với anh ta nữa. Nếu Mạnh Thiệu Đình biết cô và Mạnh Thiệu Hiên
không ở chung một chỗ, có khi nào lại đánh chủ ý lên người cô một lần
nữa không.