Cô thật sự không muốn dây dưa với anh, hơn nữa, cô còn lo lắng, nếu Mạnh Thiệu Đình biết cô
và Thiệu Hiên không ở chung một chỗ, có thể lại có ý đồ với cô hay
không?
"Bác sĩ Lâm, cô giúp tôi gọi điện thoại cho Mạnh tiên
sinh, nói là bệnh viện muốn dùng đến giấy chứng sinh, anh ấy sẽ đưa cho
cô, cô lại đưa cho tôi, tôi sẽ đi photocopy ra rồi đưa lại có được hay
không?"
Tĩnh Tri lo lắng, ngược lại chợt có một chủ ý, cô có thể xin bác sĩ Lâm ra mặt giúp một tay, chỉ cần bác sĩ Lâm lấy được giấy
chứng sinh, cô cũng không cần chạm mặt Mạnh Thiệu Đình, cũng tránh được
những chuyện lúng túng kia.
"Chuyện này. . . . . . Được rồi, vậy
để tôi thử xem." Bác sĩ Lâm nhìn cô đúng là có nỗi khổ tâm khó nói trong lòng, nên sảng khoái đồng ý.
Lúc này Tĩnh Tri mới nhẹ nhàng thở
một hơi, thật lòng nói lời cám ơn, hai người hẹn nhau sẽ liên lạc lại
bằng điện thoại vào ngày mai, Tĩnh Tri lưu số điện thoại xong, lúc này
mới rời khỏi bệnh viện tìm đại một khách sạn cách đó không xa để ở.
Trở về khách sạn, lập tức gọi điện thoại cho bảo mẫu của Bánh Bao nhỏ, nghe được tiếng Bánh Bao nhỏ bi bô ở bên kia, Tĩnh Tri cảm thấy tâm trạng
dần lắng xuống, trong lòng cô thì bảo bối của cô mới là quan trọng nhất, về phần những thứ khác, nếu như thật sự muốn cô đối mặt, thì không thể
không đối mặt, cô cũng chỉ đành phải nhắm mắt đi gặp.
Vì con của mình chịu một chút uất ức, thì có chuyện gì ghê gớm đâu?
Cả đêm trằn trọc trở mình, khi ánh mặt trời ló dạng, cô lại không thấy
buồn ngủ, tắm sơ một cái rồi ngồi trước gương, cô quan sát tỉ mỉ gương
mặt của mình.
Rèm cửa sổ của khách sạn là màu xanh đậm, mà hôm
nay hình như trời rất đẹp, sáng sớm đã có ánh mặt trời, ánh mặt trời
xuyên qua rèm cửa sổ, trông rất đẹp mắt. Khi cô nhìn thấy mình trong
gương, có chút mất hồn trong chốc lát.
So với sáu năm trước, khi
mới vừa lấy chồng, trên mặt cô có chút buồn thương, mà sâu nơi khóe mắt
lại giống như có sương mù lờ mờ, nhưng cũng may, đôi mắt của cô vẫn còn
trong suốt như nước giống như lúc xưa. Trong gương hiện ra một cô gái
trẻ với gương mặt e thẹn và khéo léo, trời cao đúng là thiên vị cô, làn
da của cô vẫn trắng nõn như năm năm trước, vóc người của cô cũng không
biến dạng vì sinh Bánh Bao nhỏ, vẫn nhỏ nhắn và mỏng manh, hơn nữa hình
như nhờ mang thai sinh con mà cơ thể của cô càng lồi lõm hấp dẫn hơn.
Ngòn tay thon dài từ từ vuốt xuống theo đường lông mày, cảm giác làn da vẫn
săn chắc và bóng loáng như năm đó, cô tự đánh giá mình, nhưng dần dần
cảm thấy đôi mắt đục trở nên đỏ ngầu, thế nào cũng chưa từng nghĩ đến,
thế nào cũng không nghĩ ra, cô lại đi tới bước đường này.
Trước
khi hai mươi hai tuổi cô ở Tịnh Viên, khoảng thời gian đó khá dài và đầy ý nghĩa, bộ dạng giống như con ve trên ngọn cây kêu vào mùa hè, giống
như ánh trăng tỏa sáng bên ngoài song cửa sổ, thời điểm đó mình trẻ tuổi và tràn trề sức sống, chưa từng nghĩ tới, trải qua sáu năm, bên cạnh
cô, chỉ có đứa bé và cô mà không có ba đứa bé.
Cô nhìn mình trong gương, sắc mặt không tốt lắm, bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon nên nơi bọng mắt cũng hơi thâm đen, cô chấm phấn lên, đã tốt hơn một chút, cô
thở dài, từ trước đến giờ cô không thích trang điểm, nhưng lần này ngay
cả mình cũng nhìn không được, xem ra phụ nữ lớn tuổi, đều không có cách
nào tự lừa gạt mình được.
Đang sửa soạn cho mình ở bên này, thì
điện thoại vang lên, Tĩnh Tri cuống quít chạy đến bên giường, lấy điện
thoại từ bên gối ra, vừa nhìn thấy là số của bác sĩ Lâm, cô vội vàng
nhận: "Alo, bác sĩ Lâm à? Tôi là Tĩnh Tri."
"Dạ, được, tôi đi qua ngay đây, ừ. . . . . . Khoảng nửa tiếng là có thể đến nơi."
Tĩnh Tri nói xong cúp điện thoại, cầm túi xách vội vàng ra cửa, cô đón xe đi, vậy nửa tiếng là đủ rồi.
Đến bệnh viện, mới ra khỏi thang máy, thì có một cô y tá nhỏ nhô đầu ra,
thấy cô xuất hiện, ánh mắt sáng lên, ngoắc ngoắc gọi: "Cô là Phó Tĩnh
Tri phải không? Lúc này bác sĩ Lâm đang có một ca tiểu phẫu, muốn cô đợi cô ấy ở phòng nghỉ bên cạnh một lát."
Tĩnh Tri đi tới, mỉm cười gật đầu lên tiếng: "Được, làm phiền cô."
"Không cần khách sáo, tôi đưa cô đi qua." Cô y tá tuổi còn rất nhỏ, không
ngừng nhìn cô, Tĩnh Tri không quen khi bị cô nhìn nên hơi xấu hổ, không
thể làm gì khác hơn là tìm đề tài nói: "Hôm nay bác sĩ Lâm rất bận sao?"
"Cũng không bận lắm, chỉ là vừa rồi đột nhiên có một sản phụ đến, bác sĩ Lâm
phải đi qua, không quá 20' sẽ trở lại, cô uống ly trà đợi một lát nữa."
Y tá nhỏ đưa cô đến trước một căn phòng đang đóng chặc cửa thì đứng lại,
nói: "Chính là chỗ này, Phó tiểu thư cứ tự nhiên, tôi còn phải đi kiểm
tra phòng bệnh, không thể tiếp chuyện cô được."
"Cảm ơn, cô đi làm việc đi." Tĩnh tri lễ phép nói cảm ơn, thấy y tá nhỏ rời đi, liền xoay người lại, cuối đầu đẩy cửa ra.
Tĩnh Tri đi hai bước mới ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu, bước chân của cô lập
tức dừng lại, cả người sững sờ tại chỗ, trong phòng còn có một người,
chính xác mà nói, là một người đàn ông mà cô không thể quen thuộc hơn
được nữa, đang đứng ở trước cửa sổ đưa lưng về phía cô.
Ánh mặt
trời mùa đông mặc dù ấm, nhưng cũng không quá nóng, cả người anh như tan ra giữa ánh nắng, thân hình cao lớn và tuấn tú rọi vào đáy mắt cô.
Một năm này, thực ra, nháy mắt một cái liền qua, bởi vì có Bánh Bao nhỏ làm bạn, cô cũng không cảm thấy quá khổ sở, cũng không có thời gian để đau
khổ buồn thương, mặc dù thỉnh thoảng sẽ nhớ tới khoảng thời gian trong
quá khứ, thỉnh
thoảng cũng nhớ tới anh, nhưng cuối cùng cô không để anh ở trong đầu của mình quá ba giây.
Giờ phút này gặp lại, cô chỉ cảm thấy mình đứng ở nơi đó, tiến lùi đều không được, trong đầu chợt nổ
vang, mà nhịp tim cũng dần dần ổn định lại.
Nhớ lúc cô rời đi đã
từng nói, cô đã không còn hận anh nữa, cũng sẽ thử tha thứ cho anh, nếu
vậy hôm nay gặp lại, tại sao không thể đối với anh giống như gặp mặt một người bạn hỏi một câu ‘anh có khỏe không’?
Cô đang muốn mở
miệng, nhưng há miệng mấy lần, ngay cả một chữ cũng không nói được, cô
đứng bất động, anh cũng bất động, thời gian dường như dừng lại, yên lặng mà tỏa hương.
Mạnh Thiệu Đình nhìn phong cảnh mùa đông ngoài cửa sổ, các nhánh cây trơ trọi rụng sạch lá chỉa lên trời bày ra những tư
thế quanh co uốn lượn, thỉnh thoảng sẽ có một vài con chim ríu rít bay
qua dừng lại ở chỗ này, ánh mặt trời mặc dù ấm, nhưng lại mang theo cô
đơn lẻ loi, anh đứng ở nơi đó, bất ngờ, không dám xoay người sang chỗ
khác.
Ngày hôm qua nhận được điện thoại của bác sĩ thì anh có
chút giật mình, ngược lại cũng biết được, cô đã trở về nước, cũng không ở chung một chỗ với Thiệu Hiên.
Thật ra thì chuyện của cô nếu muốn biết cũng không khó khăn chút nào, nhiều lần An Thành cũng muốn nói với anh nhưng lại thôi, là do chính bản thân anh không muốn biết mà thôi.
Một năm trước khi cô phấn khởi chạy tới nước Mỹ, anh đã biết chỉ có một kết quả như vậy. Ba đối với Thiệu Hiên trên mặt thì giống như lạnh nhạt,
nhưng thực sự là coi trọng tận trong xương. Trước kia bởi vì người phụ
nữ gọi là Lê Lê, thiếu chút nữa dụ dỗ được ba ly hôn với mẹ, cho nên cho tới nay, anh và anh cả đối với Thiệu Hiên cũng không quá quan tâm, mà
mẹ thì càng thêm ước gì Thiệu Hiên quậy phá thành kẻ vô tích sự.
Đã có ba ở nước Mĩ, Phó Tĩnh Tri đừng nói ở chung một chỗ với Thiệu Hiên, sợ là thấy mặt một lần cũng khó như lên trời.
Chỉ là, tuy anh biết trước kết quả, nhưng vẫn thành toàn cho cô, thả cô đi nước Mĩ.
Tờ giấy chứng sinh kia, đúng là ở trong tay anh, nhưng từ ngày đó tới nay, trong lòng anh luôn buồn phiền về chuyện cô muốn rời đi, hoàn toàn
không để ý đến việc nhỏ như vậy, cô không nhắc đến, chắc anh cũng sẽ
quên mất việc trả giấy chứng sinh lại cho cô.
Mà anh cũng chưa
từng có con, nên chuyện hộ khẩu hoặc là những chuyện vụn vặt khác, thì
đầu óc của một đại thiếu gia như anh căn bản sẽ không biết gì cả.
Nhưng hôm nay lại muốn cảm ơn chính mình đã không biết gì, so với chuyện này
còn tốt hơn, không phải sẽ có lý do quang minh chính đại để được nhìn
thấy cô sao?
Anh không muốn để cho cô biết tình cảm và sự quan
tâm của mình, anh cũng không có những ý định xấu xa kia, đúng vậy, anh
sẽ không tiếp tục dây dưa với cô nữa, nhưng, chỉ là muốn đến nhìn cô một cái mà thôi.
"Phó tiểu thư, một năm không gặp, vẫn khỏe chứ?"
Anh xoay người lại, giọng nói thờ ơ, ở trên mặt của anh, từng tầng ánh sáng đan xen tạo thành hình ảnh động lòng người, mà chiếc áo khoác dài màu
đen càng làm nổi bật dáng người thon dài và tuấn mỹ của anh. Anh so với
một năm trước, hình như gầy hơn một chút, nhưng đường nét của gương mặt
càng chững chạc hơn, tóc vẫn ngắn ngủn như cũ, lộ ra cái trán đầy đặn và đẹp mắt. Đôi mắt của anh híp lại, giống như đang nhìn cô, nhưng lại
không chứa đựng một chút quan tâm nào. Trên môi anh nở nụ cười thản
nhiên, mà đôi môi quá mỏng lại làm cho nụ cười của anh xem ra có chút xa cách.
Anh cứ đứng ở nơi đó như vậy, sử dụng giọng nói có một không hai của anh, nói ra câu nói mở đầu rất bình thường.
Tĩnh Tri nhẹ nhàng cắn môi dưới, cúi thấp đầu, tóc dài trượt từ trên vai, rũ xuống chiếc áo lông trắng như tuyết. Cô sinh ra vốn đã rất trắng, lại
mặc một cái áo lông màu trắng, càng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết
của cô, cả người gần như hòa vào màu trắng này, lại thêm mái tóc đen
thật dài vốn đối lập rõ ràng với màu trắng. Nhìn mái tóc đen suôn dài
như thác nước, da thịt trắng ngư ngọc, mà không khí ấm áp trong phòng
khiến hai gò má của cô ửng hồng. Cứ nhìn như vậy, chỉ cảm thấy cô đẹp
như dòng nước trong veo, xem ra cô vẫn giống như cô gái nhỏ khoảng hai
mươi tuổi.
Lòng anh có chút thắt lại, ngón tay co vào duỗi ra mấy lần, đầu ngón tay hơi run rẩy lạnh cả người, anh khẽ đưa mắt dời sang
bên cạnh, cổ họng như bị bóp chặt, tay nắm chặt thành quyền đặt ở khóe
miệng, ho hai tiếng thật nhỏ.