Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Anh Cố Ý! (1)


trước sau

Mặc dù mi tâm của anh ta nhíu lại, nói chuyện vẫn cẩn thận lại không quan tâm hơn thua như cũ, nhưng những người đi theo bên cạnh anh thì vẻ mặt nào cũng có, rõ ràng không bình tĩnh được như anh ta.

"Đại thiếu có dự định gì không?" Người đàn ông nhỏ gầy vẫn chưa từng mở miệng, lúc này mới thoải mái hỏi một câu.

Đuôi lông mày của Mạnh Thiệu Tiệm giương lên, quay về phía những người kia cười híp mắt nói: "Các người chắc cũng đã nghe qua, món ăn dân dã của thành phố C nổi tiếng khắp cả nước. Nơi đó núi kề sát biển, vừa đúng lúc chúng ta được rảnh rỗi, tôi mời các vị tiền bối đi du lịch một chuyến? Chúng ta đi sưu tầm các món ăn, nếm hết tất cả các món ăn dân dã ngon nhất ấy một lần, lại đi ngâm suối nước nóng, thật sự làm thần tiên cũng không sướng bằng cuộc sống ung dung tự tại đó!"

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, từ trước đến giờ trong lòng đều biết suy nghĩ của đại thiếu gia rất khó đoán, nên đành phải miễn cưỡng cười đáp lại.

Mạnh Thiệu Tiệm vẫn là một vẻ mặt thèm muốn, lại lôi kéo mấy người tiếp tục nói về rất nhiều danh lam thắng cảnh và các quán ăn nhỏ đặc sắc khác. Trước tiên dặn dò nhân viên đăng kí vé máy bay và khách sạn, bảo là ngày hôm sau bọn họ sẽ xuất phát, mọi người đi chơi thật thoải mái.

Xuống lầu đi ra ngoài, mấy người đưa Mạnh Thiệu Tiệm lên xe, lại than thở mấy câu, xong thì ai đi đường nấy.

Mạnh Thiệu Tiệm cho xe chạy, nụ cười trên mặt cũng dần thu lại, đôi con ngươi của anh ta từ từ tối xuống, mà ở trong đó hình như giăng đầy mây đen, đã không còn nhìn ra được vẻ mặt cũ của anh ta, mà hai tay cầm tay lái cũng siết chặt từng chút một, các khớp xương nổi lên màu trắng xanh.

Mặc kệ anh chuẩn bị bao lâu, mất bao nhiêu công sức, nhưng vẫn rơi vào tay Thiệu Đình, dựa lưng vào đại thụ, đúng là được hóng gió mát*.

*Dựa lưng vào đại thụ, đúng là được hóng gió mát: ý nói Thiệu Đình nhờ vào sự yêu thương nâng đỡ của người lớn nên mới được hưởng hết những thứ tốt.

Trong lòng anh đang rất tức giận, trước đây đôi lúc anh cũng tranh giành, hoặc là cố ý gay khó khắn cho Thiệu Đình ở bên ngoài, nhưng nó vẫn luôn làm ra vẻ không sao cả. Thỉnh thoảng dù nó có chịu thiệt thòi một chút, cũng sẽ không để trong lòng. Thế mà hôm nay nó lại để ý, mới biết được lòng dạ của nó cũng không rộng lớn bao nhiêu. Nói không chừng nó đã sớm nhìn thấu tâm tư của anh, cố ý làm như thế, để tới bây giờ hung hăng đâm anh một nhát.

Vừa rồi trước mặt nó, anh cố gắng làm ra vẻ thoải mái, nhưng thực ra trong lòng đã căm thù đến tận xương tuỷ. Dù Mạnh Thiệu Đình chỉ nói một câu hời hợt là muốn anh nghỉ ngơi thật tốt, nhưng thực ra là đang chờ thời cơ để đoạt lấy quyền lực của anh.

Từ trước tới nay, Mạnh Thiệu Tiệm có cái quyền gì ở Mạnh thị chứ? Nếu là trước đây, anh vẫn còn giữ lại mấy phần tình nghĩa anh em, không muốn đuổi tận giết tuyệt. Nhưng mọi chuyện đã tới nước này, bị một câu nói của nó lấy hết mọi thứ không còn đất đặt chân, nếu anh còn chần chừ như vậy thêm nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị Mạnh Thiệu Đình đuổi ra nước ngoài, để chiếm hết toàn bộ gia nghiệp. Còn anh thì chỉ có thể nắm giữ một phần bất động sản để sống qua ngày, đều là con cháu của nhà họ Mạnh, anh còn là con trưởng, sao có thể bị nó đè ở phía dưới được?

Mạnh Thiệu Tiệm nghĩ tới đây, sự tàn ác nơi đáy mắt càng sâu hơn. Bây giờ, nếu không tranh thủ lợi dụng khi những người trong công ty vẫn còn đứng về phía anh, cộng thêm mấy người rất trung thành đi theo, để lôi Mạnh Thiệu Đình xuống ngựa, thì qua thêm ít ngày nữa, khi nó đạt được nhiều thành tựu hơn, mua chuộc được lòng người, lúc đó anh càng thêm không có đất đặt chân!

Nghĩ như vậy, lập tức nhớ
đến tin tức được gửi đến từ người của anh đang làm gián điệp bên cạnh Mạnh Thiệu Đình. Bây giờ Phó Tĩnh Tri đang trở về Thành phố C, mới gặp mặt Mạnh Thiệu Đình một lần. Thành phố C, phải đến đó một chuyến, hơn nữa, nói không chừng sau này còn phải đi mấy lần.

Tình hình của Thiệu Hiên ở nước Mỹ càng ngày càng không khống chế được, nhưng ngược lại tạm thời vẫn có thể ném sang một bên. Hơn nữa thời gian trôi qua lâu như vậy, hình như ba đối với nó cũng không còn đề phòng nghiêm ngặt như lúc trước nữa. Qua sự kiện lần trước, mặc dù Tống Cảnh cũng chưa hoàn toàn làm theo căn dặn của anh, nhưng ngược lại mọi chuyện coi như cũng không sai lắm. Có lẽ, không bao lâu nữa, anh sẽ tạo cơ hội cho Thiệu Hiên trở về nước, nhưng thời gian trở về nước phải tính toán thật tốt.

Phải để cho em trai si tình của mình, một khi làm thế nào cũng không chịu buông tay, thì thả ra một con sói khác, tới tranh giành con dê đáng yêu này.

Một năm không gặp, không biết bây giờ bộ dạng của Phó Tĩnh Tri ra sao?

Anh còn nhớ rõ một năm trước lúc cô rời đi, anh đang xử lý một chuyện rất khó giải quyết, nên không gặp được cô một lần cuối. Mà một năm này, anh lại vội vàng tranh giành ngoài sáng trong tối với Thiệu Đình. Có mấy lần lại muốn mang con cờ Tĩnh Tri này ra, nhưng lại nghe tâm phúc của mình nói, hình như Mạnh Thiệu Đình thật sự đã không còn lưu luyến gì với Phó Tĩnh Tri nữa. Từ trước đến giờ anh làm việc đều rất cẩn thận, không chuẩn bị chu đáo anh tuyệt đối không tùy tiện ra tay.

Biết Mạnh Thiệu Đình được khoảng ba mươi năm, từ trước đến giờ anh biết rõ người em trai này của mình có duyên với phụ nữ như thế nào, nhưng cũng rất bạc tình. Nếu như nó thật sự yêu Phó Tĩnh Tri sâu đậm, thì ban đầu tất nhiên sẽ không chịu buông tay. Cho dù nhẫn tâm buông tay, thì sau khi biết Phó Tĩnh Tri về nước vì gặp khó khăn ở California cũng phải lập tức đi tìm chứ. Nhưng nó chưa bao giờ có một chút ý định nào trên người cô, quả thật làm cho anh có chút mờ mịt.

Làm việc quá nóng vội, không chừng lại phản tác dụng, nó không có hành động gì, ngược lại làm anh đánh hơi được một chút biến động nhỏ.

Thiệu Đình không chủ động, người làm anh cả này, chẳng phải nên tạo cơ hội cho nó chủ động sao?

Nghĩ như vậy, đôi mắt của anh dần dần tràn đầy ý cười sâu sắc, xem ra, ông trời đóng cánh cửa lớn của anh, nhưng lại mở ra cho anh một cánh cửa sổ, cô thật đúng là ngôi sao may mắn của anh.

Nhưng, nếu hai người bọn họ lại quấn lấy nhau, không tránh được da thịt thân mật. Thỉnh thoảng nhớ tới, anh vẫn cảm thấy hơi nhói lòng, nhưng đàn ông làm việc, không nên để ý những chuyện nhỏ này. Đợi đến cuối cùng, thắng làm vua thua làm giặc, anh muốn một người phụ nữ, không phải rất dễ dàng sao?

Còn bây giờ, cô vẫn phải tiếp tục phát huy tác dụng của một quân cờ thôi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện