Sau khi Tĩnh Tri trở
về từ Thành phố A, ngày hôm sau nhanh chóng mang tiền và giấy chứng sinh đi làm hộ khẩu cho Bánh Bao nhỏ. Thật ra thì tình hình của Bánh Bao nhà cô cũng không phải hết sức nghiêm trọng. Theo giải thích của cán bộ nơi làm hộ khẩu, thì Bánh Bao con của cô không phải là con riêng, bởi vì cô đã ly dị, cho nên cùng lắm chỉ là đứa con trong gia đình đơn thân. Lúc
này Tĩnh Tri vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa âm thầm xấu hổ vì sự thiếu hiểu
biết của mình. Nhưng dù sao một thiên kim đại tiểu thư như cô, từ nhỏ
cũng chưa từng tiếp xúc với những chuyện này. Mặc dù ở Phó gia cô cũng
không phải là người được nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng ít ra cũng
được sống an nhàn sung sướng, không biết đến cuộc sống khó khăn, chưa
từng biết việc sinh đứa bé lại có nhiều chuyện phiền toái như vậy?
Giả quyết vấn đề hộ khẩu của Bánh Bao nhỏ xong, Tĩnh Tri cũng cảm thấy tảng đá lớn trong lòng mình đã được dỡ xuống hoàn toàn. Chỉ có điều lần này
gặp lại Mạnh Thiệu Đình, ánh mắt của anh có vẻ kỳ lạ, cũng làm cho Tĩnh
Tri không yên tâm, suy nghĩ của người này luôn thay đổi không ngờ, lỡ
như anh vẫn có ý đồ xấu rồi tìm đến tận cửa, cô và Bánh Bao nhỏ là mẹ
con đơn thân, không phải anh muốn chà đạp hành hạ thế nào cũng được hay
sao?
Nghĩ lại, trong lòng Tĩnh Tri liền cảm thấy chua xót, tính
ra, cô cũng đã hai mươi tám tuổi, không tới một năm nữa là hai mươi chín tuổi rồi, khẩu vị của anh không nặng như vậy chứ?
Ai ngờ, bên
này Tĩnh Tri lo lắng đề phòng cả tháng nay, nhưng ngay cả bóng dáng của
Mạnh Thiệu Đình cũng không thấy, cô dần dần yên tâm, rồi lại không nhịn
được tự giễu bản thân khi đã tự mình đa tình. Một năm trước người ta
cũng đã buông tay không dây dưa với cô nữa, tại sao cô còn cố chấp cho
rằng Nhị thiếu gia nhà họ Mạnh đối với cô vẫn còn nhớ mãi không quên
chứ?
Cô cũng không phải người xinh đẹp gì, cô còn nhớ rõ khi đó
Mạnh Thiệu Đình đã mắng cô, nói cô là một cô gái không có điểm nào hấp
dẫn cả.
Tĩnh Tri thở dài, lại không nhịn được nhìn mình trong
gương một chút, dáng người không biến dạng, trên mặt cũng không có mụn,
xem ra chỉ giống như cô gái vừa hai mươi, anh nói như vậy cũng không
sai.
Sau khi thu dọn thỏa đáng thì ra cửa đón xe đến cửa hàng
nhạc cụ, xe buýt còn chưa tới nơi, đã nhìn thấy rất nhiều người tụ tập ở bên ngoài cửa hàng nhạc cụ. Trong lòng Tĩnh Tri căng thẳng, xe còn chưa dừng hẳn, cô đã nhảy xuống, đẩy đám người để chen vào, lại thấy có mấy
người mặc đồng phục đang nghiên cứu cái khóa cửa của cô.
Tĩnh Tri giật nảy mình một cái, vội vàng chen lấn đi ra, những người đó liếc
nhìn cô một cái, trực tiếp móc ra một tờ giấy khám xét: "Cô là chủ nơi
này?"
"Đúng vậy, là tôi, xin hỏi có chuyện gì không?" Trên trán
Tĩnh Tri đổ mồ hôi, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, nhớ lại hình như mình chưa từng làm chuyện gì phạm pháp.
"Chúng tôi là người của cục
Công Thương, ngày hôm qua nhận được điện thoại tố cáo, nói nơi này của
cô có hành vi buôn bán không hợp pháp, mời cô mở cửa, để chúng tôi đi
vào kiểm tra một chút."
"Buôn bán không hợp pháp? Tôi đã làm đầy
đủ mọi thủ tục, vẫn làm ăn đàng hoàng, khi nào thì có hành vi buôn bán
không hợp pháp chứ?"
Tĩnh Tri vừa nghe xong liền tức giận, cô
chưa từng trốn Thuế, những thủ tục cần làm cô đều thực hiện đầy đủ. Từ
trước đến giờ cô đều làm ăn chân chính, ở nơi này danh tiếng của cô cũng rất tốt, lúc nào thì xảy ra chuyện không giải thích được như vậy?
"Cô họ Phó đúng chứ? Phó tiểu thư, ngày hôm qua có một vị tiên sinh họ
Triệu gọi điện thoại tới tố cáo, nói là mấy tháng trước có mua một cây
đàn Piano ở đây, nói là cây đàn tốt nổi tiếng thế giới có giá hơn mười
triệu, nhưng mới được hai tháng, đã xảy ra một đống vấn đề. Tìm một
người có chuyên môn đến kiểm tra, thì nói cây đàn Piano kia là cây đàn
cũ được mua về rồi làm lại thành mới, dán nhãn có chất lượng để bán ra
giá cao. Phó tiểu thư, cô làm như vậy là phạm tội lừa gạt người mua
hàng. Chúng tôi có quyền cưỡng chế kiểm tra đối với đàn của cô, mong cô
phối hợp với công việc của chúng tôi."
Những lời này vừa nói
xong, dường như cả người Tĩnh Tri đều bối rối, cô làm đại lý hai nhãn
hiệu nổi tiếng, đều lấy hàng hóa từ đúng nhà sản xuất, sao lại xuất hiện tình huống như thế?
Cô giải thích đủ mọi tình huống đến mấy lần, nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhưng vẫn không thể không mở cửa ra được.
Những người đó kiểm tra qua một lần, mới xác định Piano trong cửa hàng
đều là hàng chính hãng. Nhưng một vài cây đàn được làm mới lại đã bán ra từ cửa hàng của cô, thì là chuyện không thể thay đổi được.
Bởi
vì người mua đàn chấp nhận bồi thường để tự giải quyết riêng, Tĩnh Tri
phải bồi thường một khoản tiền và một cây đàn Piano mới, thì chuyện này
mới lắng xuống được. Cục Công Thương vừa nói xong một loạt chi phí,
khiến đầu óc của cô lập tức bị kéo căng. Sau khi chuyện này truyền ra
ngoài, việc buôn bán của cô xuống dốc không phanh, nhà cung cấp hàng lấy lí do cô làm mất danh tiếng nhãn hiệu của họ, mà hủy bỏ quyền đại lý
của cô. Tĩnh Tri chỉ chống đỡ được nửa tháng, đành phải đóng cửa. Về nhà tính toán lại một chút, mới phát hiện làm ăn được hơn nửa năm, chẳng
những không có lời, ngược lại còn mất một khoản tiền không nhỏ.
Không có nguồn kinh tế, Tĩnh Tri lập tức cảm thấy nghèo túng, cô có thể ứng
phó một thời gian, nhưng Bánh Bao nhỏ lại không thể chịu uất ức theo cô
được.
Ở sạp báo mua mười mấy tờ báo, công việc phù hợp với chuyên ngành của cô rất ít, đi phỏng vấn mấy lần, người ta nghe nói cô đã có
con mới hơn một tuổi, đều khéo léo từ chối cô.
Sau gần một tuần tìm kiếm, cả người Tĩnh Tri cũng gầy đi trông thấy, nhưng vẫn không tìm được công việc phù hợp.
Lại một ngày không công, Tĩnh Tri rầu rĩ lê bước chân, bình thường cô rất
thích nhào tới ôm Tô Mục, nhưng hôm nay cô không có hứng thú trêu chọc.
Chị Tần hàng xóm thấy dáng vẻ của cô như vậy, biết trong lòng cô đang
buồn phiền chuyện công việc, lại gần hỏi: "Hay là em đi theo chúng tôi
ra siêu thị bên ngoài tiểu khu này thử xem sao? Chị có người cháu họ làm một chức vụ nhỏ ở nơi đó, so với việc em nghỉ ở nhà, chi bằng em suy
nghĩ một chút?"
Tĩnh Tri nhíu lông mày, cô có chút không tình
nguyện, cô đi học nhiều năm như vậy, kết quả lại đi làm việc ở siêu thị, một công việc hơi cao cấp một chút cũng không có, điều này thực sự hơi
đả kích cô rồi.
Dĩ nhiên trước kia cũng không phải là cô chưa
từng làm qua công việc cực khổ thấp hèn hơn thế này, nhưng khi đó là bởi vì thanh danh của cô không tốt, không có công ty đàng hoàng nào đồng ý
nhận cô, cô cũng chấp nhận. Nhưng bây giờ, dù sao cô cũng tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, chẳng lẽ bởi vì có con nên không tìm được
công việc sao?
Chị Tần nhìn dáng vẻ không quá vui lòng của cô,
lại nói: "Mấy lần trước em nói, người ta nghe em có con nên không nhận
em, vậy khi em đi nộp đơn thì nói em độc thân, dù sao Bánh Bao nhỏ đã có bảo mẫu chăm sóc, em cũng không phải bận tâm, như vậy không được sao?"
Tĩnh Tri hơi nhíu mày, đôi mắt trong sáng như nước lộ ra chút nghi ngờ: "Như vậy không phải lừa gạt người ta sao?"
Chị Tần khẽ đảo mắt: "Hắc! Chuyện đó thì có gì mà lừa gạt, em không nhìn
lại một chút, dạo này, che dấu việc đã có gia đình đang rất thịnh hành.
Chị là một bà già lạc hậu mà cũng biết, sao em lại không biết?"
Tĩnh Tri tiếp tục do dự, lại nghĩ đến Bánh Bao mập mạp trắng trẻo của cô,
nếu bị đói mà gầy đi, thì không phải sẽ thành bánh nướng sao? Trong đầu
cô đang liên tưởng đến hình ảnh Bánh Bao ngây ngô biến thành hình dáng
bánh nướng, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Ba ngày sau, Tĩnh Tri
nộp đơn thành công, vào một công ty ngoại thương tương đối lớn làm phiên dịch, thử việc một tháng, còn một tuần nữa sẽ thuận lợi chuyển qua làm
chính thức. Bởi vì tiếng Anh và tiếng Pháp của cô cũng không tệ, tiền
lương tháng đầu tiên đã được tám triệu, ở nơi thành thị này mặc dù không thể xếp vào hàng
lương cao, nhưng ít ra cũng dư dả để nuôi sống ba
người rồi.
Tâm trạng của Tĩnh Tri rất thoải mái, khi mới đi làm
tinh thần của cô luôn lo lắng bất an, áp lực đến mười phần. Tuy mỗi ngày đều bận rộn không dứt, nhưng cũng may tinh thần hăng hái, sắc mặt tươi
tắn, hai má cũng tròn thêm một chút, càng xinh đẹp hơn.
***********************************************************
Mới làm ở công ty được hai mươi ngày, một lần Tĩnh Tri theo sếp đi công tác, lại gặp được Mạnh Thiệu Đình.
Chuyện như vậy vốn không phải là công việc của cô, nhưng trợ lý của sếp nghỉ
phép, nên tạm thời phái cô đi. Tĩnh Tri không muốn mất công việc vô cùng hài lòng này, nhưng vì là người mới nên cô đành phải học tất cả các kỹ
năng, quyết tâm đi Thành phố A với sếp.
Chẳng qua khi ở trên xe
mới biết được, lần này là đi gặp công ty lớn Mạnh thị, cô cảm thấy rùng
mình ớn lạnh. Nhưng chuyện đã tới nước này, dù cô có muốn chưa lâm trận
đã lùi bước, thì hoàn toàn không thể, nên đành phải nhắm mắt đi vào công ty Mạnh thị với sếp.
Cũng không phải cô chưa từng tới nơi này,
tất cả đều hết sức quen thuộc. Trên đường đi tinh thần của Tĩnh Tri khẩn trương cao độ, trong đầu đột nhiên nghĩ đến việc lỡ như gặp phải Mạnh
Thiệu Đình thì nên làm thế nào?
Thang máy trước mặt đang đến tầng 68, cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại, mấy tháng trước bọn họ đã gặp mặt,
mặc dù ánh mắt của anh hơi kỳ lạ, nhưng cũng không có hạnh động vượt rào hoặc nói những lời không chịu nổi, coi như cũng dễ tính. Nếu anh thật
sự buông xuống được tất cả những chuyện trước kia, thì cũng sẽ không có ý đồ gì với cô nữa. Tất nhiên cô cũng sẽ thoải mái đối mặt với anh, tội
gì phải sợ đầu sợ đuôi, càng chứng tỏ cô quá hẹp hòi.
Nghĩ thông
suốt vấn đề này, Tĩnh Tri lập tức ưỡn thẳng sống lưng, hôm nay cô ăn mặc hết sức già dặn, bởi vì thời tiết đã ấm lại, nên cô chỉ mặc một cái áo
khoác mỏng bằng vải nỉ màu vàng nhạt, cổ áo mở ra hai nút áo, lộ ra
chiếc áo sơ mi cùng màu ở bên trong, mái tóc dài cũng được búi lên,
nhưng tóc mái vẫn như cũ, vì để che kín vết thương trên trán.
Đã
qua lâu như vậy, vết sẹo kia giống như mới vừa khép lại, lộ ra màu hồng
phấn lộng lẫy trên cái tráng trắng nõn sáng bóng của cô. Đã một thời
gian dài, Tĩnh Tri cũng không còn để ý nữa, thậm chí còn thấy may mắn
khi vết thương kia ở trên trán của cô, có thể dùng tóc che lại.
Khi cửa phòng làm việc của tổng giám đốc mở ra, mặc dù cô đã cố gắng để
mình tỉnh táo, nhưng vẫn không nhịn được siết chặt ngón tay.
Thư
ký của anh trẻ tuổi xinh đẹp, phong cách cũng rất gọn gàng, giống như
sinh viên vừa tốt nghiệp đại học. Tĩnh Tri nhìn đôi mắt của cô gái kia,
thấy cô ấy mặc dù ăn mặc lịch sự thoải mái, nhưng lại để ý những chuyện
rất nhỏ nhặt, không nhịn được oán thầm một câu, quả nhiên anh vẫn trêu
hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.
Nhưng chuyện này không có chút xíu quan hệ nào với cô, tốt nhất là anh vẫn nên đi trêu hoa ghẹo nguyệt thêm vào.
Lúc theo sếp đi vào, Tĩnh Tri len lén liếc mắt nhìn, đứng ở sau lưng của sếp cũng không ngẩng đầu lên.
Gần như ngay lúc cô vừa bước vào cửa là Mạnh Thiệu Đình đã phát hiện ra sự
tồn tại của cô. Nhưng thấy bộ dạng của cô như vậy, anh cũng chỉ nhếch
khóe miệng một cái, giống như không có chuyện gì xảy ra, từ phía sau cái bàn làm việc rất to được làm bằng gỗ thiệt đứng lên đi ra, nở nụ cười
đón tiếp rất lễ độ nhưng cũng không quá nhiệt tình, đưa một tay ra bắt
lấy cái tay của người nọ đã sớm duỗi ra từ trước: "Tổng giám đốc Trần,
thật là vinh hạnh, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu."
"Đâu có đâu có, danh tiếng của tổng giám đốc Mạnh mới vang dội, tôi đã ngưỡng mộ từ lâu!"
Có chút xu nịnh, nhưng cũng không có biểu hiện làm cho người ta không
thoải mái, hai mắt Mạnh Thiệu Đình không khỏi nhìn người này, cảm thấy
khá giỏi giang, cũng khách khí nói: "Mời tổng giám đốc Trần ngồi."
Tĩnh Tri thấy sếp và Mạnh Thiệu Đình cùng nhau đi về khu tiếp khách, cũng
vội vàng đi theo. Không biết là cô hoa mắt, hay do ánh sáng trong phòng
không được sáng lắm, hình như cô nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình quay đầu lại
liếc cô một cái, lại làm ra vẻ như anh hoàn toàn không nhìn cô vậy.
Sau khi sếp và Mạnh Thiệu Đình ngồi xuống, mới thấy cô thư kí trẻ tuổi kia
đưa trà tới. Sau khi nhận lấy Tĩnh tri liền nói cám ơn, hình như cô thư
kí nhỏ đó vừa nhìn cô một cái, thì ánh mắt đã dán lên trên mặt của Mạnh
Thiệu Đình.
Tĩnh Tri thấy đôi mắt của cô ta bắn ánh sáng ra khắp
bốn phía, trên gương mặt lại phiếm hồng, trong lòng cũng đã biết rõ, đây là khoản nợ hoa đào mà người nọ đã trêu ra, nhưng cô vẫn giả bộ không
biết gì cầm cái ly uống trà, cũng không ngẩng đầu lên.
Mắt nhìn
mũi, mũi nhìn tim, không có chút khó khăn nào. Nhưng khi đã uống hết
sạch ly trà, Tĩnh Tri tự cảm thấy được là mình không thể cầm mãi cái ly
như vậy được.
Cô ngượng ngùng đặt cái ly xuống, lại phát hiện
hình như sếp và Mạnh Thiệu Đình đã nói chuyện xong, mà hai người kia
đều ở đây cười híp mắt nhìn mình.
Cô sững sờ, theo bản năng sờ mặt của mình, không phải là lá trà dính trên mặt chứ?
Mạnh Thiệu Đình tựa nửa người vào trên ghế sa lon, anh mặc rất ít, chỉ một
cái áo sơ mi màu đen, cổ áo phóng túng mở ra ba nút áo, mà vạt áo sơ mi
cũng có chút xốc xếch nhưng lại được thắt lưng giữ lại bên trong, tư thế ngồi như vậy, nếu như đổi lại là trên người sếp của Tĩnh Tri, nhất định sẽ lộ ra ba vòng rõ ràng, nhưng cái hông gầy của lại hết sức săn chắc,
đường cong rất rõ ràng, hoàn toàn không có một chút thịt dư thừa nào.
Tĩnh Tri không dám ngẩng đầu, ánh mắt bối rối dừng lại ở phần dưới ngực và
trên thắt lưng của Mạnh Thiệu Đình, nhìn như vậy nửa phút, mới đột nhiên cảm thấy hơi thất lễ, cô sợ hãi di chuyển ánh mắt, mặt hơi hồng, trên
trán cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Tĩnh Tri cười xấu hổ, xoắn lọn tóc để che giấu, nhịp tim cũng tăng nhanh hơn.
"Hình như vị tiểu thư này rất nóng?"
Mạnh Thiệu Đình chợt mở miệng, đôi mắt của anh vốn giống như hồ nước sâu lại thoáng ý cười, mà đôi môi mỏng cũng nhếch lên một đường cong mềm mại.