Nửa ngày không nói
chuyện đột nhiên cấp trên của cô lại mở miệng nói: "Đàn ông thôi mà,
cũng vì tự ái thôi, cô xem anh ta cũng đã dỗ dành cô rồi, cô cũng nên
cho anh ta bậc thang đi xuống đi."
Mặt của Tĩnh Tri từ từ đỏ lên, có chút không vui nói: "Trần tổng, ngài nói bậy bạ gì đấy, tôi còn chưa có quen bạn trai đâu."
"Tôi thấy cô cũng nên quen bạn trai đi..."
Tĩnh Tri không muốn tiếp tục đề tài này, vội vàng nói: "Ừ, bây giờ tôi lấy
công việc làm trọng, tạm thời không muốn suy nghĩ đến vấn đề này......"
Cấp trên đang muốn nói cái gì nữa, điện thoại của Tĩnh Tri lại vang lên, cô có chút oán hận mình dư hơi, Mạnh Thiệu Đình anh vẫn chưa thôi sao!
Vừa mở ra nhìn, thì lại là tin nhắn của bảo mẫu gửi tới, lúc đi cô đã dặn
dò cô ấy, muốn cô ấy có việc gì thì gửi tin nhắn cho cô, đừng gọi điện
thoại, dù sao cũng là đi làm việc với cấp trên, lỡ mà đang trong cuộc
họp thì không tốt cho lắm, hơn nữa lúc cô nộp đơn vốn đã nói dối chuyện
cô có con, càng sợ để cho lãnh đạo bắt được nhược điểm của cô!
Tĩnh Tri mở tin nhắn ra xem, không nhịn được lòng nóng như lửa đốt, bảo mẫu
nói hôm nay bánh bao nhỏ ăn không nhiều, còn hơi phát sốt, hỏi cô lúc
nào thì trở về.
Tĩnh Tri cuống quít gửi tin nhắn lại, tỉ mỉ hỏi
thăm tình trạng của bánh bao nhỏ. Lại dặn dò cô ấy mang bánh bao nhỏ đi
bệnh viện trước, nói là buổi chiều thì cô có thể về đến nhà, đến lúc đó
cô trực tiếp đi bệnh viện tìm bọn họ.
Cúp điện thoại, lòng lòng
của Tĩnh Tri đều nghĩ đến con trai của cô, liền ném Mạnh Thiệu Đình lên
chín tầng mây, anh không có gửi tin nhắn tới nữa, Tĩnh Tri tự nhiên cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc anh.
Trở về thành phố C, tâm tình thủ trưởng rất tốt, lại nghe nói nhà cô có việc gấp, nên rất rộng rãi
mà cho cô nghỉ hai ngày, Tĩnh Tri lập tức đón xe chạy tới bệnh viện, lúc đến bệnh viện, bánh bao nhà cô đã gặp bác sĩ rồi, bây giờ đang được
truyền dịch,Tĩnh Tri đẩy cửa phòng bệnh ra, liền nhìn thấy thân thể nho
nhỏ của con nằm ở trên giường bệnh trắng như tuyết, trên đầu còn ghim
ống tiêm, Tĩnh Tri không nhịn được, lập tức che miệng khóc lên.
Đôi mắt to của bánh bao nhỏ mở to mắt nhìn, trên mặt còn có vài giọt nước
mắt, vừa nhìn thấy Tĩnh Tri, nó lập tức vươn tay nhỏ bé, cái miệng nhỏ
nhắn méo một cái, oa một cái lập tức khóc lên, Tĩnh Tri chạy nhanh bước
tới, nhẹ nhàng ôm bánh bao nhỏ vào trong lòng; "Bảo bối ngoan, không
khóc, còn đau hay không? Mẹ đã về, đừng khóc mà..."
Bánh bao nhỏ
vô cùng uất ức, nhào vào trong lòng của Tĩnh Tri khóc đến thở không ra
hơi, Tĩnh Tri sợ con khóc mạnh quá mà làm lệch kim, liền cố nén nước mắt buông con ra, vừa lau khô nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, mới đỏ mắt dụ dỗ nói: "Con ngoan, mẹ ở đây trông chừng con được không?"
Bánh bao nhỏ lại nghẹn ngào mấy tiếng, một đôi mắt to đáng thương nhìn Tĩnh
Tri, bỗng nhiên đưa tay ra ôm lấy cánh tay của Tĩnh Tri, mở miệng làm
nũng: "Mẹ đừng đi..."
Tĩnh Tri sửng sờ một lúc, cô không nghĩ tới con trai luôn luôn ngây ngô của mình chỉ biết nói theo ti vi vậy mà lại đột nhiên mở miệng nói chuyện!
Bây giờ cũng không biết cục cưng
thông minh bao nhiêu, mấy đứa nhỏ cùng tuổi với bánh bao nhỏ trong tiểu
khu, cũng còn nói chuyện không rõ ràng, mà bánh bao nhỏ nhà cô luôn luôn ngây ngô, ai biết là không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng thì lại
kinh người như vậy! Vậy mà nói liền năm chữ (trong tiếng trung mẹ đừng
đi là năm chữ: 妈妈不要走), hơn nữa còn là lần đầu tiên gọi mẹ...
Trong lòng của
Tĩnh Tri hạnh phúc đến phát điên, cô ôm con trai của mình hung hăng hôn vài cái, không bao giờ muốn thả ra nữa.
"Mấy ngày này mẹ đều ở cùng với con có được không?" Tĩnh Tri nghĩ đến sau
khi mình tìm được việc làm đều đi sớm về trễ, thời gian chơi với bánh
bao nhỏ ít đến đáng thương, buổi sáng lúc cô thức dậy đi làm thì bánh
bao nhỏ vẫn còn đang ngủ, chỉ có buổi tối lúc đút cho con ăn, sau đó
chơi với con một lát.
Lại nghĩ đến mấy bạn nhỏ giống như bánh bao đều có cha dẫn ra ngoài chơi, nhưng bánh bao nhỏ nhà cô chỉ có thể xem
phim hoạt hình với bảo mẫu, Tĩnh Tri cảm thấy lại cảm thấy có lỗi với
con hơn.
Bánh bao nhỏi vui vẻ không thôi, cục cưng của cô sau khi vùi trong ngực mẹ một lát thì đã ngủ mất, Tĩnh Tri vẫn ôm con, không
muốn buông con ra.
Bộ dạng của bánh bao nhỏ nhà cô thực sự là vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp, bây giờ cô càng thấy may mắn lúc trước mình
liều mạng muốn giữ lại con, liều mạng muốn sinh con ra, nếu như không có con ở với cô, thì dù có mười Phó Tĩnh Tri cũng không có cách nào chống
đỡ nổi.
Tĩnh Tri nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên trán của con trai một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng ỷ lại của con dán ở trước ngực của cô,
ngủ rất say. Tĩnh Tri chỉ cảm thấy hạnh phúc đang vây quanh cô từng chút một, cô không khỏi hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của con, ở trong lòng lặng lẽ nói với con, mẹ vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi
con...
Chỉ hai người chúng ta, cũng có thể trôi qua rất tốt, mẹ có con, cái gì cũng không sợ nữa, cái gì cũng không sợ!
****************************************************************
Bánh bao nhỏ bị bệnh liên tục một tuần, sau đó mới xem như là bắt đầu bình
phục, Tĩnh Tri cũng dứt khoát xin nghỉ một tuần, mặc dù cấp trên không
được vui, nhưng cũng không có làm khó cô, chuyện đi công tác ở thành phố A không tới phiên cô, Tĩnh Tri mừng rỡ mỗi ngày ở nhà chăm sóc bánh bao nhỏ.
Mãi đến trưa nay, khi Tĩnh Tri đang chuẩn bị dỗ bánh bao nhỏ ngủ trưa, liền nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp của cấp trên.
"Tôi không đi, tôi đã xin nghỉ rồi, hơn nữa, đó vốn dĩ cũng không phải là
chuyện của tôi." Tĩnh Tri nắm chặt điện thoại, trong lòng cực kỳ khó
chịu, không cần nghĩ cũng biết, Mạnh Thiệu Đình lại thay đổi phương pháp để uy hiếp cô, nhưng cô không muốn tham gia vào những chuyện này nữa,
nếu như anh thật sự bởi vì cô không chịu đi mà không ký hợp đồng với
công ty, thì trong lòng của cô sẽ xem thường anh.
Đầu bên kia
điện thoại trầm mặc hồi lâu, lại giống như mơ hồ nghe được một ít âm
thanh huyên náo, một lúc sau, ngay lúc Tĩnh Tri đang chuẩn bị cúp máy,
giọng nói của Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên từ bên trong điện thoại vang
lên.
"Tĩnh Tĩnh, em làm sao vậy? Anh nghe Trần tiên sinh nói em xin nghỉ một tuần, xảy ra chuyện gì sao?"