Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 188 Tin Nhắn Lấy Lòng


trước sau

Tĩnh Tri âm thầm tức giận trong lòng, dưới tình thế cấp trên liên tục nháy mắt lia lịa, đành phải bày ra khuôn mặt tươi cười, thậm chí lúc mà Mạnh Thiệu Đình nói ra lời mập mờ như vậy, Tĩnh Tri cũng chỉ có thể nhắc bản thân mình mỉm cười mà chống đỡ.

Sau khi vào thang máy, Mạnh Thiệu Đình tự nhiên đứng ở bên cạnh Tĩnh Tri, cô phản ứng theo bản năng mà tránh sang bên cạnh một chút, Mạnh Thiệu Đình cũng không còn cố gắng đến gần nữa, chỉ là hơi nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Thời gian qua nhìn bộ dáng của cô như vậy có vẻ là cô sống rất tốt.

Sau khi Mạnh Thiệu Đình có xác định trong lòng điều này, không khỏi có chút chua xót.

Anh thu hồi ánh mắt có chút lưu luyến, bắt mình phải bình tĩnh trở lại, cho dù thế nào, cô chưa từng có mong muốn xa vời về sự tồn tại của anh, cũng chưa từng có tha thiết đến sự tồn tại của anh, bộ dạng lạnh lùng và xa cách của cô, làm cho anh chỉ có thể mang bộ dáng không sao cả của mình ra mà che giấu.

Điều kiện của nhà hàng rất tốt, âm nhạc cũng rất trôi chảy êm tai, chỉ là mùi vị đồ ăn bình thường, bốn người ngồi đối diện nhau, mỗi người đều mang những suy nghĩ khác nhau.

Tĩnh Tri chỉ im lặng ngồi ăn, toàn bộ suy nghĩ trong lòng của Tiểu Như đều đặt ở trên người của Mạnh Thiệu Đình, gắp đều thức ăn cho khách, rót nước, lấy khăn giấy, một loạt động tác lưu loát nhưng lại không làm bất ngờ, để cho cấp trên của Tĩnh Tri nhìn thấy mà không khỏi bất mãn trừng hai mắt nhìn Tĩnh Tri.

Nhìn thư ký người ta một cái, rồi nhìn lại người mà mình mang đến, lúc trước nhìn Tĩnh Tĩnh này, cũng rất thông minh nhanh nhẹn mà, làm sao vừa đến việc quan trọng thì lại biến thành một đầu gỗ vậy?

Tĩnh Tri chỉ vùi đầu dùng bữa, làm như không thấy ánh mắt như dao của cấp trên mình, dù sao chuyên ngành của cô cũng không phải là thư ký, làm không tốt thì cô cũng không phải bị trách móc quá nặng.

"Xem ra khẩu vị của Tĩnh Tĩnh tiểu thư rất tốt."

Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy cô chỉ lo ăn, không nhịn được lại nói móc cô.

Chiếc đũa của Tĩnh Tri hơi ngừng một chút, gắp một đũa cần tây đặt ở trong dĩa nhỏ trước mặt của mình, ngẩng mặt lên, cười khẽ nói: "Ừ, đồ ăn ở đây nấu không tệ."

"Tôi gọi cho Phó tiểu thư một phần cơm nữa nhé, tôi thấy bộ dáng của Phó tiểu thư... hình như ăn chưa có no đó?"

Đột nhiên Tiểu Như dịu dàng nói, bộ dạng rất quan tâm mà gọi phục vụ: "Cho vị tiểu thư này một phần cơm loại một đi."

Sắc mặt của Tĩnh Tri trắng bệch, cô cũng không phải heo!

Mới vừa rồi giả ngu cô đã ăn sạch chén cơm của mình, bây giờ lại cho cô thêm một phần...

Dù sao phụ nữ cũng không muốn người khác cho là sức ăn của cô quá lớn .

Nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt, Tiểu Như càng trờ nên hả hê: "Khẩu vị của Phó tiểu thư thật tốt, tôi rất hâm mộ cô, như tôi này, dạ dày không được tốt, cơm cứng một chút cũng không thể ăn, còn ăn nhiều một chút liền khó chịu, ôi, nếu như tôi có thể ăn được nhiều giống như Phó tiểu thư thì tốt rồi, mẹ củ tôi nhất định sẽ rất vui vẻ!"

Tĩnh Tri nghe thấy cô ta nói gần nói xa của, không nhịn được liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình một cái, nhìn thấy anh cứ vậy mà uống nước, bộ dáng nhàn nhã, Tĩnh Tri không nhịn được có chút tức giận, cô dứt khoát gắp thêm một miếng thịt nướng đặt ở trong chén của mình, nhướng mày lên, cười nói: "Ái chà, ăn uống điều độ đúng là chuyện rất khổ sở, mỗi ngày ăn không đủ no sẽ rất khó chịu nha, tôi thích nhất là thức ăn ngon, nếu như vì để giữ dáng, mà làm hư thân thể, có khi mất nhiều hơn được đó, hơn nữa, tôi ăn thế nào cũng không mập nổi, cho nên không thèm để ý chi nhiều cứ thế mà ăn thôi!"

Tĩnh Tri nói xong, lại nhanh chóng bắt đầu vùi đầu vào ăn,Tiểu Như há miệng, muốn phản bác lại mấy câu, lại thấy dáng người của Phó Tĩnh Tri thật sự không tệ, thoạt nhìn còn gầy hơn cô ta một chút, cô ta chỉ có thể bĩu môi, giống như không tình nguyện mà xoay mặt đi chỗ khác không nhìn cô nữa.

Mạnh Thiệu Đình chậm rãi bỏ ly xuống, ưu nhã cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng sạch sẽ, lúc này mới ngước mắt nhìn Phó Tĩnh Tri ngồi ở trước mặt, trong mắt của anh có ý cười nhàn nhạt, rất quan tâm mà mở miệng nói: "Tĩnh Tĩnh, nếu như cô ăn chưa no, có thể gói mang về."

Tĩnh Tri nắm chặt chiếc đũa trong tay đến mức khớp xương trắng bệch, cô ngước mắt nặng nề liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình một cái: "Tôi - ăn - no - rồi."

"Bây giờ chúng ta đều là bạn bè, Tĩnh Tĩnh không cần quá khách khí nha!"

Mạnh Thiệu Đình vẫn là bộ dáng ân cần như trước, Tĩnh Tri âm thầm cắn chặt răng, sức lực để đũa xuống cũng có chút mạnh, cảm giác được ánh mắt cảnh cáo của cấp trên bắn tới, Tĩnh Tri cố nén tức giận nhếch miệng lộ ra một nụ cười: "Cảm ơn Mạnh tiên sinh đã quan tâm, tôi thật sự ăn no rồi."

"Vậy thì đi thôi."

Anh nói xong, nghiêng người đứng lên, hơi thở lướt qua khuôn mặt của Tĩnh Tri, trong hơi thở còn mang theo mùi rượu đỏ ngào ngạt dễ chịu, Tĩnh Tri điều chỉnh hô hấp, thuận tay rút khăn tay lau tay một chút, cũng đi theo cấp trên ra ngoài .

Bên ngoài nhà hàng.

Tĩnh Tri và người tên Tiểu Như đứng chung một chỗ, cấp trên và Mạnh Thiệu Đình thân thiết nói chuyện với nhau, Tĩnh Tri cũng không chú ý nghe, chỉ ở trong lòng tính toán, sau này cô tuyệt đối không đến nữa, người đàn ông này thật sự là quá đáng ghét, cô thật sự nghĩ không ra, làm sao mà da mặt của một người lại có thể dày đến trình độ như vậy được chứ!

"Tôi cảnh cáo cô, Mạnh tổng của chúng tôi đã kết hôn, cô tốt nhất nên chết tâm đi, đừng hòng đánh chủ ý lên ngài ấy!"

Đột nhiên Tiểu Như lại gần, cúi đầu nói một câu ở bên tai của Tĩnh Tri.

Tĩnh Tri vừa ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt gợn nước của cô ta, cô chỉ cảm thấy hô hấp hơi chậm lại, trong miệng không khỏi tức
giận: "Mạnh tổng đã kết hôn sao, nhìn tình hình lúc nãy, tôi còn tưởng rằng cô và Mạnh tổng có quan hệ gì chứ..."

"Cô -- tôi và Mạnh tổng vô cùng trong sạch -- "

Nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Như tái nhợt, Tĩnh Tri chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, đưa tay ra cắt ngang lời của cô ta, cười khẽ nói một câu: "Tôi cũng không có nói hai người không trong sạch nha, sao cô lại vội vàng giải thích như vậy? Hay là, cô muốn người ta cho rằng hai người không trong sạch?"

Cô nói xong, nhấc chân bước đi, Tiểu Như một câu cũng không thể nói, nghẹn ở trong họng, gương mặt cũng tái lại, khóe mắt của Tĩnh Tri nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình hình như đang nhìn sang phía các cô, cô cũng không để ý, trực tiếp ngồi vào xe.

Chỉ chốc lát sau cấp trên liền chạy đến, Tĩnh Tri mắt nhìn thấy vẻ mặt của cấp trên hớn hở, không ngờ vừa mới lên xe đã bắt đầu giáo huấn cô: "Tĩnh Tĩnh, sao cô làm sao vậy, tại sao cô có thể bày ra thái độ như vậy với Mạnh tổng? Người ta chính là khách hàng lớn của chúng ta, lỡ mà Mạnh tổng không vui, thì việc làm ăn của chúng ta chỉ có thể hoãn lại, lúc đó tất cả mọi người cũng không có trái cây ngon để mà ăn đâu đó!"

Trong lòng của Tĩnh Tri vô cùng khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Xin lỗi Trần tổng, sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa."

"Còn có sau này sao? Mấy ngày nữa ký hợp đồng cô đừng có tới, lỡ mà đắc tội Mạnh tổng, tôi cũng không biết phải báo cáo kết quả công tác như thế nào!"

Tĩnh Tri vừa nghe thấy, hai mắt lập tức phát sáng, lo lắng trong lòng đều bị quét sạch, cô vui vẻ không thôi liên tục gật đầu: "Vậy thật tốt quá, tôi đang cảm thấy mình không thể đảm nhiệm được chức vụ thư ký này đâu."

"Coi như cô cũng biết điều." Trần tổng nhìn cô một cái, cuối cùng vì tâm tình rất tốt khi việc làm ăn thuận lợi, nên cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng tính toán ở trong lòng, lần này làm thành công chuyện lớn này, ông sẽ được thăng mấy cấp đây, tiền lương sẽ tăng thêm bao nhiêu?

Không nghĩ tới Tổng giám đốc của Mạnh thị này vừa trẻ tuổi lại ôn hòa như thế, sau này công ty bám vào cây đại thụ Mạnh thị này, thì cũng không còn gì để lo lắng nữa rồi!

Tĩnh Tri ngồi ở trong xe nhìn cảnh vật ở ngoài cửa sổ, đột nhiên điện thoại di động trong túi lại vang lên, cô vội vàng lấy ra, thì nhìn thấy tin nhắn được gửi tới từ một dãy số có chút quen thuộc, suy nghĩ đầu tiên của Tĩnh Tri, đây là do Mạnh Thiệu Đình gửi tới, cô không muốn xem, nhưng lại tò mò không biết hôm nay người đàn ông này làm như vậy, cuối cùng là muốn làm gì, cắn răng một cái, mở tin nhắn ra.

Chỉ có vài chữ.

Em không có tức giận chứ?

Tĩnh Tri có chút ngây ngẩn cả người, anh ta như vậy là có ý gì chứ? Anh ta nhìn ra mình tức giận, mà còn cố ý diễn trò như vậy? Cố ý muốn chọc giận cô, cố ý gây khó khăn cho cô sao?

Tĩnh Tri tức giận tắt điện thoại, cô thề sau này còn để cho cô nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình, thì anh ta đừng mơ cô liếc mắt nhìn anh nhiều thêm một lần!

Một lát sau, điện thoại lại vang lên, Tĩnh Tri làm bộ không nghe thấy, ngược lại cấp trên của cô trực tiếp nhìn cô một chút, lại chọt chọt cô: "Cô có tin nhắn."

Tĩnh Tri vừa quay đầu lại, đối diện ánh mắt vừa tò mò lại có chút kinh ngạc của cấp trên, trêu chọc hỏi: "Bạn trai sao?"

Mặt của Tĩnh Tri trắng bệch, tùy tiện trả lời qua loa mấy câu, mở điện thoại ra nhìn, vẫn là tin nhắn của Mạnh Thiệu Đình.

Tĩnh Tĩnh, cuối tuần em có tới không? Anh dẫn em đi ăn đồ ăn ngon nha.

Tĩnh Tri cũng không nhịn được nữa, đi ăn đồ ăn ngon gì chứ? Có phải anh chê thư ký nhỏ của anh chưa cười nhạo tôi đủ đúng không?

Thấy vẻ mặt của cô liên tục thay đổi, cấp trên lại mở miệng: "Cơn giận của người trẻ tuổi thật lớn, giải quyết cho tốt đi..."

Tĩnh Tri lười để ý, trong lòng suy nghĩ liên tục, nhưng vẫn bấm vào nút trả lời, ngón tay cử động rất nhanh đánh một chữ: Cút.

Sau khi gửi tin nhắn đi, điện thoại liền yên tĩnh lại, Tĩnh Tri thở dài một hơi, lần nữa bỏ điện thoại vào lại trong túi, tiếp tục nhìn cảnh vật ở ngoài cửa xe.

Nửa ngày không nói chuyện đột nhiên cấp trên của cô lại mở miệng nói: "Đàn ông thôi mà, cũng vì tự ái thôi, cô xem anh ta cũng đã dỗ dành cô rồi, cô cũng nên cho anh ta bậc thang đi xuống đi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện