Cho đến khi vào trong thang máy, anh vẫn còn nắm chặt tay của cô, lúc này Mạn Quân mới hiểu
rõ, không phải cô đang nằm mơ, thực sự bàn tay của cô đang được anh nắm
gọn trong tay, rất chân thực.
Cô cúi đầu, kích động nghĩ
muốn khóc, rồi lại sợ rằng anh sẽ chán ghét việc cô luôn khóc sướt mướt. Nhưng nước mắt của cô thực sự rất không có tiền đồ, cũng có lẽ do cô
không kiềm chế nổi nên dòng lệ cứ cuồn cuộn tuôn trào: "Thiệu Đình,
anh... Em... không phải là em đang nằm mơ chứ?"
Hai mắt cô
đẫm lệ nhìn anh vẻ mờ mịt, cô cũng biết, nhìn mình thế này chắc chắn là
rất ngốc nghếch. Nhưng thật sự, cô không sao kiềm chế nổi sự hưng phấn
lẫn mừng rỡ của mình, quả thật, cô rất vui!
Mạnh Thiệu Đình
thấy cô như vậy, lại cảm thấy chút hứng thú vừa mới nhen nhóm đã lụi tàn luôn. Anh không thích cô, bất kể cô tốt hay không tốt, thậm chí anh
cũng chưa từng để mắt đến cô.
"Mạn Quân..." Anh đặt một chiếc hôn có phần lạnh nhạt.
"Em đã là người lớn rồi, cũng nên học cách làm người trưởng thành một chút, không nên hơi một tí là lại khóc như thế."
Mạn Quân khẽ giật mình, cô thấy anh đã buông tay của mình ra rồi, mà nơi
đáy mắt anh, dường như đã hiện lên vẻ khó chịu. Cô không khỏi có chút
buồn phiền hối hận, đã biết rõ anh không thích mình, vậy mà tại sao còn
không biết cách tự kiềm chế tâm trạng của mình chứ?
"Vâng, em nhớ kỹ rồi, Thiệu Đình, anh yên tâm, từ nay về sau em sẽ không bao giờ hơi động một chút lại khóc nữa."
Cô dùng sức gật đầu, Mạnh Thiệu Đình nhìn cô một cái, đưa tay vỗ nhè nhẹ trên đầu cô dường như trấn an cô vậy.
Trái tim Mạn Quân như mềm nhũn ra, cô đánh bạo nhẹ nhàng áp lên người của
Mạnh Thiệu Đình, thậm chí, còn len lén vòng tay ôm eo của anh.
Chợt cảm thấy anh hơi nhúc nhích, Mạn Quân cho rằng anh muốn đẩy mình ra, nhưng thực ra lúc này anh không hề động đậy.
Khoé môi của Mạn Quân thoáng hiện ý cười, cô nhẹ
nhàng ôm anh, áp mặt vào cánh tay của anh. Có lẽ, giấc mộng của cô đã
sắp nở hoa rồi.
Nhưng sắc mặt của Mạnh Thiệu Đình lại dần
trở nên ảm đạm. Nhìn bộ dạng Mạn Quân ôm anh đầy vẻ hạnh phúc thế kia,
anh gần như phải cố hết sức để kiềm chế bản thân để không đẩy cô ra.
Thỉnh thoảng anh cũng thoáng suy nghĩ, thực ra Mạn Quân cũng rất đáng thương, suy cho cùng, chính anh mới là người đáng trách. Nếu như lúc trước anh
không trêu chọc cô, không chừng hiện tại Mạn Quân đã sớm được gả đi, đã
sinh con, cũng sẽ không lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan như ngày hôm nay.
Nghĩ tới những chuyện này, anh quay đầu nhìn cô
một cái, thấy mặt mũi cô ngập tràn vui vẻ ngọt ngào, trong lòng anh lại
càng trĩu nặng hơn. Cảnh tượng này rất đẹp, nhưng mà, thật sự anh lại
không hề mong muốn.
********************************
Trương Dương đã từ chức thật rồi. Mới đầu Tĩnh Tri còn định liên lạc với anh
để nói xin lỗi. Nhưng số điện thoại của anh đã thay đổi, cô xin đồng
nghiệp địa chỉ của anh, nhưng khi cô tìm đến thì mới biết, anh lại dọn
đi rồi!
Tĩnh Tri gõ cửa hồi lâu mới có một một bà cụ ở phòng bên cạnh mở cửa ra nói cho cô biết, nhưng một câu nói của bà làm cho cô thấy hơi kỳ lạ.
"Chàng trai sống ở bên cạnh này ấy hả, dọn
đến ở một biệt thự to lắm, nghe nói là cậu ta phát tài rồi, mọi thứ ở
đây cũng không cần phải mang đi, cậu ấy dọn đi cũng lặng lẽ lắm, ngay cả với những hàng xóm già cả như chúng tôi đây, cậu ta cũng không chào một tiếng..."
Tĩnh Tri ngồi xe trở về thẳng công ty, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ không sao giải thích nổi. Trương Dương phát tài ư?
Chuyển đến ở trong một biệt thự to là thế nào?
Nhưng anh
đang sống rất êm đềm, hàng ngày cần mẫn đến công ty làm việc, vậy mà sao không một ai biết anh phát tài trở thành đại gia nhỉ?
Cô
vừa ra thang máy đã gặp một cô gái còn trẻ, bình thường vẫn cô vẫn có
quan hệ thân thiết, cô gái nọ liếc mắt thấy cô liền gọi cô lại.
"Tĩnh Tĩnh, chị đã nghe nói chưa? Anh chàng Trương Dương ấy, đúng rồi,
chính là người làm ở bộ phận thiết kế của công ty chúng ta, người đã mấy lần có ý định hẹn hò với chị đó, nghe nói... anh ta phát đại tài rồi
đó!"
Vẻ mặt cô gái kia lộ rõ thần sắc
hâm mộ, lại nhìn Tĩnh Tri có chút thông cảm.
Tĩnh Tri thấy ánh mắt kỳ quái kia, trong lòng thoáng giật giật, cô đoán ra
ngay, mọi người yêu mến nên mới tỏ ý thương cảm cô đã để sổng mất một
con cá lớn!
"Thật sao?" Cô cố làm ra dáng vẻ tò mò, những thật ra trong lòng cô cũng đang cực kỳ rất tò mò!
"Thật đấy! Tiểu Vương đã gặp anh ta ở trên đường liền gọi với theo. Ngờ đâu,
anh ta nhìn thấy Tiểu Vương lại như nhìn thấy ôn
thần vậy, chạy thẳng lên xe rồi lái xe bỏ đi. Người này được đấy! Anh ta mới buôn bán vậy mà đã thịnh vượng như thế! Chị nói xem, anh ta có thể
lái một chiếc xe cực kỳ tốt như thế, chẳng phải là đã phát tài rồi hay
sao?"
Trong lúc nhất thời, Tĩnh Tri hơi trố mắt, trong đầu xoay chuyển không ngừng.
Tại sao đột nhiên Trương Dương lại phất lên, thay đổi đến trời nghiêng đất lệch như vậy được nhỉ?
"Tĩnh Tĩnh... Có phải là chị đã hối hận rồi không?" Cô gái kia thấy bộ dạng
cô không hề nhúc nhích, không khỏi đẩy đẩy cô, hỏi vẻ hơi dè dặt.
"Nói cái gì thế? Dù cho anh ta có lái máy bay, tôi đã không thích anh ta thì cũng không làm thế nào được... Làm việc, tiếp tục làm việc thôi!"
Tĩnh Tri cười một tiếng, đẩy cô bé kia ra, cô gái nọ thè lưỡi chạy đi. Tĩnh Tri đi vào phòng làm việc mà trong bụng chứa đầy nghi vấn. Suốt buổi
chiều cô luôn có tâm trạng không yên, thật rất vất vả mới hết giờ làm
việc, nghĩ đến được gặp lại Bánh Bao nhỏ, Tĩnh Tri mới thấy tinh thần
thoải mái hơn một chút.
Hiện tại Bánh Bao nhỏ của cô khi
chơi đùa thật sự nhìn rất đáng yêu. Quan trọng nhất chính là, con trai
cô đặc biệt ngoan ngoãn, chưa bao giờ có những thói xấu như những đứa
trẻ trai khác. Hàng ngày, khi Tĩnh Tri về nhà, đều nhìn thấy ở phía
trong tiểu khu, Bánh Bao nhỏ đang di chuyển chiếc ghế con ngồi chơi cát
cùng với cô bảo mẫu.
Những đứa trẻ khác thường chơi đắp công sự, hoặc đào đường hầm nhìn rất dễ sợ, thậm chí những trẻ lớn hơn chút
nữa thì sẽ đuổi theo mấy cô bé con. Nhưng Bánh Bao nhỏ của cô lại tựa
như một nhóc con ngốc nghếch, cứ ngồi một mình ở chỗ đó, nghiêm túc chấp nhận ngồi chơi trò dùng chiếc xẻng xinh xinh xúc cát đổ vào một cái
thùng nhỏ, rồi lại đổ ra, rồi lại từng xẻng từng xẻng mộ,t xúc cát đổ
đầy vào cái thùng nhỏ kia, chỉ có vậy thôi, nhưng Bánh Bao nhỏ cũng có
thể chơi suốt cả ngày được...
Tĩnh Tri xuống xe buýt, nghĩ
đến cả một ngày không gặp Bánh Bao nhỏ, giờ đây đã có thể được ôm thân
hình trắng nõn mập mạp ở trong tay mà vần vò, liền cảm thấy bước chân
cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Cô đến gần tiểu khu, theo thói quen nhìn
về phía đống cát, chiếc ghế xinh xinh mà Bánh Bao nhỏ hay ngồi vẫn còn ở đó, nhưng không thấy Bánh Bao nhỏ đâu! Tĩnh Tri cuống quít nhìn về các
hướng khác nhau để tìm con, nhưng vào lúc này trong tiểu khu rất vắng
người, vừa nhìn đã thấy rõ ngay, không hề thấy bóng dáng của Bánh Bao
nhỏ đâu cả!
Tĩnh Tri cảm thấy trong tai mình nổ ầm một
tiếng, chiếc xắc tay của cô lập tức rơi trên mặt đất, trước mắt cô xuất
hiện những mảng trắng xoá, bắt đầu lan rộng dần.
Không thấy
Bánh Bao nhỏ đâu, lúc này trong đầu Tĩnh Tri chỉ quanh quẩn duy nhất một ý nghĩ ấy. Mà cô cũng không biết bây giờ mình nên làm cái gì mới phải,
người cô như mê muội, cũng không thể nhúc nhích nổi nữa.