Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Tôi Không Muốn Phải Nhìn Thấy Em Nữa


trước sau

Không thấy Bánh Bao nhỏ đâu, lúc này trong đầu Tĩnh Tri chỉ quanh quẩn duy nhất một ý nghĩ ấy. Mà cô cũng không biết bây giờ mình nên làm cái gì mới phải, người cô như mê muội, cũng không thể nhúc nhích nổi nữa.

Không biết bao lâu sau, có ai đó ở đằng xa gọi tên của cô. Tĩnh Tri vừa mới thẫn thờ đáp lại một tiếng, liền phục hồi lại tinh thần, lập tức chạy đến chỗ đống cát. Mọi đồ vật này đều là của Bánh Bao nhỏ, chiếc ghế nhỏ này cũng do chính con trai cô chọn, còn một bộ dụng cụ chơi cát kia nữa, cũng là của Bánh Bao nhỏ, thằng bé đi đâu rồi? Cô bảo mẫu đâu rồi...

Tĩnh Tri giống như đã phát điên lên vậy, cô cứ tìm chung quanh, đến cuối cùng, thậm chí cô còn quỳ trên mặt đất đào lung tung trong đống cát, nước mắt rơi lã chã như mưa. Cô không biết mình đang làm gì, thậm chí cũng không biết mình cần phải làm gì cho đúng, Bánh Bao nhỏ là sự sống của cô, là sinh mệnh của cô!

"Tĩnh Tĩnh, sao bây giờ cô mới trở về vậy, tôi đang định tìm cô để báo tin đây, bảo mẫu nhà cô mới vừa xoay người hàn huyên mấy câu với người khác, đã không thấy tăm hơi của Bánh Bao nhỏ đâu nữa, cô ấy không biết làm sao nên đã vội vã đi báo cảnh sát. . ."

Trong tiểu khu mọi người vừa thấy cô trở lại, cũng vội vàng chạy tới, một bác gái lớn tuổi tốt bụng kéo Tĩnh Tri đang quỳ trên mặt đất lên, nói an ủi cô vẻ cực kỳ thông cảm và thương yêu: "Nói không chừng là thằng bé ham chơi, đang trốn ở nơi nào đó cũng nên, lúc ấy chúng tôi đều chơi mạt chược ở đây, cũng không chú ý đến lũ trẻ lắm, nhưng chỉ trong chớp mắt không biết thế nào mà đã không thấy tăm hơi đâu nữa?"

"Đúng vậy đúng vậy đó, Tĩnh Tĩnh à, cô đừng quá sốt ruột, trước giờ nơi này của chúng ta tình hình an ninh rất tốt. Phải rồi, bảo vệ tiểu khu cũng nói không thấy đứa trẻ nào đi ra ngoài đó, hơn nữa, nếu chỉ có một mình đứa trẻ chạy ra ngoài, nhất định bảo vệ sẽ không cho phép qua đâu!"

Tĩnh Tri nghe câu này, cảm giác mình như lập tức sống lại. Cô túm ngay lấy cánh tay của người nói chuyện, giống như người chết đuối vớ được cây gỗ trôi, đôi mắt sưng đỏ vì khóc cũng sáng rực lên, cô ra sức gật đầu, miệng lẩm bẩm: "Bác nói đúng, bác nói đúng, nếu như Bánh Bao nhỏ đi ra ngoài, nhất định bảo vệ sẽ nhìn thấy, cũng sẽ giữ lại... Nhất định nó vẫn còn ở trong tiểu khu, tôi phải khẩn trương đi tìm nó, nó sợ nhất là chỉ có một mình ở đó, hơn nữa nó còn nhỏ như vậy, nhỡ bị va đập vào đâu thì biết làm sao, nhỡ bị ngã thì biết làm thế nào? Tôi phải khẩn trương đi tìm nó thôi..."

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, nãy giờ mới nói chuyện không đến mấy phút, mọi người chúng ta cùng đi tìm thằng bé!"

Mọi người nói xong, vội vàng chia nhau đi tìm. Tĩnh Tri lòng như lửa đốt, gần như mỗi một ngóc ngách, cho dù là một xó xỉnh nhỏ nhất cô cũng không bỏ qua. Tiểu khu nơi cô ở cũng không phải là nhỏ, trước sau cũng có bảy tám khu nhà cao mười mấy tầng, vườn hoa cũng phân bố rải rác vài nơi, lúc này đều được mọi người chia nhau để tìm. Mất hơn nửa canh giờ, nhưng sau khi mọi người gặp lại nhau, nhìn ai cũng mang vẻ chán nản, Bánh Bao nhỏ không có ở trong tiểu khu.

Tĩnh Tri là người trở về cuối cùng, cô gần như đã suy sụp. Chị Tần đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh mình. Sắc mặt cô trắng như tuyết, người khác đỡ cô ngồi xuống chỗ nào, cô ngồi yên chỗ đó, giống như một tượng gỗ, ánh mắt cô đã có chút ngây dại, mọi người liếc mắt nhìn cô, cũng không ai dám nói thêm gì nữa.

Trong lòng Tĩnh Tri khó chịu gần như sắp nổi điên, nhưng cổ họng lại tựa như bị một búi vải rách chặn ngang, cô cũng không thể khóc nổi nữa rồi. Trên TV, trên mạng đều nói, sau khi bị bắt cóc những đứa trẻ thường bị người ta đánh cho thành tàn phế rồi bắt đi ăn xin, hoặc trực tiếp huấn luyện thành kẻ trộm, nếu không thì cũng sẽ bị bán đi đến một nơi nào đó, phải chịu nhiều khổ sở. Tĩnh Tri có cảm giác mình như bị người ta mắc vào giá rồi quay ở trên lửa, cô hận không phải là mình, chính bản thân mình chịu đựng tất cả sự khốn khổ ấy, cô chỉ muốn Bánh Bao nhỏ được sống bình an tốt đẹp ở bên cạnh cô!

"Liệu có thể có ai đó là người quen biết đã bế Bánh Bao nhỏ đi chơi không? Tĩnh Tĩnh, cô nghĩ xem có bạn bè thân thiết nào ở đây..."

Chị Tần nghĩ một lát sau đó nhẹ nhàng nói gợi ý...

Tĩnh Tri sửng sốt, con ngươi hơi giật giật. Có một ý nghĩ dường như đang hiện dần lên ở trong đầu cô, cô sực nhớ ra, hồi Bánh Bao nhỏ còn chưa ra đời, người kia đã có ý định muốn giết chết nó, nhớ tới người kia từng nói khi Bánh Bao nhỏ sinh ra sẽ phải đưa đi nơi khác, dường như trong lòng cô đã hiểu ra điều gì đó.

Anh vẫn không chịu buông tha cô, chưa từng chịu buông tha cô, dù chỉ là một chút, nhất định là anh, chỉ có thể là anh... người đã âm thầm ôm Bánh Bao nhỏ từ trong tiểu khu ra ngoài, trừ anh ra, cô không thể nghĩ nổi còn người nào khác có chủ ý với con của cô!

Liên tưởng đến chuyện trơ tráo hèn hạ mà anh đã làm đối với Trương Dương, Tĩnh Tri hận đến nỗi toàn thân phát run, dù anh làm cái gì, cô cũng có thể không để tâm, duy nhất chỉ có cục cưng của cô, anh không được phép động vào!

Tĩnh Tri chợt đứng
lên, cô đẩy mọi người ra, cầm điện thoại di động bắt đầu tìm số điện thoại của anh. Toàn thân cô lúc này đã run bắn, bấm mấy lần mới được số điện thoại của anh. Chuông điện thoại vang lên rất lâu, nhưng không có ai nhận, Tĩnh Tri cắt cuộc gọi, tiếp tục gọi lại, không biết cô đã gọi lại bao nhiêu lần, cuối cùng mới có người nhận điện thoại. Giọng Mạnh Thiệu Đình vang lên nghe khàn đặc, có phần mệt mỏi: "Chuyện gì?"

"Mạnh Thiệu Đình, có phải anh đã mang Phi Đồng đi hay không? Anh đã giấu nó ở đâu? Anh hãy trả Phi Đồng lại cho tôi, trả lại cho tôi! Anh đúng là đồ khốn kiếp!"

Lúc đầu Tĩnh Tri còn cố nén, hy vọng khi nói chuyện với anh sẽ giữ cho mình vẻ ôn hòa nhã nhặn, không được phép kích động để anh nổi đóa lên, ai ngờ chưa nói được mấy chữ, cô đã không nhịn được rống lên với anh qua điện thoại.

Mạnh Thiệu Đình ngồi tựa vào trên ghế sa lon, sắc mặt hơi tái nhợt, anh sốt cao đến mức da trên bờ môi của anh khô nứt. Anh không phải là người dễ dàng ngã bệnh, nhưng lần này, trận ốm đã ập xuống anh quá nhanh, quá nặng. Ngày hôm nay khi đi làm anh cảm thấy mình hơi khó chịu, nhưng hiện giờ bệnh đã nặng hơn, ngay cả việc lái xe về nhà, anh cũng không còn chút sức lực nào nữa.

Mạn Quân bưng chén nước, cầm thuốc đứng cách xa ở một bên, cô không dám tiến lên, rồi lại nhìn anh thoáng lo lắng, là điện thoại của ai? Lúc này thoạt nhìn sắc mặt của anh cũng không được tốt lắm.

"Chuyện này không liên quan đến tôi, Phó Tĩnh Tri, cô phải nghe cho thật rõ ràng, thật sự tôi không hề làm việc này!"

Ngay cả việc giải thích anh cũng không còn đủ sức nữa. Anh nhắm mắt lại nằm dựa ở chỗ đó, sốt cao làm cho tinh thần anh không tốt. Anh không muốn nói chuyện, cũng không muốn cãi nhau với cô, thậm chí, nếu như mỗi lần cô gọi điện thoại tới đều chất vấn anh như kẻ "phạm tội", vậy thì anh cũng tình nguyện vĩnh viễn không bao giờ còn phải nhận điện thoại của cô nữa, cũng vĩnh viễn, đừng để anh phải nghe thấy giọng của cô nữa.

"Mạnh Thiệu Đình, trừ anh ra, còn người nào có thể làm chuyện này chứ? Còn có ai có thể mang Phi Đồng đi mà không để lại một chút manh mối như vậy? Anh đối phó với Trương Dương, còn chưa tính, Phi Đồng đã phạm lỗi gì mà anh cũng không tha cho nó..."

"Phó Tĩnh Tri! Cô đừng có khinh người quá đáng!" Chợt Mạnh Thiệu Đình không thể nhịn được nữa, anh hung hăng đập một chưởng lên bàn trả ở trước mặt. Nhưng không ngờ khi bàn tay đập xuống lại đập trúng vào chiếc ly thủy tinh. Anh đã quá tức giận nên lực đập xuống quá lớn, rốt cuộc đã đập cái ly vỡ tan, rất nhanh, máu tươi từ lòng bàn tay anh túa ra thành dòng. Mạn Quân sợ hãi, hét ầm lên một tiếng “A...”. Cô ném cái chén trong tay nhào tới định xem tay của anh, nhưng bị Mạnh Thiệu Đình một cước đá văng ra, vẻ mặt của anh thật đáng sợ, thậm chí gần như có phần hung dữ...

"Biến, cút ra ngoài!"

Mạn Quân ngã xuống đất, sợ đến mức cả người đã phát run, cô trợn to mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình, cũng không có sức để mà bò dậy nữa...

"Tôi bảo cô cút đi, cô không nghe thấy sao, hả?" Anh không thèm để ý đến máu tươi trên tay mình đang chảy ròng ròng, giận dữ rống lên, nhặt cái gạt tàn thuốc dường như muốn đập vào Mạn Quân. Mạn Quân vừa sợ hãi, vừa thét lên mấy tiếng chói tai, ôm đầu né tránh vật anh đập tới, lảo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài...

An Thành đứng ở bên ngoài phòng làm việc, nhìn Mạn Quân chật vật chạy ra, anh ta có chút lo lắng liếc nhìn vào trong phòng làm việc, nhưng lại không dám đi vào. Tính khí của Nhị thiếu anh ta hiểu rất rõ, chỉ là Nhị thiếu đang phát hoả lớn như thế, anh ta mà đi vào, dứt khoát là tự mình đã tìm đường chết!

Tĩnh Tri ở đầu điện thoại bên này nghe thấy anh gào thét giận dữ, trong lòng không nhịn được cười lạnh: "Anh không còn lời nào để nói nữa sao? Mạnh Thiệu Đình, làm thì cũng đã làm rồi, tại sao anh còn không dám thừa nhận? Trút giận vào người khác để làm cái gì..."

"Phó Tĩnh Tri..." Mạnh Thiệu Đình nghe âm điệu lạnh lùng châm chọc trong từng chữ từng câu của cô, thốt nhiên anh cảm thấy trái tim mình như bị xé làm đôi bởi những lời nói tàn nhẫn kia. Chẳng những cô đã xé rách trái tim anh mà còn đạp thêm mấy cước không chút khách khí! Lại còn kiểu cười nói đầy vẻ lạnh lùng kia nữa, dường như cô đang chế giễu anh cực kỳ đần độn và quá ngu xuẩn!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện