Tĩnh Tri chạy tới sân chơi, vừa liếc mắt liền thấy Bánh bao nhỏ nhà mình,
đầu đầy mồ hôi, thân hình nhỏ bé chạy tới chạy lui nhanh thoăn thoắt,
chỉ hận không thể cho cậu nhóc vào trong túi, ôm trước ngực, không bao
giờ buông tay.
"Cục cưng. . . Tới đây với mẹ. . ."
Tĩnh
Tri ngồi xổm xuống cách cậu con trai quý tử không xa, đưa tay ra gọi,
cậu nhóc vốn đang muốn trèo lên chiếc phi thuyền nhỏ thấy thế liền lao
vụt tới, gọi to: "Mẹ. . ".
Ôm thân hình vừa thơm vừa mềm của Bánh bao nhỏ vào trong ngực, niềm hạnh phúc như lan tỏa khắp cơ thể, nước
mắt Tĩnh Tri bỗng dưng chảy ra không ngừng, vừa ôm trai, đứng lên chuẩn
bị đi, lại nghe thấy Mạnh Thiệu Tiệm khẽ gọi: "Tĩnh Tri. . .".
Tĩnh Tri cắn chặt răng, không thèm quan tâm đến người kia, tiếp tục sải bước đi về phía trước.
"Em không muốn biết, tình hình chú Ba hiện tại như thế nào sao?"
Mạnh Thiệu Tiệm không nhanh không chậm thốt ra một câu, quan sát thấy Tĩnh
Tri dần dần bước chậm lại, tuy ngoài mặt ung dung cười khẽ, nhưng trong
lòng lại đột nhiên tức giận. Ngay cả nhìn anh, cô cũng không muốn liếc
mắt một cái sao.
"Mạnh tiên sinh, tất cả người nhà họ Mạnh, hay
chuyện có liên quan đến nhà họ Mạnh không hề có chút quan hệ nào với tôi cả, tôi thật sự không muốn biết!"
Sau khi trả lời xong, Tĩnh Tri ôm Phi Đồng thật chặt, cũng không dám cúi đầu nhìn con trai, không dám
đối mặt với đôi mắt màu hổ phách giống Thiệu Hiên y như đúc kia.
Cô cũng không muốn biết hiện tại anh thế nào, mặc dù cô không hận anh vì
đã phản bội lại hẹn ước của bọn họ, nhưng từ nay về sau anh và cô cũng
không thể nào quay lại được. Bây giờ anh thế nào? Tốt hay xấu? Có quan
hệ gì với cô nữa đâu chứ?
"Một mình Thiệu Hiên ở California, mỗi
ngày đều nghĩ tới chuyện về nước tìm em, nhưng lại không hề hay biết
rằng người mình trong ngóng dường như đã thay lòng rồi!".
Trong
giọng nói của Mạnh Thiệu Tiệm pha chút tiếc nuối, nghe thấy thế Tĩnh Tri lập tức xoay người lại, nở nụ cười giễu cợt, hỏi vặn lại: "Một mình
sao? Sợ là đã sớm không còn một mình nữa rồi!".
"Em nói thế là có ý gì? Chú ấy đúng là đang đơn độc sống ở đó, cách đây không lâu tôi có
đến California, chú ấy còn hỏi thăm tin tức về em. . .".
"Thôi đừng có nói nữa, thì ra anh tới đây chỉ để làm thuyết khách cho người nào đó sao!"
Tĩnh Tri đổi tư thế ôm Bánh bao nhỏ, xoay người muốn đi, rồi lại dừng lại,
cô cố gắng hết sức để cho giọng của mình tỉnh táo lại: "Mạnh tiên sinh,
hôm nay ngài làm như vậy, thật sự là rất quá đáng. Ngài có biết lúc
không thấy Bánh bao nhỏ đâu tôi đã lo lắng như thế nào không? Xin ngài
từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt của mẹ con tôi nữa, cũng đừng đến quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của chúng tôi! Làm ơn cho!".
Tĩnh
Tri nói xong, xoay người rời đi, Mạnh Thiệu Tiệm vừa muốn cất lời, đột
nhiên liền thay đổi, chỉ chậm rãi mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Anh cứ đứng đó, nhìn theo bóng dáng của người nào đó dần dần biến mất trong biển người, đến cuối cùng không nhìn thấy đâu nữa mới thôi.
Đã
gần hai năm không gặp cô, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy người con gái này, bản thân liền phát hiện, thì ra mình vẫn còn là đàn ông bình thường,
trái tim vẫn biết tan chảy, vẫn còn đập trong lồng ngực. Từ cách nói
chuyện, đến từng cử chỉ, vẻ mặt, giọng nói của người kia đều khiến anh
như bị hút vào, cũng có thể vì một cái liếc mắt của cô mà mừng rỡ, vì
thái độ hờ hững khi đối mắt với mình mà khổ sở không thôi, mọi biến hóa
cho dù rất nhỏ của cô, anh đều có thể cảm nhận được hết sức rõ ràng.
Để có thể giữ người con gái ở bên cạnh mình cả đời, anh không thể nào nhân từ nương tay được nữa, người nào dám cản đường, cho dù có là người
thân, cũng chỉ có chết.
*****************************
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, bôi phấn thơm ngào ngạt, mới dỗ được cậu nhóc đi ngủ.
Bánh bao nhỏ chơi mệt, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, Tĩnh Tri ngồi ở mép
giường nhìn con trai không chớp, mãi lâu sau, mới lưu luyến trở về
giường của mình.
Nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện đã phát sinh trong ngày hôm nay, Tĩnh Tri càng ngày càng thấy nghi ngờ.
Đầu tiên là người kia đột nhiên tìm tới cửa, sau đó liền nhìn thấy Trương
Dương đưa cô về, tiếp đến là Trương Dương bị đánh, rồi từ chức, tiếp
theo đó là Bánh bao nhỏ bỗng mất tích. Mà sau khi cô gọi điện thoại chất vấn anh, thì cũng chỉ nửa tiếng sau, lại nhận được điện thoại của Mạnh
Thiệu Tiệm. Nói cách khác, Mạnh Thiệu Tiệm biết số điện thoại của cô,
điều này thật kỳ quái, rõ ràng là cô đã đổi số mới, chỉ có lần trước đến thành phố A có thể đã bị cấp trên tiết lộ cho Mạnh Thiệu Đình. Mà Mạnh
Thiệu Đình và Mạnh Thiệu Tiệm lại không hợp nhau, vì thế anh ta không
thể nào đưa số điện thoại của cô cho anh mình được.
Mạnh Thiệu
Tiệm này, từ trước đến giờ vẫn thâm tàng bất lộ, nếu muốn biết số điện
thoại của ai đó có lẽ cũng không phải là việc khó. Nhưng nếu anh ta đã
biết số điện thoại của cô thì tại sao lúc mang Bánh bao nhỏ đi lại không hề gọi đến thông báo một tiếng? Lòng Tĩnh Tri ngổn ngang trăm mối, mãi
vẫn không có lời giải đáp.
Qua đó có thể khẳng định được rẳng,
Mạnh Thiệu Đình không hề dẫn Bánh bao nhỏ đi. Nghĩ tới đây, cô không
khỏi có chút áy náy, nhớ đến lúc xế chiều, thần trí rối loạn, nên mới
chẳng khác nào người đàn bà chanh chua kêu to gọi nhỏ, lại càng thêm xấu hổ vô cùng.
Có điều, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Trương
Dương? Vừa bị đánh, lại lập tức từ chức, rồi lại đột nhiên phát tài, rất rõ ràng là bị người ta vừa đấm vừa xoa, mà người duy nhất có khả năng
làm như vậy không ai khác ngoài Mạnh Thiệu Đình.
Đầu Tĩnh Tri
càng ngày càng
loạn, rất muốn gọi xin lỗi Mạnh Thiệu Đình rồi lại ngại.
Lúc xế chiều không phải anh đã nói rõ rằng không muốn cô gọi điện thoại
cho mình, cũng không muốn có bất kỳ liên hệ gì. Bây giờ nếu cô gọi đến,
không chừng sẽ bị nghe toàn lời châm chọc. . . . . .
Tĩnh Tri cảm giác mặt của mình nóng bừng bừng, trong lòng cũng rối như tơ vò. Nhất
định về sau gặp phải chuyện tương tự cũng không thể kích động như thế.
Nếu bản thân cô bị người ta hiểu lầm như thế nhất định cũng sẽ thấy uất
ức vô cùng. Mà Mạnh Thiệu Đình lại vốn là người tâm cao khí ngạo, bị cô
mắng như thế, không trả thù là may.
Tĩnh Tri lăn qua lộn lại không ngủ được, vừa nhắm mắt, lại nhớ tới bóng lưng cô độc của người nào đó lúc xế chiều.
Cô biết, mình không nên như vậy, dù cho có hiểu lầm chỉ cần chân thành nói xin lỗi, hoặc để cho anh mắng mấy câu là được, nhưng bản thân lại không chịu để cho mình nhớ tới con người này.
Tuy nhiên, tối nay lại
hoàn toàn khác với trước kia, bóng dáng anh cứ lẩn quẩn trong đầu cô,
xua mãi không đi, thậm chí nhiều lần, không kìm được muốn gọi điện
thoại, nhưng vừa ấn dãy số kia xong cô lại lập tức dừng lại.
Tĩnh Tri lắc lắc đầu, để cho đầu óc mình không nghĩ lung tung nữa, tiếp tục
suy ngẫm về những sự kiện đã xảy ra trong mấy ngày vừa qua, đến câu nói
cuối cùng của Mạnh Thiệu Tiệm ban chiều.
Thiệu Hiên, anh ấy. . .
Tĩnh Tri ngồi bật dậy, nhìn Bánh bao nhỏ đang nằm trên giường, cậu nhóc ngủ
rất ngon, lông mi dày tựa như cánh quạt nổi bật trên khuôn mặt trắng
nõn. Ánh mắt của cậu chẳng những rất giống Thiệu Hiên, mà cánh mũi cũng
giống y như tạc, vừa cao, vừa thẳng, sau này lớn lên, nhất định sẽ người gặp người thích như cha của nó.
Mặc dù nhìn thấy Thiệu Hiên ở
bên người khác, mặc dù nghe được anh nói ba chữ kia với người đó nhưng
trong lòng cô không thể nào hận anh được. Vì trong lúc cô bất lực nhất,
Thiệu Hiên đã vươn tay ra cứu vớt, mang đến cho cô rất nhiều ấm áp. Một
người phụ nữ được yêu thương chân thành và nồng ấm như thế, sao đành
lòng hận người kia cho được?
Mặc kệ chuyện kia là thật hay giả,
thì hình tượng của anh ở trong lòng cô chưa từng thay đổi, có lẽ là do
từ đầu đến cuối, cô không có lòng tin vào tình yêu này của họ. Hoặc có
lẽ là cho dù không tin, nhưng một người phụ nữ đi qua mấy cuộc bể dâu
như cô, không có tư cách để giữ một người đàn ông tốt như vậy cho riêng
mình.
Vì thế, cô mới có thể điềm nhiên tha thứ, buông tha cho anh.
Cũng không biết, ánh mắt của anh đã chữa khỏi chưa, nếu như anh không thể
nhìn thấy được Bánh bao nhỏ, hẳn sẽ cực kỳ tiếc nuối? Cho dù thế nào,
thì anh cũng là cha của Bánh bao nhỏ, cũng là sự thật cả đời này không
thể thay đổi.
Coi như hai người bọn họ không thể ở bên nhau, cô sẽ vẫn xem anh như người thân tin cậy nhất của mình.
Tĩnh Tri không biết mình đã thiếp đi lúc nào, giấc ngủ này của cô rất trầm,
đột nhiên lại bị chuông điện thoại di động đánh thức. Đang trong cơn
buồn ngủ, lại thấy trên màn hình hiện lên một dãy số lạ, cô liền dứt
khoát ấn phím tắt, không muốn nhận. Nhưng người ở đầu bên kia lại hết
sức kiên nhẫn, gọi đi gọi lại mãi, Tĩnh Tri đành phiền não ôm gối đầu
che kín mặt, rồi ấn phím nghe, trong giọng nói pha chút cáu bẳn: "Alo,
ai thế?"
"Phó tiểu thư, là tôi, An Thành, tôi có việc gấp cần tìm cô!"
"An Thành? Là anh à, có chuyện gì vậy?", Tĩnh Tri xoa xoa mắt ngồi dậy,
thấy con trai đang cố gắng chiến đấu cùng với cái áo len, thân hình nhỏ
bé cũng chôn ở bên trong, vặn tới vặn lui, chẳng khác nào con sâu nhỏ
muốn phá kén chui ra liền không kìm được mà nở nụ cười. . . . . .
Nhưng những lời An Thành nói ngay sau đó, lại làm cho nụ cười của cô cứng lại ở trên mặt.
"Phó tiểu thư, ngày hôm qua, không biết thiếu gia đã xảy ra chuyện gì, bản
thân vốn đang sốt cao, sau khi nhận được một cú điện thoại còn cố ý muốn uống rượu. Tôi không tài nào ngăn được, nếu không phải cuối cùng phu
nhân phát hỏa, không biết cậu ấy uống thành cái dạng gì, cứ như vậy
giằng co một đêm, thân thể liền không chịu nổi, bây giờ vẫn còn đang hôn mê trong bệnh viện . . .".
Tĩnh Tri ngẩn người, nghĩ đến câu
“nhận một cú điện thoại” kia, đó không phải là cô gọi đến sao? Bây giờ
nghĩ lại, mới hiểu vì sao lúc ấy giọng của anh lại khàn khàn như vậy,
thì ra là đang bị sốt. . . . . .