"Về chuyện con trai
của cô, đừng có tiếp tục đến quấy rầy tôi nữa. Đúng vậy, đúng là tôi đã
từng thích cô, cũng có chút tình cảm với cô, nhưng đã là quá khứ, qua
một thời gian dài cũng đã phai nhạt đi rồi. Tôi không muốn ở cùng cô
nữa, cũng không muốn giữ cô ở lại bên cạnh tôi nữa, Phi Đồng cũng không ở đây với tôi. Nếu như cô lo lắng con trai của mình, thì đừng có mất thời gian với tôi nữa, hãy đi tìm cảnh sát đi đi."
Anh nói xong, chợt nở khẽ cười một tiếng, không đợi cô lên tiếng, anh nói tiếp một
câu, lúc này giọng anh thật nhỏ, nhưng chứa đựng sự quyết tuyệt (kiên
quyết đoạn tuyệt): "Đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi đã kết hôn,
đừng làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi."
Anh nói xong liền cúp điện thoại luôn. Tĩnh Tri cầm điện thoại di động, thoáng sửng sốt,
Thiệu Đình nói anh không làm, nói không phải anh mang Phi Đồng đi, cô
cũng biết rằng anh sẽ không thừa nhận. Nhưng nếu như không phải anh, thì là ai đây? Cô tự vấn bản thân cũng chưa hề đắc tội với ai, với tất cả
mọi người ở trong tiểu khu cô đều có quan hệ rất tốt, mọi người đều yêu
thương Bánh Bao nhỏ như thế, vậy ai có thể ra tay để hại cô đây?
"Tĩnh Tĩnh, cô không sao chứ? Đồn công an đã phái cảnh sát đã tới rồi, cô khẩn trương đến gặp xem thế nào..."
Chị Tần thấy cô cứ đứng ngẩn người ở đó, liền nhẹ nhàng kéo kéo cô, vừa chỉ chỉ vào một xe cảnh sát vừa đến tiểu khu.
Tĩnh Tri ngỡ ngàng ồ lên một tiếng. Cô cất điện thoại di động, đi tới xe
cảnh sát ở phía trước, khai báo thời gian Bánh Bao nhỏ mất tích, mô tả
lại đầy đủ từ hình dáng, chiều cao, cho đến số tuổi của Bánh Bao nhỏ.
Cảnh sát lại hỏi thăm mọi người trong tiểu khu một lần nữa, ghi chép lại đầy đủ tất cả lời khai, sau đó mới nói với cô không nên quá sốt ruột,
khi bọn họ điều tra ra được manh mối sẽ báo cho cô biết ngay.
Cảnh sát tới cũng chỉ có mười mấy phút đồng hồ là đã rời đi. Trong lòng chị
Tần hiểu rõ, về chuyện này đến tám phần là không có hy vọng gì rồi. Một
đứa trẻ nhỏ nói còn chưa sõi, ngay cả chỗ ở của mình cũng không biết,
trừ phi vận khí tốt, cảnh sát có thể bắt được bọn buôn người này, nếu
không hy vọng trở về nhà của Bánh Bao nhỏ thật sự quá mong manh.
Nhìn thấy Tĩnh Tri vẫn đang chìm trong trạng thái thần sắc tinh thần cực kỳ
hoảng hốt, trong lòng chị cũng thấy khó chịu. Cô bảo mẫu này lại còn là
họ hàng xa của chị, nên chị càng cảm thấy mình không còn mặt mũi đối với Tĩnh Tri nữa.
"Tiểu Thu, con nhóc chết tiệt kia, bây giờ
không biết đã chạy đi đâu nữa? Cứ tưởng rằng trốn được là sẽ không có
chuyện gì nữa hay sao? Nếu nó không lơ là chểnh mảng thì làm sao Bánh
Bao nhỏ bị mất tích được chứ? Con nhóc này thật đáng chết, tao không
chỉnh cho mày một trận nên thân thì không xong được!"
Chị
Tần tìm tiểu Thu trong đám người, nhưng không thấy bóng dáng con bé đâu. Trong lòng chị biết rõ, nhất định nó trốn vì không dám gặp Tĩnh Tri,
chị cũng không biết làm sao đành bất đắc dĩ mắng nó mấy tiếng.
Mọi người chung quanh đều an ủi, nhưng Tĩnh Tri cũng không hề nghe thấy gì
hết. Cô đẩy mọi người ra, đi về phía nhà mình. Cô cảm thấy hiện giờ
trong lòng đang rối như tơ vò không sao gỡ nổi, bảo vệ không nhìn thấy
Bánh Bao nhỏ đi ra ngoài đó, mà tiểu Thu cũng chỉ vừa xoay người đi nói
vài câu chuyện với người khác mà đã không thấy tăm hơi Bánh Bao nhỏ đâu nữa. Cho dù lúc ấy Bánh Bao nhỏ có ngồi chơi một mình ở đống cát, nhưng cách đó mười mấy thước, bên ngoài tiểu khu
mọi người còn đang chơi mạt chược, lúc này nếu quả thật Bánh Bao nhỏ đã
bị người ta bắt trói lại mang đi, làm sao lại không thấy một chút động
tĩnh gì đây?
Càng nghĩ cô càng thấy không không sao tìm nổi
đầu mối, lúc này cô thầm hận mình tại sao không về nhà sớm một chút, lại vừa hận Mạnh Thiệu Đình làm việc quá hèn hạ... Trong chuyện này, Tĩnh
Tri cho rằng, dù bất kể thế nào cũng không thể không liên quan tới anh!
Một mình cô trở lại trong phòng, lúc này cô mới nhận thấy cổ họng mình nóng bỏng, đau rát như bị lửa đốt, cô rót ly nước từ máy lọc nước uống, nước vẫn còn lạnh, nhưng cô vẫn uống một hơi hết sạch. Dòng nước lành lạnh
chảy vào trong bụng, cái lạnh thấm từ trong ra ngoài đã khiến cô cảm
thấy mình dần dần tỉnh táo lại.
Vừa tỉnh táo lại, lập tức cô lại suy nghĩ về con người Mạnh Thiệu Đình. Quen biết anh đã lâu, nên cô cũng khá hiểu về anh. Lần này anh đã có phản ứng rất mạnh, thực sự đã
làm cho cô hơi giật mình. Mặc dù không phải lúc nào anh cũng là con
người luôn ngay thẳng, cũng thích kiểu nói một đằng làm một nẻo, nhưng
anh cũng không phải là người đàn ông dám làm mà không dám nhận...
Chẳng lẽ, chuyện lần này lại có ẩn tình khác sao? Đầu tiên là Trương Dương bị đánh, tiếp đó anh ta từ chức, sau đó lại là chuyện Bánh Bao nhỏ mất
tích rất vô cớ. Những chuyện này đều phát sinh sau khi Mạnh Thiệu Đình
tới đây tìm cô, đương nhiên, cô sẽ trút hết mọi hiềm nghi lên người Mạnh Thiệu Đình. Nhưng nếu suy nghĩ ở một góc độ khác, liệu có phải có ai đó đang âm thầm trù tính một mưu kế gì đó chăng?
Nghĩ tới đây, Tĩnh Tri chợt giật mình một cái.
Cô đọc sách không ít, đã từng đọc qua tiểu thuyết trinh thám, bọn tội phạm cũng thường dùng những thủ đoạn như vậy. Ví dụ như, Trương Tam muốn
giết chết Lý Tứ, mà mọi người đều biết Lý Tứ và Triệu Ngũ có hận thù với nhau, cho nên Trương Tam đã thừa dịp làm cho Lý Tứ phát sinh tranh chấp với
Triệu Ngũ ở ngay trước mặt mọi người, sau đó, sẽ bám theo và giết
chết Lý Tứ. Như vậy, đương nhiên, tất cả mọi người sẽ cho rằng chính
Triệu Ngũ giết chết Lý Tứ, ban ngày hai người bọn họ mới vừa đánh nhau
một trận đấy thôi, nhất định là Triệu Ngũ ghi hận trong lòng nên đã giết Lý Tứ, sẽ không một ai nghi ngờ Trương Tam mới chính là thủ phạm!
Dòng suy nghĩ của Tĩnh Tri dần dần trở nên rõ ràng, nhưng cô vẫn ôm giữ thái độ bán tín bán nghi. Thật ra thì người đó là ai, tại sao lại nhiệt tình chịu hao phí lớn như vậy, chỉ nhằm mục đích gây mâu thuẫn và tranh chấp giữa cô và Mạnh Thiệu Đình?
Chẳng lẽ là Thẩm Mạn Quân? Thẩm Mạn Quân sợ Mạnh Thiệu Đình sẽ tiếp tục phát sinh vướng mắc gì đó với
cô, nên cố ý tạo ra tất cả chuyện này chăng?
Nghĩ tới đây,
trong lòng Tĩnh Tri không thể không cảm thấy khả năng này rất đễ xảy ra. Cô trầm tư một hồi, cầm điện thoại di động lên dự định báo cho cảnh sát mối nghi ngờ này, không ngờ, cô vừa mới cầm điện thoại di động lên thì
đồng thời chuông điện thoại di động cũng vang lên. Tĩnh Tri vừa nhìn
thấy số điện thoại lạ, không khỏi có chút nghi ngờ, nhưng vẫn bắt máy
điện thoại rất nhanh.
"A lô, Tĩnh Tri phải không?"
Giọng nói trong điện thoại nghe hơi quen quen, Tĩnh Tri còn đang nhớ lại xem
giọng nói là của ai, chợt nghe thấy giọng nói trẻ con rất non nớt nhưng
đầy vui sướng: "Mẹ, con ở đây, mẹ mau tới nhé..."
"Bánh Bao
nhỏ!" Tĩnh Tri chợt giật mình hai mắt mở to đầy
kinh hãi, tiếp đó cô vui sướng đến mức không sao thốt ra thành lời. Trái tim của cô tựa như thoáng ngừng đập, còn có điều gì hơn, còn có điều gì có thể sánh nổi niềm hạnh phúc của người mẹ, khi tưởng rằng đứa con quý báu của mình đã bị bắt đi mất, giờ đây lại đã trở về nhà !
"Con đang ở đâu? Con, đứa trẻ xấu xa này, có phải con muốn mẹ chết vì lo
lắng hay không hả? Mau nói cho mẹ biết mẹ, con đã đi đâu, con đang ở
cùng với ai vậy?"
Tĩnh Tri cầm điện thoại di động, vừa mừng
vừa sợ, hận lúc này không thể chui vào trong điện thoại để ôm chặt lấy
cục cưng của mình!
"Con đang ở cùng với bác Cả, bác Cả đưa con đi ăn đồ ăn ngon, mẹ tới đây đi!"
Bánh Bao nhỏ đã sắp được một tuổi rưỡi. Kể từ khi bắt đầu biết nói, sau đó
cu cậu đã tiến bộ rất nhanh, mỗi ngày mỗi khác. Tĩnh Tri ngày càng tự
hào về đứa con của mình hơn. Bây giờ nghe con trai nói chuyện rất vui vẻ mãi không dừng, cô thực sự bị kích động, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi.
"Bác Cả ư?"
Tĩnh Tri thoáng giật mình, điện thoại lại bị chuyển, giọng nói nhẹ nhàng của Mạnh Thiệu Tiệm vang lên: "Tĩnh Tri, là lỗi của anh, hôm nay anh cố ý
đến thăm Bánh Bao nhỏ, lúc ấy thấy chỉ có một mình nó chơi ở cửa tiểu
khu, anh đã đến nói chuyện với cu cậu. Bánh Bao nhỏ nói em vẫn chưa đi
làm về, lúc ấy anh đã dắt cu cậu ra ngoài ăn uống một chút... Gặp được
Bánh Bao nhỏ, thật sự anh cũng rất vui, cho nên cũng quên mất việc nhắn
lại một tiếng với em, nhất định anh đã làm em vô cùng lo lắng, thật xin
lỗi em...
"Tại sao anh lại đưa con trai tôi đi ra ngoài được? Bảo vệ nói không nhìn thấy đứa trẻ nào đi ra ngoài đó. . ."
Mạnh Thiệu Tiệm khẽ cười mấy tiếng: "Lúc anh đưa Bánh Bao nhỏ đi, hoàn toàn
không có bảo vệ ở đó. Anh ta nói như vậy, chẳng qua là vì muốn trốn
tránh trách nhiệm mà thôi, em nghĩ mà xem, nếu như anh ta thừa nhận mình đã bỏ vị trí trong giờ làm việc, chẳng phải anh ta sẽ bị đuổi việc hay
sao?"
"Nhưng dù sao anh cũng phải nhờ người nào đó nhắn lại
một tiếng cho tôi chứ? Anh âm thầm mang thằng bé đi như thế là có ý gì?
Anh có biết là tôi đã sắp phát điên lên rồi không?"
Tĩnh Tri tức giận, vừa vớ vội lấy chiếc túi vừa đi ra cửa, vừa hỏi trong điện
thoại: "Hiện tại hai người đang ở đâu, tôi sẽ qua đó ngay lập tức!"
Mạnh Thiệu Tiệm liếc mắt nhìn Bánh Bao nhỏ ở trên cầu trượt, dù chỉ có một
mình nhưng nhóc con vẫn chơi cực kỳ vui vẻ, vừa nhảy vừa hò hét, ánh mắt của anh ta cũng không kiềm chế nổi vẻ dịu dàng: "Ở trong sân chơi ngay
cạnh tiểu khu của em đó."
"Tôi sẽ lập tức tới ngay, Mạnh
Thiệu Tiệm, đang yên đang lành anh lại đến đưa Bánh Bao nhỏ đi, nếu như
nó mất một sợi tóc, anh không xong với tôi đâu!"
Tĩnh Tri
cúp điện thoại, xuống lầu thấy mọi người vẫn còn ở bàn luận ầm ĩ, cô hơi ngượng ngùng, nói xin lỗi và giải thích cho mọi người một hồi, sau đó
cô nhờ cậy chị Tần tới đồn công an hủy bỏ đơn trình báo, mọi người nghe
vậy ngược lại cũng thấy yên lòng, tự giải tán không bàn luận gi nữa.