Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Người Đàn Ông Xấu Xa Khẩu Thị Tâm Phi


trước sau

Nhưng lúc nghe được tiếng bước chân của cô, thì sự chờ đợi cũng biến thành hư không, không còn quan trọng gì nữa.

Tĩnh Tri xách đồ bước vào, tới cửa thì đứng lại không đi tiếp nữa, cô cúi mắt nhìn xuống, nhìn chằm chằm lên những đường hoa văn thêu trên giày, không nhúc nhích.

An Thành thở dài một hơi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong lòng thầm cầu nguyện, Nhị thiếu gia, lần này ngài đừng lại khó chịu trong lòng nữa, dù gì, cũng nên nói mấy câu tử tế với Phó tiểu thư. . . . . .

Cô đứng yên bất động, anh cũng không dám tuỳ tiện mở miệng, trong một khoảng thời gian ngắn, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.

Góc tường có bình hoa bằng men sứ màu xanh, bên trong có cắm mấy cành hoa đào nhỏ, xen kẽ rất hài hoà, tươi tắn động lòng người, gió nhẹ thổi vào rèm cửa sổ bay phấp phới, rồi thoáng đụng vào vai của Mạnh Thiệu Đình một cái, giống như chạm nhẹ vào tim khiến cho anh có chút nhột nhột……

Anh đứng một lát, thì cảm thấy không chịu được nữa, tay nắm lại thành quyền để lên môi, rồi ho khan vài tiếng, khuôn mặt vì kìm nén nên cũng đỏ lên một chút.

Tiếng ho khan của anh làm kinh động tới Tĩnh Tri, cô cắn môi ngẩng đầu lên, một nửa bên mặt hơi sưng lên, tóc cũng rối lên, lại càng lộ ra vẻ đau đớn khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.

"Anh... Anh không sao chứ?" Tĩnh Tri ấp a ấp úng hỏi thăm một câu, Mạnh Thiệu Đình nghiêng sang một bên ho khan vài tiếng, sau đó khoát tay, nhìn vẻ mặt của cô khẽ đáp: "Không có gì đáng ngại, em không cần lo lắng, chỉ phát sốt một chút thôi, tôi nghỉ ngơi một chút là khoẻ thôi. . . . . ."

Lời nói của anh vừa nói ra, lại có chút chán nản nhíu mày, ý của anh trong câu nói này, chẳng phải có ngụ ý muốn đuổi cô đi hay sao, quả nhiên ……

"À, nếu đã như vậy thì, tôi cũng không quấy rầy anh nữa, tôi để đồ ở đây, anh hãy nghỉ ngơi cho thật tốt nha." Dđienn damn leie quyýdon

Tĩnh Tri cúi đầu xuống, đặt mấy cái túi trong tay xuống bàn trà, cô nghĩ nghĩ, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh thành khẩn nói: "Tôi đã tìm thấy Phi Đồng rồi, thật xin lỗi, là do tôi đã hiểu lầm anh, hôm qua do tôi quá nóng nảy mới nói chuyện mà không lựa lời như vậy, mong anh đừng để trong lòng làm gì."

Tĩnh Tri nói một hơi, trong lòng ngay lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô cúi đầu xoay người đi ra ngoài. Mạnh Thiệu Đình thấy cô kéo cửa ra, trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng không biết làm sao để giữ cô lại, dưới tình thế cấp bách, giống như có một trận choáng váng ập tới, anh dứt khoát nhắm mắt lại, sau đó đầu mạnh mẽ ngã xuống dưới đất……. Dđienn damn leie quyýdon

Tĩnh Tri nghe thấy ầm một tiếng rất lớn ở sau lưng, trái tim của cô đập mạnh, vội vàng quay đầu lại, không khỏi khiến cho cô ngẩn người……

Mạnh Thiệu Đình. . . . . . Bị ngã sấp xuống?

Cô có chút không tin vào đôi mắt của mình, anh ta ở trong ấn tượng của cô, không có gì là không làm được, mà có thể ngã sấp xuống? Mỗi ngày Bánh Bao Nhỏ đều lặp lại mười tám lần động tác này? Cảm thấy chướng mắt sao sao đó….

Tĩnh Tri đứng đơ ra một lúc, sau đó mới phản ứng được chạy lại đỡ anh đứng dậy, cô vội vàng chạy lại, sau khi mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng mới đỡ được người anh lên ghế sofa, Tĩnh Tri mệt thở hổn hển, lại nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình đang nhắm mắt nhưng có nét mặt vô cùng khổ sở, cô không khỏi oán thầm, chẳng lẽ…… Anh té mới mức ngất xỉu luôn rồi hả?

"Mạnh Thiệu Đình? Mạnh Thiệu Đình?"

Tĩnh Tri đẩy đẩy người anh, rồi gọi tên anh mấy lần, nhưng vẫn thấy anh nhắm chặt hai mắt không một chút phản ứng, nhưng ở trên mặt lại đỏ ửng lên một cách kỳ lạ, mà sợi gân ở thái dương giật giật.

Cô không khỏi có chút nghi hoặc, lại cẩn thận đưa tay lên trán anh xem thử, thấy trán nóng như lửa đốt.

Tĩnh Tri nhíu nhíu mày lầu bầu một tiếng: "Phải đi tìm bác sĩ thôi. . . . . ."

Cô nói xong, xoay người muốn đi ra ngoài, chợt có người nắm vạt áo cô lại……..

Mạnh Thiệu Đình chỉ có cảm giác mặt mũi của mình đã bị ném đi mất, anh nghiêng mặt ho khan mấy tiếng che giấu sự bối rối của mình, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên: "Tĩnh Tri, tôi không sao, em rót cho tôi ly nước là được. . . . . ."

Anh chần chừ một chút, nhưng vẫn buông cổ tay cô ra, chỉ là cảm thấy trên đầu ngón tay vẫn còn cảm giác mềm mại, rất lâu không mất đi.

Tĩnh Tri ngạc nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, thấy anh không phải là có bộ dạng rất tệ, cô mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng mà vẫn đi rót cho anh một ly nước ấm.

Cô đem ly nước đưa cho anh, anh yên lặng uống hết, đôi môi bị khô nứt đã đỡ hơn một chút, anh uống hết ly nước nhưng vẫn nắm chặt chiếc ly trong tay, thật lâu cũng không buông ra. Mà cô thì đứng đưa lưng về phía cửa sổ, cảnh xuân phía trên khiến cho cô trở nên ấm áp và sáng chói như ngọc.

Cô cách anh một khoảng cách gần như vậy, gần tới mức anh không muốn buông tay cô ra nữa.

"Tĩnh Tri. . . . . ."

Rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu lên, dùng tất cả dũng khí của mình nhìn vào cô, đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô phản chiếu lại bộ dạng của anh, rất rõ nét.

Cô vẫn có bộ dạng như lúc ban đầu, thời gian luôn chiếu cố đối với cô, thậm chí, còn nhanh nhẹn và trong sáng hơn lúc còn trẻ, xem ra cô đã dịu dàng và quyến rũ hơn không ít.

Nhưng anh thích cô không phải vì nhìn cô xinh đẹp như thế nào, anh cũng không cho cô là một mỹ nữ, bây giờ anh cũng sẽ không vì muốn lấy lòng cô mà khen cô nhiều hơn.

Nhưng bộ dạng
này của cô, khiến anh rất thích, như vậy cũng đủ rồi.

Cô chỉ yên lặng đứng đó, khiến cho anh không có cách nào kiềm chế.

"Tĩnh Tri, đừng tức giận, có được không?"

Anh thử thăm dò nắm lấy ống tay áo của cô, nghĩ thông suốt thì cảm thấy mình ăn nói khép nép trước mặt người phụ nữ mình thích thì cũng không có gì là mất mặt.

"Tôi không có tức giận." Sau đó Tĩnh Tri kéo ống tay áo về, lui về phía sau một bước, trên mặt cũng đỏ ửng lên.

Mạnh Thiệu Đình thở dài, những lời muốn nói, đã bị chặn lại trong họng.

Anh hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy trên bàn trà có mấy túi đồ, đáy mắt chợt sáng lên: "Tĩnh Tri, em mang cái gì tới vậy?"

Đáy lòng của Tĩnh Tri trong nháy mắt được thả lỏng thở nhẹ ra, đáp lại rất nhanh: "Là một ít trái cây và một ít thuốc bổ."

"Em đưa cho tôi xem một chút." Đáy lòng của Mạnh Thiệu Đình tràn đầy chờ mong, đã rất lâu rồi anh không được nhận quà từ cô.

Mặc dù, những thứ đồ này, thật sự không được coi là quà tặng. . . . . .

Tĩnh Tri không nhúc nhích, trong lòng lại cảm thấy kỳ cục mà không nói ra được, cô chỉ khách sáo mang theo chút quà, anh ta lại còn kiểm tra trước mặt của cô sao?

Thấy cô không nhúc nhích, Mạnh Thiệu Đình dứt khoát đứng lên xách những túi đồ tới. leê quý d0n9

Anh lẩm bẩm mấy câu, ánh mắt liền bị một món đồ chơi trong suốt lấp lánh hấp dẫn.

"Đây là cái gì? Là em mua tặng cho tôi sao?" Mạnh Thiệu Đình cầm lấy chiếc móc chìa khoá giơ lên trước mặt của Tĩnh Tri, ánh mắt sáng lên lấp lánh.

Tĩnh Tri ngẩn ra, "Không, đây là, lúc tôi đi siêu thị. . . . . ."

"Em đi siêu thị cố ý mua cho tôi đúng không?" leê quý d0n9 Mạnh Thiệu Đình nhanh chóng cắt đứt lời cô..., rất tự nhiên đem chiếc móc chìa khoá hình con gấu bằng thuỷ tinh cất vào trong túi của mình, khoé môi nở nụ cười nói: "Tôi cất đi trước, khi nào về nhà sẽ bỏ chùm chìa khoá vào, Tĩnh Tri, tôi rất thích món quà này, lại nói, đã bao nhiêu năm rồi tôi chưa được nhận quà từ em, tôi thật sự rất vui. . . . . ."

Anh nói xong, chợt vươn tay ra kéo tay của Tĩnh Tri lại, khi cô còn ngây ngốc chưa kịp phản ứng, anh liền kéo cô tới trước mặt của mình.

Tĩnh Tri rất không quen ở cạnh anh với khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt của anh giống như được phóng đại mấy lần ở trong mắt của cô, mà tay của anh nóng như lửa, khiến cho cô đứng không thoải mái.

"Tĩnh Tri, đừng giận anh có được không? Những lời nói tối hôm qua, đều là nói lẫy, thật ra thì, em gọi điện thoại cho anh, anh đã rất vui vẻ, sau này, em vẫn sẽ tiếp tục liên lạc với anh nữa đúng không?"

Anh tha thiết nhìn cô, ăn nói khép nép như vậy, khiến cho Tĩnh Tri càng thêm sợ hãi, không phải như vậy, cô vốn không có suy nghĩ như vậy, tại sao tất cả đều rối loạn như vậy!

"Mặt còn đau nữa không?" Tay của anh xoa xoa lên gò má hơi sưng lên của cô, đầu ngón tay giống như mang theo dòng điện, mà ánh mắt kia dịu dàng tới mức máu của cô cũng muốn sôi trào.

Trong lòng Tĩnh Tri rối như mớ bòng bong, cuối cùng cô đưa tay đẩy anh ra, "Mạnh Thiệu Đình, tôi... Tôi chỉ muốn tới thăm anh một chút, và cũng để nói lời xin lỗi với anh, tôi... Bây giờ tôi phải về rồi. . . . . . Phi Đồng của tôi không ở nhà một mình được. . . . . . Tôi đi nha. . . . . ."

Cô nói xong, vội vàng đi ra phía ngoài, cửa lại mở ra, An Thành có chút hốt hoảng liếc nhìn cô một cái, gãi gãi đầu: "Phó tiểu thư, tôi đã cho người đi thành phố C đón tiểu thiếu gia tới rồi, cô cứ yên tâm, Bình Bình cũng đi theo, sẽ không có chuyện gì. . . . . ."

"Anh, An Thành, cái người cái này muốn làm gì vậy?"

"Phó tiểu thư, cô đừng nóng giận, chuyện này là do chủ ý của tôi, là do ngày mai là thứ bảy, nên mới để cho cô và tiểu thiếu gia ở đây chơi hai ngày, An Thành chính là muốn cô ở bên cạnh thiếu gia nhiều hơn một chút. . . . . ."

"An Thành cậu hồ đồ!" Mạnh Thiệu Đình chợt mở miệng mắng: "Cậu lại tự mình quyết định như vậy sao? Đã như vậy bây giờ cậu hãy chuẩn bị xe đưa Phó tiểu thư về, ngay lập tức cho người gọi điện thoại nói cậu ta không cần đón Phi Đồng của cô ấy đi!"

Anh mắng An Thành xong, lại có chút áy náy nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, lời muốn nói, cuối cùng lại không nói ra, anh cố gắng đè nén khổ sở trong lòng, nở nụ cười: "Tĩnh Tri, em hãy trở về đi, là cấp dưới của anh càn quấy, em yên tâm, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa. . . . . ."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện