Anh mắng An Thành xong, lại có chút áy náy nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, lời
muốn nói, cuối cùng cũng không nói ra được. Anh cố đè nén sự khó chịu
xuống đáy lòng, nở nụ cười: "Tĩnh Tri, em trở về đi, là cấp dưới của anh đã càn quấy, em yên tâm, chuyện như vậy sẽ không xảy nữa đâu. . . . .
."
"Thiếu gia!" An Thành nhanh chóng xoay quanh, nhìn về phía
Phó Tĩnh Tri: "Phó tiểu thư, tiểu thiếu gia đã lớn như vậy rồi, mà chưa
từng nhìn thấy Phó tiên sinh, cô cũng nên tranh thủ cơ hội này để tiểu
thiếu gia đi gặp ông bà ngoại. . . . . ."
Tĩnh Tri nghe xong lời
này, đôi mắt lập tức đỏ lên, là cô bất hiếu, chỉ vì né tránh nhà họ
Mạnh, mà rời khỏi quê hương, đã gần hai năm cô chưa đến thăm mộ ba
mẹ.
Mạnh Thiệu Đình vừa nghe An Thành nói xong, không nhịn được cho anh một ánh mắt tán thưởng, nhưng vẫn cố làm
ra vẻ tức giận trợn mắt nhìn anh một cái, mới xoay người nói với Tĩnh
Tri: "Mặc dù lúc nãy là An Thành tự làm theo ý mình, nhưng cậu ta nói
cũng đúng, không bằng, em để Phi Đồng ở chỗ này hai ngày, đến thứ hai,
anh sẽ cho An Thành tự mình đưa hai người trở về có được hay không?"
Tĩnh Tri nhớ ba mẹ, nên cuối cùng cũng gật đầu liên tục, lại nghẹn ngào nói
không ra lời. Trong lòng cô vô cùng tự trách, nghĩ tới đã lâu như vậy,
mà mình chưa từng đến gặp ba mẹ một lần. Bánh Bao cũng đã lớn như vậy
rồi, lại chưa từng nhìn thấy ông bà ngoại, nếu không phải An Thành nhắc
tới, chắc hẳn cô vẫn còn tiếp tục tránh né, lẽ nào chẳng thèm quan tâm
đến ba mẹ nữa sao?
Cô là đứa con gái duy nhất ở lại trong nước
thì lại không hết lòng, không biết mộ của ba mẹ có người chăm sóc hay
không, đến tiết Thanh Minh ai sẽ đến thắp cho họ nén hương đây?
Tĩnh Tri vừa nghĩ như thế, tim giống như bị dao cắt, cô không muốn khóc
trước mặt Mạnh Thiệu Đình, nhưng vẫn không nhịn được quay lưng lại che
mặt thút thít. . . . . .d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn
Mạnh Thiệu Đình
thấy cô khóc, giật mình nhìn bóng lưng không ngừng run rẩy của cô. Trong lòng trăm mối ngổn ngang, không cách nào khống chế được nên đưa tay ôm
lấy cô, bàn tay anh vuốt ve mái tóc của cô, thận trọng nhẹ nhàng mở
miệng an ủi: "Tĩnh Tri, em muốn khóc thì cứ khóc đi, đều là lỗi của anh, là anh có lỗi với ba mẹ vợ, có lỗi với em và Phi Đồng, Tĩnh Tri, nếu em trách anh, vậy thì đánh anh, mắng anh đi. . . . . ."
Tĩnh Tri
nghe xong lời này, vốn không tức giận gì nhưng anh hết lần này tới lần
khác đều cáu gắt vô cớ. Cô liền đưa tay ra phía sau, hung hăng đập vào
lưng anh, lại quay mặt sang, một đôi mắt sưng đỏ giống như quả đào trừng mắt về phía anh. Khóc đã lâu nên giọng nói cũng khàn khàn, cô nghẹn
ngào mắng: "Hứ, anh còn có mặt mũi gọi ba mẹ vợ sao? Bây giờ ba mẹ vợ
của anh là họ Thẩm, có quan hệ gì với họ Phó chúng tôi chứ? Nghĩ lại thì ba mẹ tôi cũng không muốn nghe anh gọi như vậy. Huống chi, anh cũng đã
nói, những chuyện này anh đều không biết, sao bây giờ lại nói là lỗi của anh? Là do Phó gia chúng tôi xui xẻo, không biết nhìn người nên mới có
kết quả như vậy, không có quan hệ gì với cái người "Không biết chuyện"
này hết? Sao tôi dám trách anh, hận anh, đánh anh, mắng anh chứ? Thật là buồn cười!"
Mạnh Thiệu Đình nghe cô nói một hơi như vậy, không
nhịn được nở nụ cười khổ, anh tiến lên một bước, Tĩnh Tri cũng né qua
thật nhanh. Mạnh Thiệu Đình đành phải đứng tại chỗ, thấy cô khóc nhiều
như vậy, không đành lòng tranh cãi với cô, xoay người cầm khăn giấy đưa
cho cô: "Trước tiên lau nước mắt một chút. . . . . ."
Tĩnh Tri đoạt lấy khắn giấy che mắt, quay người không để ý đến anh nữa.
"Mặc dù quả thật là anh không biết chuyện, nhưng sao chuyện này lại có thể
không liên quan đến anh được? Đó là ba mẹ vợ của anh, anh cũng từng kêu
một tiếng ba, sao có thể không liên quan đến anh? Còn nữa em nói bây giờ ba mẹ vợ của anh là họ Thẩm, anh chấp nhận, chuyện này là anh có lỗi
với em, hiện tại anh cũng không muốn lừa gạt em, lúc trước. . . . . ."
Mạnh Thiệu Đình khẽ cắn chặt môi, hạ quyết tâm, đúng là vẫn nên nói ra: "Lúc trước, khi em lấy giá thầu thấp nhất đưa cho đối thủ của Mạnh thị, ba
anh đã điều tra ra được chuyện này, liền lấy việc tố cáo em để uy hiếp
anh, bởi vì chứng cớ rất xác thực, nếu quả thật tố cáo em, anh cũng
không bảo vệ nổi em, vì vậy đành phải đồng ý yêu cầu của ba anh cưới Mạn Quân. . . . . ."
Tĩnh Tri ngẩn ra, ngón tay đang che trên mắt
lập tức dời đi, cô sững sờ nhìn Mạnh Thiệu Đình, nhưng trong lòng không
biết đã rối loạn đến mức nào, anh đều biết hết rồi sao? Anh biết cô lấy
giá đấu thầu, anh biết cô làm mấy chuyện này?
"Anh đã biết? Anh biết tôi trộm giá đấu thầu thấp nhất của anh?"
Sắc mặt Tĩnh Tri dần dần tái nhợt, rồi trắng bệch, chẳng biết tại sao,
trong lòng cô lại nảy sinh ra từng mảng lớn mất mác và tuyệt vọng.
Thế mà cô còn tự nhận mình làm không chê vào đâu được, vẫn vì chuyện đã tạo ra cho Mạnh thị một số tổn thất lớn mà vui vẻ không thôi. Thì ra tất cả mọi chuyện, anh đều biết, anh biết rõ lại cố ý không nói, xem cô giống
như một diễn viên hề đang vụng về diễn trên sân khấu, tại sao lòng dạ
của anh lại sâu như vậy!
Mạnh Thiệu Đình thấy vẻ mặt quái lạ của
cô, nhưng cũng không dám giấu
giếm: "Đúng vậy, thật ra lúc đó em làm
cũng không được tinh vi cho lắm . . . . Cho nên. . . . . ."
"Nếu anh đã biết rồi, tại sao không để mặc
tôi bị tố cáo? Tôi đã làm chuyện hèn hạ như vậy, làm anh rơi vào cảnh
suýt chút nữa thân bại danh liệt, anh hoàn toàn có thể đưa tôi đến đồn
cảnh sát, tại sao lại làm ra vẻ cái gì cũng không biết?"
"Anh...anh. . . . . ." Mạnh Thiệu Đình còn chưa nói ra khỏi miệng, Tĩnh Tri chợt cắt ngang lời anh.
Cô đứng ở nơi đó, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng rất lạnh lùng và đầy
mỉa mai, lại mang theo cảm giác cố chấp và quật cường, nên không người
nào có thể xem nhẹ được: "Tôi đấu không lại anh, đấu không lại Mạnh gia
các người. Tôi ngu, tôi không có năng lực thì tôi chấp nhận. Nhưng Mạnh
Thiệu Đình, dù tôi có yếu ớt và vô dụng như vậy, thì tôi cũng sẽ không
quên những thù hận trong quá khứ kia, tôi cũng sẽ không quên cha mẹ anh
đã làm cái gì. Nếu như mà tôi quên, ba mẹ tôi dưới suối vàng cũng sẽ
không nhắm mắt được."
"Nhưng tôi làm ra chuyện như vậy, nếu ba
tôi còn sống, tất nhiên sẽ mắng tôi khi sử dụng thủ đoạn như vậy, làm
xấu mặt ông ấy. Những năm này mặc dù có đôi khi chợt nhớ tới, nhưng bởi
vì nghĩ mình đã làm cho Mạnh thị bị thương nặng mà trong lòng luôn cảm
thấy vui vẻ, đành đè nén cảm giác áy náy và có tội xuống. Bây giờ, nếu
anh đã biết, vậy tôi cũng không muốn giấu giếm nữa, tôi cũng không chối
bỏ, giá đấu thầu là tôi trộm, cũng là tôi cung cấp cho đối thủ. Mục đích của tôi chính là muốn nhìn thấy Mạnh gia các người không yên ổn. Nói
tôi ích kỷ cũng được, nói tôi cố chấp trả thù cũng được, tôi chính là
muốn cho các người cũng nếm thử một chút cái loại mùi vị từ thiên đường
rơi xuống địa ngục đó!"
Tĩnh Tri nói tới chỗ này, dứt khoát lau
sạch nước mắt, cô khẽ nâng cằm, quật cường để cho mình đừng rơi nước
mắt: "Anh đi tố cáo tôi đi, cũng không cần anh gánh chịu tội danh thay
tôi, chịu đựng uất ức lớn như vậy để cưới người khác, chịu sự uy hiếp
của ba mình. . . . . . Tôi hiểu rõ, anh vì tôi mới làm như vậy, nhất
định là xem tôi giống như một đứa bé đang chơi đùa không biết trời cao
đất rộng, cho nên anh mới cố ý làm như không biết, là muốn nhìn thấy tôi có thể xấu mặt đến mức độ nào."
"Em đang nói bậy bạ gì đó!" Mạnh Thiệu Đình càng nghe càng tức, thấy cô lấy suy nghĩ của mình xuyên tạc
thành trình độ này, anh không nhịn được tiến lên một bước, lập tức giữ
chặt bả vai của cô! Giống như muốn lay cho cô tỉnh!
"Anh cố ý làm như không biết, muốn nhìn em xấu mặt sao? Tĩnh Tri, nếu quả thật anh có suy nghĩ như thế, anh sẽ lấy tiền đồ của mình ở Mạnh gia ra đánh cuộc
một lần chỉ vì muốn cười nhạo em sao?"
"Vậy tại sao anh không nói? Rõ ràng là tôi làm, tại sao khi đó anh phải nói là lỗi của anh?"
Tĩnh Tri có chút mờ mịt nhìn anh, chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là vì cô
sao? Cô không tin anh sẽ làm như vậy, loại đàn ông xuất thân từ gia đình giàu có như anh, quan tâm đến tiền đồ của mình như thế nào cô đều biết. Cô cũng được sinh ra ở gia đình như vậy, trong nhà không có con trai,
chỉ có mấy chị em gái cũng tranh nhau đến bể đầu chảy máu, thì ba đứa
con trai nhà bọn họ càng không cần phải nói tới!
"Thời điểm đó em đang mang thai, cả ngày tâm trạng đều không tốt. Thời gian dài như vậy
anh chưa bao giờ thấy em cười vui vẻ, ngay cả lúc ngủ mi tâm cũng nhíu
chặt không dãn ra. Bình thường anh tốn công lấy lòng em, nhưng chưa từng có tác dụng. Nhưng sau lần đó, trở về nhìn thấy em, nhìn em ăn cơm khẩu vị cũng tốt hơn nhiều, mấy ngày đó đều cười cười nói nói. Trong lòng
anh thầm nghĩ, nếu lúc trước anh có lỗi với em, nếu anh thích em muốn
tâm trạng của em tốt hơn một chút, nếu em làm chuyện này mà có thể vui
vẻ hơn, thì anh cần gì phải so đo? Cũng chỉ là một chút tiền tài, anh
cũng không phải là người vô dụng bỏ đi, không phải không có cũng được,
cho nên, anh mới giả bộ làm như không biết. . . . . ."
Anh nói tới chỗ này, giương mắt nhìn ánh
mắt của cô, thấy cô như có chút u mê rồi giật mình nhìn anh, trong mắt
đều là không dám tin, trong lòng anh không nhịn được dâng lên sự chua
xót.
Cho tới bây giờ anh luôn biết đạo lý này, từ ban đầu đã lưu
lại ấn tượng xấu, thì sẽ ăn sâu bén rễ, cho nên khi bắt đầu anh đã làm
sai, sau này tốn rất nhiều công sức để bù đắp nhưng đã không còn tác
dụng.
An Thành nghe anh nói như vậy, trong lòng cảm thấy được an
ủi, anh vội vàng lặng lẽ lui ra ngoài, cũng đóng cửa lại, rồi ở ngoài
giữ cửa.